Trân Văn
1-10-2020
Tin Gia Lai chi 1,2 tỉ đồng để mua bút, đồng hồ thông minh, cặp da đựng tài liệu,… chạm, khắc tên từng người để tặng những cá nhân tham dự Đại hội Đảng bộ của tỉnh này (1) giống như nhỏ thêm một giọt vào bể sầu mà đảng CSVN tạo ra…
Tuy luôn luôn đề cao “dân biết, dân bàn, dân làm, dân kiểm tra” nhưng rõ ràng, sự phẫn nộ của công chúng đối với việc phung phí công quỹ cho đại hội đảng các cấp (thôn – ấp, phường – xã, quận – huyện, tỉnh – thành và tương đương) (2) không có hiệu quả!
Tuần trước, Thành ủy Hà Nội vừa loan báo sẽ tổ chức đấu thầu để chọn nhà cung cấp bút và cặp da cho đại hội đảng của thành phố này. Gói thầu cung cấp bút trị giá 50 triệu đồng, gói thầu cung cấp cặp da trị giá 960 triệu đồng (3)!
Đại hội đảng các cấp vẫn rực rỡ cờ, hoa, công quỹ vẫn tiếp tục được dốc vào việc đãi các đại biểu ăn, ở, đi lại, tặng quà và các công trình chào mừng đại hội đảng, kiểu như công trình dựng 11 từ để tưởng nhớ và tri ân… “bác” hết 11 tỉ đồng ở Hòa Bình (4).
***
Tuy không có số liệu chính thức nhưng dựa trên những thông tin do vô tình hoặc không may mà bị rò rỉ, chẳng hạn riêng tỉnh Lạng Sơn, việc tổ chức đại hội đảng các cấp ở tỉnh này đã ngốn của công quỹ hết 86,5 tỉ đồng (5), hay công khố phải chi cho một đoàn 13 người đến Ấn, Anh chỉ… một tuần để… khảo sát, học tập kinh nghiệm phát triển, trao đổi về kinh nghiệm xây dựng chính sách, chiến lược phát triển quốc gia, phục vụ việc xây dựng Chiến lược Phát triển Kinh tế – Xã hội 10 năm (2021-2030), Kế hoạch Phát triển Kinh tế – Xã hội 5 năm (2021-2025), trình Đại hội 13 (6)… chắc chắn, tổng chi cho đảng tổ chức các loại đại hội để thực hiện Đại hội toàn quốc thứ 13 không dưới… ngàn tỉ!
Trong bối cảnh kinh tế – xã hội, thu – chi ngân sách, nợ nần quốc gia càng ngày càng đáng ngại như hiện nay, việc đảng thản nhiên buộc hệ thống công quyền tiếp tục vét tiền từ công khố để chi cho mọi thứ liên quan đến đại hội đảng các cấp (ngoài chuyện bao ăn, ở, đi lại, tặng quà cho các đại biểu, còn phải chi cho thuê mướn mặt bằng, trang trí, in ấn tài liệu, tuyên truyền, bồi dưỡng cho lực lượng phục vụ, lực lượng bảo vệ, đến chi phí đi… nghiên cứu xây dựng văn kiện ở cả trong lẫn ngoài nước), theo Quy định 39/QĐ-VPTW do Văn phòng BCH TƯ đảng CSVN ban hành năm 2014 (7), bảo rằng đảng ngạo mạn đến mức càn rỡ có lẽ không quá lời!
Song gọi như thế cũng chưa thật sự chính xác! Khi thông tin, hình ảnh liên quan đến những khoản chi tính bằng tỉ cho đại hội đảng các cấp đồng hành với nhiều thông tin, hình ảnh về đủ loại thảm cảnh do đói nghèo, đặc biệt là những thông tin, hình ảnh về những bất cập trong giáo dục bởi không được đầu tư thỏa đáng, chỉ có thể bảo rằng đảng vô cảm, không chỉ với hiện tại, mà còn vô trách nhiệm với tương lai của quốc gia, dân tộc. Đảng cần phải chấm dứt tự nhận là luôn vì hạnh phúc của nhân dân và được nhân dân tín nhiệm, chọn là tổ chức chính trị duy nhất lãnh đạo toàn diện, tuyết đối ở Việt Nam!
