Hãy chọn đồng bào thay vì đồng chí!

Trung Nguyễn

9-8-2017

Người dân Sài Gòn xuống đường biểu tình chống Trung Quốc trước đây. Ảnh: internet

Giữa lúc đất nước đang bị Trung Quốc uy hiếp nặng nề trên biển Đông, Bộ trưởng Quốc phòng Ngô Xuân Lịch đang có chuyến thăm chính thức Hoa Kỳ, dự kiến từ ngày 7 đến ngày 10/8/2017.

“Đồng chí” hay hổ với báo?

Cùng lúc đó, ngoại trưởng Trung Quốc Vương Nghị đã hủy cuộc họp với ngoại trưởng Việt Nam Phạm Bình Minh vào ngày thứ hai 7/8 tại kỳ họp Bộ trưởng ngoại giao Asean ở Manila, Philippines. Sự kiện này cùng với sự kiện tướng Phạm Trường Long, phó Chủ tịch Quân ủy Trung ương Trung Quốc cắt ngắn chuyến thăm giao lưu quốc phòng tại Việt Nam cho thấy rõ ràng quan hệ “đồng chí”, “anh em” giữa hai đảng Cộng sản đang cầm quyền ở hai nước đang có vấn đề.

Báo chí quốc tế, kể cả những tờ báo quốc tế uy tín như New York Times, Bloomberg, BBC… đều cho biết mâu thuẫn nằm ở chỗ, đòi hỏi chủ quyền của Trung Quốc xung khắc với Việt Nam ở biển Đông.

Theo tin tôi nhận được, những ngày giàn khoan 760 của Trung Quốc và đội tàu hộ tống hùng hậu dương oai diễu võ ở biển Đông, Hải quân Việt Nam ở vùng 2 (Vũng Tàu) đã nhận được lệnh báo động, chuẩn bị đầy đủ vũ khí đạn dược ra cảng, lên tàu. Gần như tất cả các tàu có thể hoạt động đều phải ra khơi, kể cả tàu Cảnh sát biển.

Như thế, rõ ràng là trong nội bộ đảng cầm quyền vẫn có những người chủ trương bảo vệ chủ quyền quốc gia, chống lại sự đe dọa của Trung Cộng chứ không chịu khuất phục. Có thể nói đó là một tín hiệu vui cho dân tộc.

Vì đồng chí mà chống đồng bào?

Dù vậy, trong hoàn cảnh ngặt nghèo đó, đảng cộng sản cầm quyền vẫn không quên việc phải đối phó với… dân. Thông báo của Ban Chỉ huy Quân sự phường 13, quận Bình Thạnh bị lộ ra trên mạng về việc sẵn sàng chiến đấu chống dân đi biểu tình chống Trung Quốc đã trở thành đề tài “cười ra nước mắt” cho người dân.

Qua lịch sử các cuộc biểu tình chống Trung Quốc xâm lược trước đây, những người Việt Nam yêu nước xuống đường tỏ rõ thái độ không khuất phục trước đảng cộng sản Trung Quốc đều bị đàn áp. Hình ảnh những người biểu tình ăn đòn của “thanh niên xung phong” phải đổ máu vẫn chưa thôi ám ảnh.

Lẽ thông thường, khi đối mặt với ngoại xâm, nhà cầm quyền nào cũng phải dựa vào lòng dân. Bài học Hội nghị Diên Hồng thời Trần vẫn còn đó. Nhưng ở đây, đảng cầm quyền đã chọn cách hành xử rất quái lạ là cảnh giác với dân, bưng bít thông tin về giàn khoan 760, đi tìm kiếm hòa hoãn với Trung Quốc và sự bảo trợ của một cường quốc khác đủ sức đối trọng với Trung Quốc.

Mâu thuẫn dân tộc hay mâu thuẫn giai cấp?

Những lý luận của đảng cộng sản về “giai cấp vô sản toàn thế giới đoàn kết lại” đang dạy trong các trường đại học, trong lực lượng vũ trang đã tỏ ra quá sai lầm. Chính quyền “công nông” Trung – Việt không hề đoàn kết với nhau. Chính quyền “công nông” ở Trung Quốc, Bắc Hàn thì đang gây mất ổn định toàn bộ khu vực châu Á và thế giới chứ không hề đem lại “hòa bình thế giới”.

