27-4-2020
Sau một thời gian vắng bóng trên sóng truyền hình, để lại nhiều lời bàn tán và dị nghị trong dân chúng rằng không rõ ông ta còn sống hay đã chết, rằng trong cuộc chiến chống đại dịch nguy hiểm và quan trọng đến thế mà Chủ tịch nước, Tổng Bí thư lặn mất tăm thì thử hỏi cái ghế Chủ tịch nước, Tổng bí thư liệu có cần thiết chút nào cho đất nước, cho người dân hay không?
Mới đây, ngày 24/4/2020, Nguyễn Phú Trọng, Tổng bí thư Đảng CSVN, Chủ tịch nước đã lại ngoi lên truyền hình phát biểu trong một cuộc họp.
Tại cuộc họp với nội dung là “chuẩn bị công tác chuẩn bị nhân sự Đại hội XIII của Đảng” mà người dân Việt Nam thường gọi tắt là “Hội nghị chia ghế”, ông ta có một bài phát biểu làm xôn xao dư luận.
Sở dĩ người ta quan tâm, không phải vì người dân Việt Nam quá yêu mến Nguyễn Phú Trọng. Bởi hãy nhìn lên mạng xã hội với những sự hân hoan, những mong đợi, những hy vọng khi có tin đồn rằng Nguyễn Phú Trọng có thể không qua khỏi những cơn bệnh tật, đột quỵ thì sẽ thấy thái độ của người dân với ông ta.
Cũng không phải vì người dân thiết tha, quan tâm đến Đảng Cộng sản mạnh hay yếu, bởi những gì mà đảng đang đem lại cho dân cũng như sự bòn xương, hút máu ngày ngày của tổ chức này trên cơ thể gầy mòn của nhân dân thì biết. Mà chỉ vì nó vẫn là một thứ gông cùm chưa thể gỡ bỏ trên đầu, trên cổ người dân nên họ phải quan tâm.
Nó cũng như sự quan tâm của tù nhân rằng sắp tới gông, cùm sẽ được thay, được gia cố bằng loại sắt hay loại gỗ gì mà thôi.
Điều đầu tiên mà người ta khẳng định với nhau đã khá nhiều lần, nay khẳng định lại rằng với Nguyễn Phú Trọng, dù giữ cả hai ghế được coi là quan trọng nhất ảnh hưởng đến vận mệnh, đến tình hình đất nước, thì việc giữ đảng, chia ghế vẫn là điều quan trọng bậc nhất của ông ta và cái đảng của mình.
Bài phát biểu vẫn là những giọng điệu, suy nghĩ sáo mòn đã bao nhiêu chục năm nay, vẫn là những lời giáo huấn mông lung và những lời tự ngợi ca công lao của đảng, tự nhận về đảng những gì gọi là thành tích, là “nhân tố quyết định thắng lợi của cách mạng”. Nhưng tuyệt nhiên không thấy nói đến những nguy hại, những sai lầm, thậm chí là những tội ác khủng khiếp, những hậu quả ghê gớm của chính các “cán bộ” đảng và của chính cái đảng mà ông ta cầm đầu đã gây cho dân tộc, cho đất nước này.
Trong bài phát biểu lần này, có trích dẫn nhiều văn, thơ, ca dao, tục ngữ… nhằm biện minh cho những hành động và cái đảng của mình thời gian qua, để khẳng định rằng “công tác cán bộ” là điều hết sức cần thiết cho sự tồn tại của đảng, của đất nước…
Nguyễn Phú Trọng, định nghĩa cán bộ của đảng như sau “Đây là đội ngũ cán bộ cấp chiến lược, là tinh hoa của Đảng, đòi hỏi phải thật sự vững vàng, có đủ bản lĩnh, phẩm chất, trí tuệ và có uy tín cao để giải quyết những công việc ở tầm chiến lược, xử lý kịp thời, đúng đắn, có hiệu quả những tình huống phức tạp có quan hệ đến sự nghiệp xây dựng, phát triển và bảo vệ đất nước, sự sống còn của chế độ”.