Nên xếp đảng vào loại nào khi liên tục khẳng định luôn vì hạnh phúc của nhân dân mà rút cả tỉ để sắm bút, sắm đồng hồ thông minh, sắm cặp làm quà tặng nhau,… mặc kệ các trường học xuống cấp tới mức trẻ con uổng mạng vì cổng đổ (8), bị thương do quạt rơi (9), các trường mẫu giáo không có nước, không có nhà vệ sinh, bảo mẫu phải cho trẻ có nhu cầu vệ sinh ngồi… bô, sau đó đi tìm nơi xin đổ nhở (10)? Nhân dân nào tín nhiệm một tổ chức chính trị, vét sạch công khố, chi hết tỉ này đển tỉ khác để… đại hội, xây dựng các công trình đánh bóng vai trò của mình và thả cho giáo dục tự… cân đối?
Nếu giáo dục được đầu tư thích đáng như các quốc gia khác, chắc chắn sẽ không có viên chức giáo dục, cơ sở giáo dục nào dám hoặc có lý do lạm thu, thậm chí đặt ra những khoản thu như: Thu tiền… ghế (11), tiền… đánh trống trường, tiền… vệ sinh (12),… Cứ ngẫm sẽ thấy, nếu không phải chi nhiều ngàn tỉ để thực hiện các… chủ trương lớn nhằm tô vẽ cho đảng, vài năm lại mất cả ngàn tỉ cho các đại hội đảng, Việt Nam ắt đủ sức miễn tất cả các loại phí mà phụ huynh trước nay vẫn phải đóng cho con cháu đến trường, cũng như cung cấp toàn bộ sách vở, học cụ, các bữa ăn đủ dinh dưỡng, bảo đảm giáo dục là cơ hội đồng đều cho tất cả công dân vị thành niên, bất kể giàu nghèo,… y hệt thiên hạ!
Chú thích
(2) https://congluan.vn/nhieu-tinh-chi-tien-ty-mua-cap-da-lam-qua-tang-post93625.html
(4) https://thanhnien.vn/thoi-su/hoa-binh-se-kiem-tra-du-an-khau-hieu-11-chu-gia-hon-10-ti-1284273.html
(5) https://www.langson.gov.vn/index.php/en/node/86465
(8) https://vietnamnet.vn/vn/giao-duc/can-canh-cong-truong-de-chet-hoc-sinh-o-lao-cai-672274.html
(11) https://zingnews.vn/truong-tu-y-thu-tien-ghe-ngoi-cua-hoc-sinh-lop-6-post1133614.html
Mấy ông thơ còm say nắng wa
Đảng là gái đĩ cào lờ ăn vạ
Trí thức, cave cào mặt ăn vạ
Thượng sách muôn đời lấy dân làm gốc
nhân dân đây
cái gốc quốc gia này.
Bán mặt cho đất
bán lưng cho trời
nhân dân mẹ cha
nhân dân ông bà
nhân dân tổ tiên
nhân dân nguồn cội
hột gạo củ khoai nuôi nấng cả giống nòi.
Mảnh đất truyền đời
chát mồ hôi
đắng máu
lớp lớp anh hùng áo vải
lớp lớp xác người giữ đất
vẫn nhân dân.
Sao nên nỗi người cày không có ruộng
luật hoang vu hoang hóa nhân tình?
Sao có kẻ sống mọt đời vắt vểu
ăn quả trên cành tè axit gốc cây?
Ai ủ cái ung mủ tanh khoang mũi
ngửi hoa hồng sặc một mùi hôi?
