15-9-2020
Tràn ngập trên không gian mạng mấy hôm nay là nỗi thất vọng, thậm chí tuyệt vọng về kết quả phiên tòa (giống như màn hài kịch) xử vụ giết chóc nhau giữa chính quyền và người dân vì cái “bãi cứt gà” Đồng Sênh.
Tôi cũng thất vọng, chắc chắn thế, nhưng không hề tuyệt vọng. Kịch còn lâu mới hạ màn, thậm chí kể cả khi xương người chết liên quan đến vụ án đã mục. Sự thật luôn chỉ có một và trước sau thì nó cũng hiện hình. Không ai ém nhẹm đi được, kể cả khi có trong tay bom nguyên tử như nhà nước Liên Xô một thời.
Bởi vì sau khi dọn dẹp tất cả các bằng chứng, thì vẫn còn đó các đương sự bằng xương bằng thịt và lương tâm con người.
Tôi vốn bị các nhà tuyên giáo của chế độ gán cho tội hay thiên về mô tả cái ác, đến mức rùng rợn. Tôi không chối. Muốn mọi người ghê sợ cái ác, thì cách tốt nhất là đặc tả chân dung của nó. Ví dụ trong tiểu thuyết Đi tìm nhân vật, xuất bản lần đầu năm 2002, vừa thò mặt ra đã lập tức bị cấm, Việt Kiều Mỹ in lại sau đó một năm và mới đây, sau 15 năm thì được tái bản (nhờ sự cởi mở của ông Chu Hòa và bà Mai Hương, xin lần nữa tri ân hai vị), NHÂN VẬT chính vô tình đọc được cuốn Nhật kí của anh lính cộng sản Bắc Việt, trong đó anh ta kể lại trong một trận đánh giáp lá cà, anh ta vô cùng phấn khích lao vào chém giết đối phương cùng là người Việt, đặc tả cảnh thọc lưỡi lê vào ngực vợ của anh lính Việt Nam cộng hòa mà anh ta được giáo dục là “Bọn ngụy”. Thậm chí anh ta còn thốt lên: “Giết người lúc ấy sao mà sướng thế!”
Nhưng khi trở về doanh trại với tư cách phía giành chiến thắng, thay vì ăn mừng, anh ta không ngừng bị ám ảnh bởi những hành động kinh khủng của mình, đến mức không chịu nổi và đã dùng chính khẩu súng mà anh ta vừa giết “địch”, đặt mũi vào yết hầu, dùng ngón chân đạp vào cò súng. Kết quả đầu phía sau của anh ta vỡ toác (y như vết toác trên lưng cụ Kình trong vụ Đồng Tâm), óc phòi ra một đống tướng, miếng xương sọ bắn vào đĩa đựng thức ăn của nhà bếp khiến một anh lính đồng đội tưởng đó là miếng thịt hộp chiến lợi phẩm!
Khủng khiếp đến thế là cùng!
Nhưng hóa ra vẫn chưa là gì so với màn MỘT ANH LÍNH CƠ ĐỘNG NÀO ĐÓ hạ sát cụ đảng viên lão thành Lê Đình Kình (Bắn gẫy đầu gối, bắn thẳng hai phát vào ngực, sau đó chó nghiệp vụ kéo xác ra, màn kéo xác trong đêm tối bởi một con hung cẩu nặng 45-60 cân cũng kinh lắm đấy, sau đó rạch bụng theo kiểu mổ lợn… Thôi, mọi người hãy tự tưởng tượng tiếp).
Hoàn toàn có thể xảy ra các tình huống sau:
1-Một hôm nào đó, con chó kéo xác cụ Kình bỗng dưng “day dứt lương tâm” mà tuyệt thực cho đến chết, hoặc cắn lưỡi chết, hoặc phát điên. Ô, cũng ra vấn đề lắm nhé ông Phạm Lưu Vũ nhỉ!
2-Giống như anh lính chiến trong tiểu thuyết của tôi, ANH LÍNH CƠ ĐỘNG NÀO ĐÓ, bỗng một đêm nào đó, sau một hồi đi lang thang vì bị ám ảnh bởi chính hành động của mình, đã tìm bằng được khẩu súng có nòng “to bằng cổ tay” mà anh ta dùng để hạ sát cụ Kình, chĩa ngược mũi lên yếu hầu mình và bóp cò. Khi đó kịch mới vào đoạn cao trào, chứ đâu đã hạ màn như ai đó bảo.