Có lẽ không cần nói nhiều, thì lẽ ra Nguyễn Phú Trọng cũng cần nhìn nhận một vấn đề sơ đẳng nhất: Rằng cán bộ quan trọng thì đúng rồi, làm người lãnh đạo, làm người đứng đầu một đất nước, một địa phương, một cơ quan… thì nó quan trọng là tất yếu. Nếu không thì các nước tiến bộ nhất, văn minh nhất hàng năm cần gì những cuộc bầu cử, những cuộc vận động hay tranh luận để tìm ra người đứng đầu cho đất nước, cho địa phương của mình.
Thế nhưng, đội ngũ cán bộ của đảng có là “tinh hoa” hay không, thì lại là vấn đề hoàn toàn khác.
Và để tìm ra, chọn lọc được những cán bộ là “tinh hoa” thì liệu có thể tìm bằng cách của đảng hiện nay là chia ghế, là phe nhóm, là tiêu diệt lẫn nhau nhằm chiếm ghế, cướp quyền và đoạt lợi?
Đặc biệt, lần này, ông ta còn trích dẫn cả Truyện Kiều rằng: “Chữ Tâm kia, mới bằng ba chữ tài” và nêu cao khái niệm chữ “Đức” trong công tác cán bộ của đảng.
Đây là điều mà người ta bàn tán sôi nổi nhất.
Bởi chữ “Tâm”, chữ “Đức” và chữ “Tài” được ông ta nhắc đến ở đây nó có ý nghĩa như thế nào? Và chữ “Tâm” chữ “Đức” trong những con người cộng sản ra sao?
Lịch sử dân tộc và lịch sử thế giới cả một thế kỷ qua đã đúc kết bằng kinh nghiệm của cả loài người rằng: Cộng sản, là một sư hoang tưởng vĩ đại đã đẩy loài người vào chỗ suy đồi và tự diệt vong và nhân loại đã có quá nhiều kinh nghiệm đau thương với nó trước khi vứt nó vào sọt rác lịch sử.
Tại nhiều đất nước, nhiều dân tộc đã bị cơn bão của cái gọi là “Chủ nghĩa cộng sản” quét qua, họ đã thấm nhuần sâu sắc những gì là nguy hại, những gì là hậu quả của nó đối với đất nước, với dân tộc và với nhân loại, để dẫn đến sự lựa chọn cuối cùng thông minh và đau đớn nhất là vứt nó vào sọt rác không luyến tiếc.
Và ngay tại đất nước Việt Nam, gần một thế kỷ nay, hàng chục triệu người đã bỏ mạng, dân tộc điêu linh qua những cuộc chiến tranh đẫm máu, lãnh thổ đất nước bị bán đứng, xã hội suy đồi đến tận đáy, môi trường sống bị hủy hoại, con người sống với nhau như cầm thú… tất cả nhờ công lao bởi “sự lãnh đạo của đảng”.
Ở đó, thử tìm xem có được mấy người có “Tâm”, có “Đức” trong gần một thế kỷ qua xuất phát từ cái đảng cộng sản? Có lẽ là việc tìm kim đáy biển. Bởi khi mặt thật của những nhân vật được coi là thần thánh, là mẫu gương, là vĩ đại… bị lộ ra ngoài, người ta mới ngã ngửa ra rằng họ đã phí hoài niềm tin xưa nay vào một cơ chế dối trá, vào một môi trường dối trá.
Người dân Việt Nam đã chứng kiến không chỉ là các đảng viên, ủy viên Trung ương Đảng, mà cả Ủy viên Bộ Chính trị, những “tinh hoa” của đảng đã bao năm đào tạo, rèn luyện, xây dựng… với những lời hoa mỹ nhất, với những phát biểu rang rảng nhất rằng là vì sự nghiệp cách mạng, là chống diễn biến và tự diễn biến, là nêu cao đạo đức cách mạng sáng ngời… mà nghe qua ai cũng nghĩ rằng họ có thể chết cho nhân dân, cho đất nước, là những người hy sinh quên mình vì dân tộc.
Nhưng, chỉ đến khi họ thuộc vào hàng ngũ “các đồng chí bị lộ” thì người dân mới thấy rõ rằng đó là những tên sâu mọt khủng khiếp, những tên cướp có vũ trang bằng cái thẻ đảng, bằng chức quyền và bằng những lời dối trá lừa bịp.