Ai nuôi cái mù lòa đáy mắt
nhìn nhân dân ngấp ngoáng bóng thù?
Ai lăm lăm đẩy dân sang phía địch
tự biến thành thù địch trước nhân dân?
Lai tỉnh
hỡi lương tri
lai tỉnh!
_________________________
Lật thuyền mới biết dân là nước
(Quan hải, Nguyễn Trãi)
Tru di tam tộc hành
Tru di ta viết một bài hành
Chuyện truyền đời trang sử máu tanh
Ngày xưa có quân sư Nguyễn Trãi
Giúp nhà Lê mã đáo công thành
Dè đâu lúc lên ngôi cửu ngũ
Diệt trừ ngay cả trẻ sơ sanh
Mượn Lệ Chi Viên làm án ảo
Giết đời cha, con, cháu cho đành
Hỏa mù Thị Lộ thành con rắn
Công thần thua một lũ hư danh
Ải Nam Quan giờ còn chảy máu
Bình Ngô mà khóc Nguyễn Phi Khanh
Tru di ta viết một bài hành
Chuyện xưa giờ tái hiện sử xanh
Đồng Tâm có cụ Kình giữ đất
Chẳng ai ngờ bụng rạch, thây phanh
Hai con án chết đầy oan khốc
Một cháu chung thân xử rành rành
Tam tộc một đời đi theo Đảng
Tưởng thời phong kiến mới lưu manh
Không ngờ thế kỷ 21
Còn cảnh vua quan “chém treo ngành”
Còn cảnh nhổ cỏ nhổ tận gốc
Ba đời máu chảy vẫn còn tanh
Tru di ta viết một bài hành
Quả báo ngày nay đến rất nhanh…
Thi Sĩ Bùi Chí Vinh
Tôi vào bộ đội, năm mười sáu tuổi
Chia tay gia đình, bố mẹ, các em
Đôi chân cứng, rong ruổi mọi miền
Lửa chiến tranh, cháy tuổi xuân năm tháng
Nhớ mãi ngày, khi tôi vào Đảng
Nắm tay thề: “Với Tổ Quốc, Non Sông”.
Bên cây súng đi đến ngày chiến thắng.
Mái tóc xanh, đã chuyển màu bạc trắng.
*
Thân già nua, cùng gối mỏi, chân chùng
Nhưng lương tâm, trí tuệ cứ bồn chồn
Lòng trăn trở, vấn vương, day dứt
Cao hơn hết, tôi ngẫm suy về Đảng
Như người cha, chỗ dựa của lòng tin.
*
Đi theo Đảng, đâu phải Mác – Lê nin?
Mà chính là Tình yêu Tổ Quốc
Đến với Đảng để làm điều nhân đức
Cùng lương tâm, cống hiến cho đời.
*
Nhưng, hôm nay, đầy méo mó, cạn vơi
Thì ắt hẳn, ngày mai tràn cay đắng.
Thời gian trôi, như bóng câu qua cửa
Đảng cứ tàn dần chân lý trong tôi.
*
Đau thắt lòng! Tôi cất tiếng Đảng ơi!
Sao lại thế: “Mùa thu Tháng Tám”
Vinh dự, tự hào: “Đảng viên Cách mạng”
Ngày qua ngày! Nhục nhã thế này ư?
*
Sách mấy ngàn trang, chữ mấy triệu từ
Rao giảng rất hay, việc làm thì nháo
Khi trích Lê nin, “xúc phạm lời Bác”
Nên thực thi, không thuyết phục được nhân tâm.
*
Nhớ ngày xưa, Đảng phải gắn với dân!
Như cá phải rúc, chui vào nước!
Đảng đề cao Nhân dân là trên hết
Nói hộ dân và nghĩ cũng hộ dân.
*
Mọi người dân, tìm chỗ để đặt chân
Đều phải bước them chân của Đảng!
Còn hôm nay, vẫn “vì Dân trong sáng”!