Đời tổng bí thư nào của đảng cộng sản cũng hô hào các “thế lực thù địch” đang âm mưu “phi chính trị hóa quân đội”, đòi hỏi “quân đội phải giữ vững bản chất giai cấp công nhân” (nghĩa là quân đội phải là “công cụ bạo lực cách mạng sắc bén, lực lượng chính trị trung thành của Đảng”). Tôi hầu như nghe mấy lời giáo huấn này hàng ngày thời tôi còn ở trong quân đội.

Vậy khi quân đội Trung Quốc bắn giết người dân vô tội, các chiến sỹ Việt Nam năm 1979, rồi 1988 thì quân đội đó mang bản chất giai cấp gì?

Thực tế lịch sử đã chứng minh, từ thời Liên Xô và Trung Quốc mâu thuẫn nhau, lợi ích quốc gia là tối thượng chứ không phải là lợi ích giai cấp. “Công nông” Trung Quốc hẳn rất vui nếu Trung Quốc chiếm trọn biển Đông bằng đường lưỡi bò. Quân đội “công nông” Trung Quốc hẳn rất vui khi có thể chiếm trọn Việt Nam như đã làm với Tây Tạng.

Thế thì các lãnh đạo đảng cộng sản Việt Nam còn đợi gì nữa mà không xóa bỏ cái chủ nghĩa đấu tranh giai cấp sai lầm và phi thực tế đó? Các sỹ quan quân đội, công an mà còn mơ hồ, ảo tưởng về những lý luận đó sẽ rất nguy hiểm cho tinh thần chiến đấu bảo vệ quốc gia.

“Đại đoàn kết” của đảng cộng sản chỉ dẫn tới “đại thất bại”

Các lãnh đạo đảng cộng sản luôn hô hào “đoàn kết đoàn kết đại đoàn kết, thành công thành công đại thành công” nhưng thực tế thì luôn làm ngược lại. Họ đòi phê bình và tự phê bình nhưng khi dân phê bình họ thì họ bỏ tù vì tội “tuyên truyền chống nhà nước”. Họ giương cao ngọn cờ “độc lập dân tộc” nhưng mới đây, ngày 2/8, Thủ tướng chính phủ còn yêu cầu phải nâng thời gian cho nước ngoài thuê đất ở các “đặc khu” lên tới 99 năm, hệt như nhà Thanh phải nhượng Hong Kong cho người Anh.

Họ cảnh giác với dân, coi dân là “thế lực thù địch”, là “phản động”, thể hiện qua việc họ phải giấu giếm thông tin chủ quyền quốc gia bị uy hiếp bởi giàn khoan Trung Quốc, giấu giếm thông tin hãng Repsol đang thăm dò dầu trong thềm lục địa Việt Nam thì phải rút lui vì sức ép của Trung Quốc. Họ sợ dân biểu tình chống… xâm lược. Nghĩa là bản thân giới lãnh đạo cộng sản thừa biết dân không ủng hộ họ và họ đang gây chia rẽ dân tộc rất sâu sắc chứ không phải những người bất đồng chính kiến.

Từ việc không đoàn kết thì “đại thất bại” là không thể tránh khỏi. Đảng cầm quyền chưa bao giờ cô đơn đến thế khi nhìn ra quốc tế thì không có đồng minh nào, nhìn vào đối nội thì ngay cả nhân dân cũng trở thành “thế lực thù địch” với họ. Hành xử như hiện nay khiến dân nhìn giới lãnh đạo đảng cầm quyền như “đồng bọn” (hay “đồng chí” nhỉ?) với cộng sản Trung Quốc.

Đoàn kết quốc gia phải đi đôi với pháp luật chuẩn mực

Quan điểm về đoàn kết quốc gia của các lãnh đạo cộng sản rất sai lầm, “đoàn kết” theo nghĩa của họ là toàn dân phải phục tùng sự cai trị của họ mà không có quyền bầu cử ra lãnh đạo quốc gia. Nghĩa là có sự bất bình đẳng nghiêm trọng.