Họ chỉ có một cái “Tài”, đó là sự che đậy kỹ càng và thủ đoạn thì vô cùng nham hiểm, cướp bóc chẳng ghê tay, dối trá vô hạn nhưng lời nói thì đẹp đẽ vô cùng.
Bởi vì, làm sao mà có thể tìm ra những người có “Tâm”, có “Đức” trong một cái đảng lấy vật chất làm quan trọng nhất, lấy bạo lực làm phương thức hành động, lấy dối trá, lừa lọc làm phương tiện thực hiện?
Bởi vì chính cái Đảng cộng sản, vốn nó đã chứa chất trong đó mưu cầu của từng cá nhân khi tham gia là để tranh quyền, đoạt lợi.
Bởi chính cái đảng này tự gắn cho mình một đặc tính là “Cướp chính quyền” để rồi “Đảng ta là đảng cầm quyền” như Hồ Chí Minh đã khẳng định mục đích của nó.
Và mục đích của những người khi tham gia vào cái đảng này, không nằm ở chỗ lý tưởng cộng sản với những lời cao cả, đẹp đẽ nghe xủng xoảng một cách dối trá lỳ lợm rằng: Vì hạnh phúc của nhân dân, vì sự nghiệp giải phóng con người… nếu không có quyền, có chức gắn liền với những điều kiện được tranh quyền, đoạt chức và kiếm lợi.
Một câu nói được cho là của Đức Đạt Lai Lạt Ma rằng: “Người cộng sản làm cách mạng không phải để mang đến hạnh phúc cho người dân , mà họ làm cách mạng để người dân mang hạnh phúc đến cho người cộng sản”.
Vậy thì “Tâm” và “Đức” mà Nguyễn Phú Trọng nói đến đây là chữ Tâm và chữ Đức nào?
Một phụ nữ tàn tật,
Ở Hiệp Hòa, Bắc Giang,
Chết không giấy chứng tử,
Không được mượn xe tang.
Bà tàn tật từ bé,
Không chồng con, gia đình.
Còn nuôi hai em nhỏ
Cũng tàn tật như mình.
Thế mà rồi khi chết,
Người phụ nữ đáng thương,
Do nợ một triệu bảy,
Không được chết bình thường.
Một triệu bảy thuế phí –
Tiền an ninh quốc phòng,
Tiền đền ơn đáp nghĩa,
Tiền làm mương, be đồng.
Tiền ủng hộ khuyến học,
Tiền văn nghệ, hội xuân,
Tiền đồng bào bão lụt,
Tiền thuế đất, vân vân.
Chừng ấy khoản thuế phí
Đè nặng lên vai bà,
Một phụ nữ tàn tật,
Ở Bắc Giang, Hiệp Hòa.
Và bà đã ngã khuỵu
Dưới gánh nặng nợ nần.
Chết, không trả được nợ,
Nên chính quyền của dân
Không cho loa thông báo,
Không cho mượn xe tang,
Không cho khai chứng tử.
Như xưa, phạt vạ làng. Thái Bá Tân
Không có gì chua xót
Bằng thấy tiền của dân
Được chi cho những cái
Vớ vẩn và không cần.
Một nghìn bốn trăm tỉ
Là số tiền người ta
Định xây nghĩa trang khủng
Cho lãnh đạo nước nhà.
Một, xưa nay cộng sản
Khoe liêm chính, kiệm cần.
Vậy sao cả khi chết
Cứ muốn hơn thằng dân?
– Quảng Cáo –
Hai, ai là lãnh đạo
Và lãnh đạo của ai?
Đảng chọn hay dân chọn,
Chưa nói chuyện đúng sai?
Ba, dân đang thiếu đói,
Trẻ đi học thiếu trường,
Người ốm thiếu bệnh viện,
Dân bản thiếu con đường,
Mà các ông, lãnh đạo,
Của giai cấp công nông,
Đòi xây nghĩa trang khủng.
Thì đờ mờ các ông.
Thôi, từ nay thôi nhé,
Thôi “vì nước, vì dân”,
Thôi cả chức “đầy tớ”
Nghe chối cả tỉ lần. Thái Bá Tân
Cộng sản luôn lớn tiếng
Mình là đảng cầm quyền.