“Quyền lợi nhóm”, giọng lưỡi “Lý Thông”
*
Nhớ tuyên ngôn, buổi đầu Cách mạng
Đảng không tham quyền chức nghênh ngang
Cách mạng thành công, cáo lão về làng
Vui thú điền viên, thung dung câu cá.
*
Hãy nhìn trông, không có ai về cả
Cố bám quyền, giành mũ áo cao sang
Bày đặt ăn chia, tài lộc khang trang
Chẳng dại gì về quê cha đất tổ.
*
Từ huyện, xã, quận, phường, thành phố
Đảng chiếm một bên, Nhà nước một bên
Bí thư thành ủy, Chủ tịch ủy ban
Hai guồng máy, đè đầu dân đau khổ.
*
Đây Sở Ngoại thương, kia Ban Kinh tế
Nội chính bên này, bên nọ Công an
Sống đàng hoàng, bao dinh sở khang trang
Một cổ hai tròng, người dân tội nghiệp
*
Đảng dậy răn: Giữ tấm lòng liêm khiết
Sao đút túi liền những triệu đô la
Tiền nước ngoài họ tranh thủ chúng ta
Người “ăn mảnh” là Tổng bí thư của Đảng!
*
Để mị dân, Đảng tăng cường lao động
Chức vu vơ, trừu tượng “chủ nhân ông”
Làm chủ ngu ngơ, nhà máy ruộng đồng
Đảng nắm chặt tiền và quyền sinh sát.
*
Thân “ngọc ngà” phải về với đất
Đảng chiếm giữ riêng Mai Dịch cho mình.
Rồi cho xây Hoàn Vũ rất môi sinh
Riêng với Đảng, không ai thiêu cả
*
Nơi đô thành, chạy dọc ngang đường phố
Đặt tên đường, Đảng giành giật phần mình.
Đây đường Lê Duẩn, kia đường Trường Chinh
Đường to đẹp Đảng giành phần dự trữ
*
Các tỉnh huyện, ổn định cùng lịch sử
Đảng hội vài ba điểm vào nhau
Cuộc “đoàn viên” chưa “ân ái” bao lâu
Rồi vẫn Đảng truyền ra lệnh tách.
Quá tùy tiện, Đảng làm theo sở thích
“Khắc khắc, nhập nhập” như trò chơi
Cuối cùng chỉ khổ sở Dân thôi
Còn ý Đảng, vẫn luôn luôn là đúng.
*
Ghế Đảng trị, quyết giữ cho bằng được
Đảng khóa xiềng vào Dân chủ, Tự do
Từ miền quê cho tới thành đô
Cấm ngôn luận, cấm tự do báo chí.
*
Đảng chúa ghét các nhà nghệ sĩ
Nhàn cư ngồi thóc mách lăng nhăng
Ai dũng cảm, đòi hỏi lẽ công bằng
Đảng biến tướng, “chính chuyên” bằng nhiều cách.
*
Về bàu cử Đảng tạo khuôn bằng sắt
Rất “tự do”, rất “dân chủ, khách quan”
Nhân danh Mặt trận Tổ quốc Việt Nam
Duyệt danh sách, đưa người ra ứng cử.
*
Thế là “nguyên khí hiền tài” xứ sở
Đảng loại bỏ đi, rất “khéo”, rất “tình”.
Các đại biểu đều đồng chí của mình
Chẳng ai dám chỉ danh, xung khắc.
*
Quốc hội diễn trò, điều trần vấn đáp
Như chuyện xưa “Bài thơ Con cóc”
“Con cóc nhảy ra, con cóc nhảy vô”
Bầy cơ hội, cùng ra sức điểm tô!
*
Sáng đúng chiều sai, mai lại đúng!
Chống chân lý bằng lưỡi lê họng súng.
Đảng trượt theo vết xe đổ ngày xưa
Chuyện nghĩa tình chỉ “sớm nắng chiều mưa”.