Nhưng kịch sẽ còn hay hơn, nếu, cũng giống anh lính trong Đi tìm nhân vật, ANH LÍNH CƠ ĐỘNG NÀO ĐÓ để lại cho hậu thế một cuốn NHẬT KÝ với những lời tự thú kiểu như của anh lính nhân vật của tôi. (Vị nào muốn đọc đoạn tự thú kinh hoàng đó xin mở tiểu thuyết ĐI TÌM NHÂN VẬT trang 135, (bản in ại NXB Văn hóa dân tộc năm 2002), trang 133 (bản in ở Mỹ năm 2003), trang 115 (bản in lại tại NXB Hội nhà văn năm 2017). Còn nếu ai có thời gian xin đọc những bài viết của nhà văn Uyên Thao, Trần Phong Vũ (Hoa Kỳ) nhà phê bình Thụy Khuê (Pháp) nhà văn Phạm Lưu Vũ (Hà Nội)… về cuốn tiểu thuyết “tai tiếng” này.
Định nói nốt tình huống thứ ba, nhưng độ KINH HÃI và HÀI của nó vượt quá khả năng chịu đựng của người viết, nên xin dừng lại.
Tru di ta viết một bài hành
Chuyện truyền đời trang sử máu tanh
Ngày xưa có quân sư Nguyễn Trãi
Giúp nhà Lê mã đáo công thành
Dè đâu lúc lên ngôi cửu ngũ
Diệt trừ ngay cả trẻ sơ sanh
Mượn Lệ Chi Viên làm án ảo
Giết đời cha, con, cháu cho đành
Hỏa mù Thị Lộ thành con rắn
Công thần thua một lũ hư danh
Ải Nam Quan giờ còn chảy máu
Bình Ngô mà khóc Nguyễn Phi Khanh
Tru di ta viết một bài hành
Chuyện xưa giờ tái hiện sử xanh
Đồng Tâm có cụ Kình giữ đất
Chẳng ai ngờ bụng rạch, thây phanh
Hai con án chết đầy oan khốc
Một cháu chung thân xử rành rành
Tam tộc một đời đi theo Đảng
Tưởng thời phong kiến mới lưu manh
Không ngờ thế kỷ 21
Còn cảnh vua quan “chém treo ngành”
Còn cảnh nhổ cỏ nhổ tận gốc
Ba đời máu chảy vẫn còn tanh
Tru di ta viết một bài hành
Quả báo ngày nay đến rất nhanh… BCV
Định nói nốt tình huống thứ ba, nhưng độ LÃNG MẠN của nó vượt quá khả năng chịu đựng của người viết, nên xin dừng lại.
Hơn bốn năm về trước,
Ở Tiên Lãng, Hải Phòng,
Đoàn Văn Vươn nổ súng
Bảo vệ khu ao đồng.
Đối tượng ông nhắm bắn
Là đại diện chính quyền.
Là công an đủ loại,
Trang bị súng tiểu liên.
Hai mươi tháng sau đó
Ở thành phố Thái Bình,
Nông dân Đặng Ngọc Viết,
Do oan ức, bất bình
Vì đất đai tranh chấp,
Giải tỏa và bồi thường,
Cầm súng vào công sở,
Bắn bốn người trọng thương.
Đó là một thực tế
Đau lòng ở nước ta.
Không ai mong muốn nó,
Nhưng nó đang xẩy ra.
Vì sao nên nỗi ấy?
Vì sao hai dân thường
Chống chính quyền bằng súng,
Nhận kết quả đau thương?
Vì họ, rất đơn giản,
Quá uất ức, tủi hờn,
Không còn tin công lý.
Không biết làm gì hơn.
Vì chịu nhiều oan trái,
Vì họ, người dân thường,
Bị chặn hết đường sống
Và dồn vào chân tường.
Giờ thì vụ Yên Bái.
Một vụ quan bắn nhau,
Mà bắn quan đầu tỉnh,
Trực diện, dí sát đầu.
Tức là cũng một dạng
Thể hiện cái bất bình
Vì chức tước, tiền bạc,
Vì gian dối, bất minh…
Tức là quan, thậm chí,
Cả quan chức rất cao,
Không tin cái công lý
Giờ trở nên tầm phào.
*
Đất nước đang gặp khó.
Niềm tin đã không còn.