Tôi, người dân xin hỏi:
Ai cho đảng cầm quyền?
Không trưng cầu dân ý,
Không bầu cử phổ thông, Thái Bá Tân
Tự do và dân chủ,
Có nghĩa là các ông,
Như một thời tự nhận,
Vùng lên “cướp chính quyền”
Chứ không do bầu bán
Mà nay được cầm quyền.
*
Nói thế đúng không nhỉ?
Hay là tôi lu loa
Để tìm cách vu khống
Chính quyền của nước ta?
Tâm thần và đức cớp.
Yêu hoặc Ghét một cá nhân hay tổ chức nào đó, âu cũng là bình thường. Độc giả hoàn toàn tôn trọng những tình cảm mang tính cá nhân ấy. Tuy nhiên, Độc giả xin được chia xẻ với bạn đọc Tiếng dân những trải lòng (dưới dạng thơ) của Một trong những Vị Công Thần đích thực của Vn, Trần Độ:
“Tôi vào bộ đội, năm mười sáu tuổi
Chia tay gia đình, bố mẹ, các em
Đôi chân cứng, rong ruổi mọi miền
Lửa chiến tranh, cháy tuổi xuân năm tháng
Nhớ mãi ngày, khi tôi vào Đảng
Nắm tay thề: “Với Tổ Quốc, Non Sông”.
Bên cây súng đi đến ngày chiến thắng.
Mái tóc xanh, đã chuyển màu bạc trắng.
Thân già nua, cùng gối mỏi, chân chùng
Nhưng lương tâm, trí tuệ cứ bồn chồn
Lòng trăn trở, vấn vương, day dứt
Cao hơn hết, tôi ngẫm suy về Đảng
Như người cha, chỗ dựa của lòng tin
Đi theo Đảng, đâu phải Mác – Lê nin?
Mà chính là Tình yêu Tổ Quốc
Đến với Đảng để làm điều nhân đức
Cùng lương tâm, cống hiến cho đời.
Nhưng, hôm nay, đầy méo mó, cạn vơi
Thì ắt hẳn, ngày mai tràn cay đắng.
Thời gian trôi, như bóng câu qua cửa
Đảng cứ tàn dần chân lý trong tôi.
Đau thắt lòng! Tôi cất tiếng Đảng ơi!
Sao lại thế: “Mùa thu Tháng Tám”
Vinh dự, tự hào: “Đảng viên Cách mạng”
Ngày qua ngày! Nhục nhã thế này ư?
Sách mấy ngàn trang, chữ mấy triệu từ
Rao giảng rất hay, việc làm thì nháo
Khi trích Lê nin, “xúc phạm lời Bác”
Nên thực thi, không thuyết phục được nhân tâm.
Nhớ ngày xưa, Đảng phải gắn với dân!
Như cá phải rúc, chui vào nước!
Đảng đề cao Nhân dân là trên hết
Nói hộ dân và nghĩ cũng hộ dân.
Mọi người dân, tìm chỗ để đặt chân
Đều phải bước them chân của Đảng!
Còn hôm nay, vẫn “vì Dân trong sáng”!
“Quyền lợi nhóm”, giọng lưỡi “Lý Thông”
Nhớ tuyên ngôn, buổi đầu Cách mạng
Đảng không tham quyền chức nghênh ngang
Cách mạng thành công, cáo lão về làng
Vui thú điền viên, thung dung câu cá
Hãy nhìn trông, không có ai về cả
Cố bám quyền, giành mũ áo cao sang
Bày đặt ăn chia, tài lộc khang trang
Chẳng dại gì về quê cha đất tổ.
Từ huyện, xã, quận, phường, thành phố
Đảng chiếm một bên, Nhà nước một bên
Bí thư thành ủy, Chủ tịch ủy ban
Hai guồng máy, đè đầu dân đau khổ
Đây Sở Ngoại thương, kia Ban Kinh tế
Nội chính bên này, bên nọ Công an
Sống đàng hoàng, bao dinh sở khang trang
Một cổ hai tròng, người dân tội nghiệp
Đảng dậy răn: Giữ tấm lòng liêm khiết
Sao đút túi liền những triệu đô la
Tiền nước ngoài họ tranh thủ chúng ta
Người “ăn mảnh” là Tổng bí thư của Đảng!