Từ “Đồng chí” là mỹ từ vô nghĩa!
Đảng thấu không, dòng đời đang mai mỉa
Đảng lộng hành, đạp Dân Chủ dưới chân.
*
Nhớ một thời Đảng chiến đấu vì Dân.
Dân tộc đã nghiêng mình kính trọng.
Rồi gặp được khi như diều bay bổng
Đảng ngất ngây trong tiếng ngợi ca.
Hàng trăm tờ báo, vài triệu cái loa
Điệp khúc, điệp ca: Công ơn của Đảng.
*
Đảng say mê, dối lừa không nhàm chán
Xóa sao được, những tội lỗi gây nên!
Đạo lý Việt Nam “máu chảy ruột mềm”
Cải cách địa điền, người, cửa nhà tan tác
Dù Đảng đã chia vài ba miếng đất
Suốt mấy năm nghèo vẫn hoàn nghèo.
*
Nhóm “Nhân Văn” hỏi tội đáng bao nhiêu?
Đảng đày đọa bao cuộc đời chí sỹ.
Bao trí thức bắt giam thời chống Mỹ
Gán ghép “chống Đảng” tội tày trời
Lửa chiến tranh dẫu đã tắt lâu rồi
Sao ác tâm, cảnh nồi da nấu thịt!!!
*
Hai đảng bạn, đồng hành bao thân thiết
Đảng Xã hội, Đảng Dân chủ Việt Nam
Vai sát kề vai, suốt mấy chục năm
Gắn bó thế! Hà cớ chi loại bỏ?!
“Chanh kiệt nước rồi, vứt luôn cái vỏ”
Bạn bè thủy chung, sao nỡ phản thùng!?
Nỗi đoạn trường càng lộn xộn lung tung
Sợ hậu họa, Đảng xuống tay, chấm hết….
*
Đêm đã khuya, trước khi dừng bút
Xin dùng câu của Gớt tặng cho đời
“Lý luận nào, rồi cũng xám bạn ơi,
Còn cây đời, vẫn xanh tươi mãi mãi”.
Xin được xếp vần thơ, dừng lại
Vài dòng chân, tôi gửi tặng cho đời
Thơ của tôi như tia nắng ban mai
Cộm mắt ai, nhưng không hề độc hại.
*
Ta biết ơn, khi Đảng còn vĩ đại
Còn hôm nay, cuộc đổi chác bán mua
Đừng biến mình thàng những chúa những vua
Mà thống trị dân đen, như thuở trước.
Đảng ngụy ngôn: “Có công giành Độc Lập”
Chức, Quyền, Tiền dân đã trả Đảng rồi
Nơi cung đình, đâu phải chợ trời
Dân hết nợ, Đảng cứ ngồi, cứ hưởng
Để trần gian, lại công hầu khanh tướng
Đảng một bên, Dân chịu nhục một bên.
*
Những luận cứu: Các Mác và Lê nin
Giờ xa lạ với Con Hồng Cháu Lạc!
So với Đảng, có súng bom bạo lực
Vần thơ tôi là vẫn điệu lương tâm
Tố Như ơi! Tôi sẽ đợi trăm năm
Rồi chân lý sáng ngời vào lịch sử!
*
Đảng của ngày xưa, Đảng là bất tử
Còn tương lai!? Phút mặc niệm, bắt đầu!
Tướng Quân Trần Độ
Dân không thể, thưa bác,
Tin chính quyền hiện nay,
Khi tham nhũng, lãng phí
Luôn diễn ra hàng ngày.
Mà ở mức độ khủng,
Mọi cấp và mọi nơi.
Người của bác cả đấy.
Đau không nói nên lời.
Dân càng không tin tưởng
Vào quốc hội của mình.
Vì nó là của đảng,
Ngu dốt và vô minh.
Bác xem tin sao được,
Vì chúng còn rất hèn.
Bấm nút thông qua luật
Mà không dám nói tên.