Không còn cả công lý,
Đe dọa sự trường tồn.
Vụ thảm sát Yên Bái
Là bài học xót xa
Và tiếng chuông cảnh tỉnh
Để lãnh đạo nước ta
Suy ngẫm về công lý,
Về nỗi khổ dân tình,
Để cứu dân, cứu nước
Và cũng tự cứu mình. TBT
Anh lính bắn cụ Kình đó, giờ đã được lên chức rồi… Sướng lắm.. Làm sao mà dũng cảm kề nòng súng to bằng cổ tay vào cổ, rồi bóp cò chứ ? Nhân vật trong chuyện của bác TDA sống trong chiến trường. Còn anh lính bắn cụ Kình sống trong thời bình.. Lại ở ngay thủ đô Hà Nội. Khác nhau nhiều lắm.
Thời báo từ Đức cho biết Cụ Kình bị bắn chết bởi súng đặc chủng MP5K có gắn nòng giảm thanh https://thoibao.de/blog/2020/09/14/cu-le-dinh-kinh-bi-ban-chet-bang-sung-mp5k-cua-duc/. Nếu quả thực như thế và nước Đức đang tìm hiểu vụ việc này, thì xem ra các nước đang kêu gọi nhân quyền lại tạo điều kiện cho họ gây tội!
Có 483 hình nhân bằng sáp trong Cuốc Hội (tính đến 20/6/2020), sau ngày tuyên án tử Đồng Tâm đã bị ám ảnh và phản đối tòa bằng cách mỗi người ăn 483 cái óc lợn chưng cách thủy.
Có khoảng 483 văn bản pháp luật có liên quan đến vụ án Đồng Tâm nhưng nếu xơi 483 cái óc lợn còn dễ hơn đọc lại 483 văn bản mà khi xem lại chẳng biết tác giả nó là ai.
Còn các vị đại biểu QH khu Hà Nội thì bức xúc xin cấp xăng về để dựng lại hiện trường nhằm lấy lại uy tín cho ngài Chính ủy Đảng bộ Công An.
Vâng,”vở kịch còn lâu mới hạ màn” nhưng có lẽ nó đang khởi đầu một sự
tái diễn vì Hiệp định Thành Đô 1990 đang từng bưóc khởi động đúng theo
quy trình nghiêm khắc mà Tàu cộng áp đặt lên Hongkong,nhân danh chế độ
CS.độc tài chuyên chinh vô sản !
Do đó,họ đang áp dụng kế hiểm là giết 3 người,khiến 100 triệu người sợ,
chứ không chỉ “sát nhất nhân vạn nhân cụ” như thời xưa nữa đâu !
Nếu ANH LÍNH CƠ ĐỘNG NÀO ĐÓ bị lương tâm dằn xé thì có thể một lúc nào đó anh ta sẽ làm như vậy bác ạ. Nhưng mình nghĩ, anh ta đang hưng phấn lắm vì đã được tặng thưởng huân chương, được các tờ báo đảng đồng thanh cổ vũ, được một số “trí ngủ” ca ngợi hanh động “chính nghĩa- trừ gian diệt ác” nên anh ta cũng lấy làm hả hê lắm lắm . Hơn nữa, anh ta có thể tự cho rằng mình vô tội . Mà trách nhiệm là thuộc về lãnh đạo của anh ta ( đã trung thành tuyệt đối với chủ thì chủ chỉ tay vào đâu, cứ xông vào đó mà cắn xé thôi ! )
Thế thì, hành động “tự xử” của anh ta chắc khó xảy ra bác ạ .
Chu di tam tộc cha con nhà cụ Kình, kể ra Trọng Lú và Tô Lâm cũng ác ghê gúm, nay mai Trọng nằm xuống và khi dân người ta vui chơi ăn mừng ngày lão chết thì âu cũng là quả báo, mình có thế nào thì người ta mới đối xử với mình như vậy chứ, biết đâu có những đứa thối mồm chửi rủa giống kiếu Trần Vàng Sao là con bà nó, bây giờ nó mói chịu chết, sao không chết mẹ nó đi cách đây mấy chục năm để biển đảo, đất đai không mất nhiều. Tô Lâm nay mai ung thư cổ tử cung mà chết thờ đương nhiên cũng chẳng thoát được những núi nguyền rủa của dân, nhìn mặt Tô Lâm lại liên tưởng tới cái lon bị xe cán nhăn nhúm.