Để mị dân, Đảng tăng cường lao động
Chức vu vơ, trừu tượng “chủ nhân ông”
Làm chủ ngu ngơ, nhà máy ruộng đồng
Đảng nắm chặt tiền và quyền sinh sát.
Thân “ngọc ngà” phải về với đất
Đảng chiếm giữ riêng Mai Dịch cho mình.
Rồi cho xây Hoàn Vũ rất môi sinh
Riêng với Đảng, không ai thiêu cả
Nơi đô thành, chạy dọc ngang đường phố
Đặt tên đường, Đảng giành giật phần mình.
Đây đường Lê Duẩn, kia đường Trường Chinh
Đường to đẹp Đảng giành phần dự trữ
Các tỉnh huyện, ổn định cùng lịch sử
Đảng hội vài ba điểm vào nhau
Cuộc “đoàn viên” chưa “ân ái” bao lâu
Rồi vẫn Đảng truyền ra lệnh tách.
Quá tùy tiện, Đảng làm theo sở thích
“Khắc khắc, nhập nhập” như trò chơi
Cuối cùng chỉ khổ sở Dân thôi
Còn ý Đảng, vẫn luôn luôn là đúng.
Ghế Đảng trị, quyết giữ cho bằng được
Đảng khóa xiềng vào Dân chủ, Tự do
Từ miền quê cho tới thành đô
Cấm ngôn luận, cấm tự do báo chí.
Đảng chúa ghét các nhà nghệ sĩ
Nhàn cư ngồi thóc mách lăng nhăng
Ai dũng cảm, đòi hỏi lẽ công bằng
Đảng biến tướng, “chính chuyên” bằng nhiều cách.
Về bàu cử Đảng tạo khuôn bằng sắt
Rất “tự do”, rất “dân chủ, khách quan”
Nhân danh Mặt trận Tổ quốc Việt Nam
Duyệt danh sách, đưa người ra ứng cử.
Thế là “nguyên khí hiền tài” xứ sở
Đảng loại bỏ đi, rất “khéo”, rất “tình”.
Các đại biểu đều đồng chí của mình
Chẳng ai dám chỉ danh, xung khắc
Quốc hội diễn trò, điều trần vấn đáp
Như chuyện xưa “Bài thơ Con cóc”
“Con cóc nhảy ra, con cóc nhảy vô”
Bầy cơ hội, cùng ra sức điểm tô!
Sáng đúng chiều sai, mai lại đúng!
Chống chân lý bằng lưỡi lê họng súng.
Đảng trượt theo vết xe đổ ngày xưa
Chuyện nghĩa tình chỉ “sớm nắng chiều mưa”.
Từ “Đồng chí” là mỹ từ vô nghĩa!
Đảng thấu không, dòng đời đang mai mỉa
Đảng lộng hành, đạp Dân Chủ dưới chân.
Nhớ một thời Đảng chiến đấu vì Dân.
Dân tộc đã nghiêng mình kính trọng.
Rồi gặp được khi như diều bay bổng
Đảng ngất ngây trong tiếng ngợi ca.
Hàng trăm tờ báo, vài triệu cái loa
Điệp khúc, điệp ca: Công ơn của Đảng.
Đảng say mê, dối lừa không nhàm chán
Xóa sao được, những tội lỗi gây nên!
Đạo lý Việt Nam “máu chảy ruột mềm”
Cải cách địa điền, người, cửa nhà tan tác
Dù Đảng đã chia vài ba miếng đất
Suốt mấy năm nghèo vẫn hoàn nghèo
Nhóm “Nhân Văn” hỏi tội đáng bao nhiêu?
Đảng đày đọa bao cuộc đời chí sỹ.
Bao trí thức bắt giam thời chống Mỹ
Gán ghép “chống Đảng” tội tày trời
Lửa chiến tranh dẫu đã tắt lâu rồi
Sao ác tâm, cảnh nồi da nấu thịt!!!
Hai đảng bạn, đồng hành bao thân thiết
Đảng Xã hội, Đảng Dân chủ Việt Nam
Vai sát kề vai, suốt mấy chục năm
Gắn bó thế! Hà cớ chi loại bỏ?!