Dân không tin cả đảng,
Vì tư cách đảng viên
Phải nói là rất thấp,
Chỉ còn đảng còn tiền.
Bao nhiêu quả đấm thép,
Chỉ đốt tiền của dân.
Mà dân đang đói khổ,
Thậm chí không đủ ăn.
Dân muốn tin lắm lắm.
Nhưng phải tin thế nào?
Tin cái gì? bác biết.
Khỏi nhắc lại vì sao.
Tôi đang khóc, bác ạ,
Mà đã khóc nhiều lần.
Khóc và rất lo lắng
Cho đất nước, cho dân.
THẦY TBT
Những ngày tôi đang sống
Sử gia sẽ viết gì?
Đàn ông uống thuốc rầy giữ đất
Đàn bà cởi truồng chống Đảng
Thuốc trừ sâu pha đậm
Thành nghị quyết trung ương:
Đất đai là sở hữu toàn dân.
Giao cho cha con Bá Kiến
Tự do cưỡng chế thu hồi.
Từ Cà Mau đến tận Hà Giang
Tất cả thành làng Vũ Đại.
Hạt phù sa ở Tiên Lãng, Văn Giang
Đang kết thành giọt máu
Những đám mây trên trời đói khát lang thang
Cầu vồng không còn bảy sắc
Nhìn đâu cũng thấy giặc
Đất nước của Vua Hùng thành Cường Quốc Dân Oan
Lê Phú Khải
Nỗi uất hận dâng trào thì ta xếp đảng vào loại chó đẻ. Nhất là cái thằng đảng trưởng.
Đây là hương hỏa của đảng cha nhà nó để lại, chúng không ăn chia thì bố cái đảng cha nhà nó nằm ở Ba Đình không thối rữa được. Tiên sư cha lũ đảng lợn.
con ơi mẹ dặn câu này
cướp đêm là giặc cướp ngày là quan – (ca dao xưa)
Cướp xưa băng nhóm làng nhàng
cướp nay có đảng có đoàn hẳn hoi
có con dấu đóng đỏ tươi
có còng có súng dùi cui nhà tù
cướp xưa lén lút tù mù
cướp nay gióng trống phất cờ phóng loa
con trời bay lả bay la
cướp trên bàn giấy cướp ra cánh đồng
dân oan tuôn lệ ròng ròng
mất nhà mất đất nát lòng miền quê
tiếng than vang động bốn bề
cướp từ thôn xóm tiến về thành đô
ai qua thành phố Bác Hồ
mà coi cướp đất bên bờ Thủ Thiêm
bây giờ mẹ phải dặn thêm
quan tham là cướp cả đêm lẫn ngày.
Nguyễn Duy
Một phụ nữ tàn tật,
Ở Hiệp Hòa, Bắc Giang,
Chết không giấy chứng tử,
Không được mượn xe tang.
Bà tàn tật từ bé,
Không chồng con, gia đình.
Còn nuôi hai em nhỏ
Cũng tàn tật như mình.
Thế mà rồi khi chết,
Người phụ nữ đáng thương,
Do nợ một triệu bảy,
Không được chết bình thường.
Một triệu bảy thuế phí –
Tiền an ninh quốc phòng,
Tiền đền ơn đáp nghĩa,
Tiền làm mương, be đồng.
Tiền ủng hộ khuyến học,
Tiền văn nghệ, hội xuân,
Tiền đồng bào bão lụt,
Tiền thuế đất, vân vân.
Chừng ấy khoản thuế phí
Đè nặng lên vai bà,
Một phụ nữ tàn tật,
Ở Bắc Giang, Hiệp Hòa.
Và bà đã ngã khuỵu
Dưới gánh nặng nợ nần.
Chết, không trả được nợ,
Nên chính quyền của dân
Không cho loa thông báo,
Không cho mượn xe tang,
Không cho khai chứng tử.
Như xưa, phạt vạ làng.
THẦY TBT