Thật ra, đoàn kết quốc gia phải dựa trên nền tảng pháp luật chuẩn mực, bắt đầu từ bản hiến pháp chuẩn mực được toàn dân phúc quyết, đảm bảo mọi người được bình đẳng trước pháp luật, không ai hoặc đảng phái nào được độc quyền nhà nước, đứng trên pháp luật. Ai nắm quyền cũng đều phải được người dân chuẩn thuận qua các cuộc bầu cử tự do và công bằng, có nhiệm kỳ.

Người dân trong một nước đoàn kết với nhau không có nghĩa là phải trở nên giống nhau, cùng ý thức hệ với nhau, cùng chấp nhận sự cai trị bất hợp pháp của một đảng. Mà toàn dân đoàn kết với nhau chính là cùng nhau tuân thủ pháp luật chuẩn mực của quốc gia.

Các lãnh đạo đảng cộng sản chỉ nói “đoàn kết quốc gia”, “hòa hợp hòa giải” mà không thực tâm xây dựng nhà nước pháp quyền, thiết lập nền tảng quốc gia là bản hiến pháp chuẩn mực nên đã thất bại thảm hại, bị cô lập ở mọi mặt.

Ngược lại, có những người đòi hỏi nhà nước pháp quyền nhưng lại muốn loại bỏ đảng cộng sản ra khỏi chính trường, nghĩa là không muốn đoàn kết quốc gia, không tôn trọng nguyên tắc dân chủ, trong đầu chỉ có hận thù, chống đối, chống phá, không coi các đảng viên cộng sản cũng chính là đồng bào thì cũng thất bại. Vì những đảng viên cộng sản thực sự vì dân tộc và cả đảng viên cộng sản tham nhũng cũng sẽ chống lại những chuyện đó.

Chúng ta cũng thấy là trong nội bộ đảng cộng sản Việt Nam vẫn có những người muốn chống lại ảnh hưởng của Trung Quốc, bảo vệ chủ quyền quốc gia. Phong trào dân chủ Việt Nam có thành công được hay không chính là có mời gọi được thành phần những người cộng sản tốt tham gia hay không.

Như vậy, cần thấy rõ “đoàn kết quốc gia” và “pháp luật chuẩn mực” (hay nhà nước pháp quyền) là hai mặt của một đồng xu. Nếu chỉ thực hiện một trong hai sẽ không thể thành công.

Tinh thần bao dung đồng bào để giải quyết nan đề Việt Nam

Đảng Đại hội Quốc gia Dân tộc Phi (ANC) ở Nam Phi tranh đấu cho quyền bình đẳng giữa da trắng và da đen, trong đảng ANC cũng có những đảng viên da trắng. Người da trắng cũng không muốn đi áp bức người da đen. Và họ thấy chủ trương “sự thật và hòa giải” của đảng ANC phù hợp với họ.

Tương tự, đoàn kết quốc gia trên nền tảng pháp luật chuẩn mực, với tinh thần bao dung đồng bào giữa người Việt với nhau chính là giải pháp cho thực trạng chính trị Việt Nam hiện tại. Trung Cộng nhìn thấy một Việt Nam đoàn kết thì làm sao dám xâm phạm? Và một Việt Nam đoàn kết là cái đầu tiên mà giới cầm quyền phải nghĩ tới trước khi nghĩ đến việc cầu cạnh một quốc gia nào khác.

Khi người dân và cả đảng viên cộng sản đều mở lòng với nhau, bao dung với nhau, biết đứng lại với nhau và ngày càng đông lên, tiếng nói của người Việt đoàn kết trở thành tiếng nói chủ đạo trong đời sống chính trị xã hội thì một Việt Nam đoàn kết không có gì là xa vời nữa!

Sự thay đổi nào cũng bắt đầu từ tư tưởng, từ những cá nhân cụ thể rồi lan truyền ra xã hội, trở thành lực lượng áp đảo trong xã hội để làm cơ sở cho sự thay đổi xã hội. Người Việt đoàn kết là hợp thời muôn đời, người Việt độc tài hay chống đối thì đã là lỗi thời và chỉ tồn tại nhất thời vì nó gây nguy hại cho sự sinh tồn của dân tộc.

© Copyright Tiếng Dân

Bình Luận từ Facebook