“Chanh kiệt nước rồi, vứt luôn cái vỏ”
Bạn bè thủy chung, sao nỡ phản thùng!?
Nỗi đoạn trường càng lộn xộn lung tung
Sợ hậu họa, Đảng xuống tay, chấm hết
Đêm đã khuya, trước khi dừng bút
Xin dùng câu của Gớt tặng cho đời
“Lý luận nào, rồi cũng xám bạn ơi,
Còn cây đời, vẫn xanh tươi mãi mãi”.
Xin được xếp vần thơ, dừng lại
Vài dòng chân, tôi gửi tặng cho đời
Thơ của tôi như tia nắng ban mai
Cộm mắt ai, nhưng không hề độc hại.
Ta biết ơn, khi Đảng còn vĩ đại
Còn hôm nay, cuộc đổi chác bán mua
Đừng biến mình thàng những chúa những vua
Mà thống trị dân đen, như thuở trước.
Đảng ngụy ngôn: “Có công giành Độc Lập”
Chức, Quyền, Tiền dân đã trả Đảng rồi
Nơi cung đình, đâu phải chợ trời
Dân hết nợ, Đảng cứ ngồi, cứ hưởng
Để trần gian, lại công hầu khanh tướng
Đảng một bên, Dân chịu nhục một bên.
Những luận cứu: Các Mác và Lê nin
Giờ xa lạ với Con Hồng Cháu Lạc!
So với Đảng, có súng bom bạo lực
Vần thơ tôi là vẫn điệu lương tâm
Tố Như ơi! Tôi sẽ đợi trăm năm
Rồi chân lý sáng ngời vào lịch sử!
Đảng của ngày xưa, Đảng là bất tử
Còn tương lai!? Phút mặc niệm, bắt đầu!” Danh Tướng Trần Độ.
Trân trọng cám ơn Tướng Trần Độ cho những năm tháng phục vụ đất nước! Nam Mô A Di Đà Phật!
Tới nay thì mọi người ở diễn đàn này đều biết tên chính thức của nó rồi.
Ruồi vo ve và Chó sủa bậy.
Chỉ cần lâu lâu nhắc cho mọi người khỏi quên
Chó lại sủa bậy. Thường thì chó thông minh nhất trong các động vật. Rất dễ dạy bảo,
Chỉ cần nói vậy, từ nay cả làng đều biết
Nói hoài nói mãi…Khổ lắm Trọng lú ơi! Đừng đánh đồng đảng với đất nước VN. Không có đảng thì dân tộc này càng tiến lên mạnh mẽ hơn. Đảng của chúng mày là tội đồ của dân tộc này…Rồi cũng bị kéo xuống thôi.
Tổng bí tịt lú càng nói nhiều càng triển lãm cái ngu, cái dốt, cái nát của một cử nhân văn khoa XHCN. Ai thực sự hiểu Lú muốn nói gì xin bái làm sư phụ.
Tâm nào? Đức nào hả Trọng?
Không bằng tâm, đức của loài lợn.
Lũ lợn tranh giành nhau ăn trong chuồng, nhưng chúng không biết lừa bịp, cướp bóc đồng loại của chúng như đảng độc tài CSVN
Với một số vị khả kính Trí lợ yêu bác Hồ, trung thành với đảng L Đ VN, thì đây có thể là bài viết ” cực đoan” vì dám đánh đồng với đảng của Nguyễn phú Trọc, cho vào cùng một hũ, đậy nắp lại vất bãi rác . Với tớ thì đây là bài viết hay, có giá trị bôi nhọ đảng rất hữu hiệu vì ai đọc cũng có thể hiểu.
Ranh giới giữa hành vi nói ra những điều có thật xảy ra với “bôi nhọ” quá mỏng manh. Ngôn ngữ Việt nam thật phong phú!
Đây là thằng người máy cọng sản, trong nách có cặp pin Made in Tung Cẩu, hết Pin là kềnh, một người Bắc lí luận không hơn anh Chí Phèo, một tên chủ tịch nước chủ tịch đảng vô học và vô trách nhiệm. Con cháu nội ngoại họ Nguyễn phú sẽ nguyền rủa người Ông, Cha, Bác tên Trọng này cả đời…