Tháng 3, trong tâm bão

Trinh Trang Yarett

28-3-2020

Bữa giờ rất nhiều người hỏi thăm tình hình ở New York City thế nào. Và thật tình là, với một đứa từng viết báo như mình, cũng không thể nào giải thích hay diễn tả bằng lời được hết những gì đang diễn ra trong bệnh viện bây giờ.

Những ngày qua muốn viết cũng không viết nổi vì cảm xúc như đã chai sạn đi. Chỉ trong vòng 1 tháng, NYC của mình đã thay đổi đến chóng mặt, và hiện tại, ngay trong tâm dịch, mỗi ngày đi làm trong bệnh viện là lại cảm thấy như đang đi ra chiến trường, và ai cũng có chung một nỗi niềm, lo lắng và bất lực.

Đầu tháng 3, hai vợ chồng được nghỉ và vẫn còn kéo nhau road trip xuyên bang. NYC và nước Mỹ lúc này vẫn còn hoạt động bình thường. Dịch bệnh lúc này hầu hết chỉ ở Seattle. Ngay trong bệnh viện mọi người cũng chỉ nói về Covid-19 như thể nó ở tận đâu xa lắm và không liên quan đến mình, chỉ là những ai đi du lịch từ những nước vùng dịch về thì phải cách ly 14 ngày.

Hai đứa mình may mắn không lên kế hoạch đi chơi xa như mọi lần, vì cần ở lại đi ăn đám cưới bạn thân. Ngày xuất hành đi chơi, cả hai còn đùa với nhau là nếu có ai đi dự đám cưới này mà bị nhiễm bệnh cũng chả sao, vì hết phân nửa khách mời là bác sĩ. Vậy mà chỉ trong vòng 10 ngày đi chơi mà mọi sự đã thay đổi đến chóng mặt.

Ngày thứ nhất, ca bệnh đầu tiên xuất hiện ở New York. Bệnh viện của hai đứa đều gửi email nhắc nhở mọi người cẩn thận, chú ý rửa tay thường xuyên.

Ngày thứ hai, email từ bệnh viện nhắc lại từng bước mặc dụng cụ bảo hộ (PPE) trong trường hợp có bệnh nhân nghi mắc Covid-19.

Ngày thứ ba, ca bệnh thứ hai xuất hiện, dù không phải ở trong NYC mà là ở vùng ngoại ô New Rochelle, đây lại là ca siêu lây nhiễm khi bệnh nhân này đã nhập viện từ cách đó mấy ngày với chẩn đoán viêm phổi và hoàn toàn không được cách ly. Khi đọc tin này, mình đã bắt đầu thấy rùng mình khi nghĩ đến những người thân và nhân viên trong bệnh viện đã tiếp xúc với bệnh nhân này và hoàn toàn không mặc đồ bảo hộ, và nghi là trong vài ngày tới sẽ xuất hiện thêm nhiều ca lây nhiễm từ bệnh nhân này.

Ngày thứ tư, có 9 ca bệnh mới và đều liên quan đến bệnh nhân số 2. Bệnh viện bọn mình tiếp tục gửi email nhắc nhở nên hạn chế đi du lịch đến các quốc gia có dịch, và nếu không có gì cần thiết thì đừng nên đi đâu cả. Lúc này dịch đã bùng phát mạnh mẽ tại Ý.

Ngày thứ năm, bệnh viện email nhắc lúc nào nên dùng khẩu trang N95 và lúc nào dùng khẩu trang thường. Trong email họ cũng cấm không được lấy nước rửa tay khô trong kho ra dùng. Lúc đọc email này mình thấy buồn cười, vì nước rửa tay khô bình thường để đầy trong kho, còn phát miễn phí cho bệnh nhân nữa, cớ gì phải cấm như vậy. Nhắn tin hỏi bạn thì mới biết là do mọi người bắt đầu mua sạch sản phẩm này trong siêu thị, và bệnh nhân và người đi thăm bệnh bữa giờ đã “chôm” hết trong bệnh viện, nên bây giờ nó lại là hàng hiếm, và không được dùng thoải mái như xưa nữa.

Ngày thứ sáu, NY có 44 ca bệnh, hầu hết đều liên quan đến bệnh nhân số 2. Email từ bệnh viện thông báo tất cả những buổi họp hay bài giảng nào có nhiều hơn 25 bác sĩ đều phải bị huỷ bỏ. Họ bắt đầu lo sợ nếu nhiều bác sĩ bị bệnh cùng lúc thì sẽ không có ai chăm bệnh nhân.

Ngày thứ bảy, New York có 89 ca. Bệnh viện thông báo tất cả những bác sĩ và nhân viên đang làm việc ở nước ngoài đều phải quay về ngay lập tức. Bạn bè nội trú của mình đang thực tập 1 tháng ở châu Phi cũng bị bắt quay về. Bệnh viện cũng yêu cầu các bác sĩ đang được nghỉ phép phải khai báo là đã đi đâu và định đi đâu. Cả hai đứa mình đều phải đưa ra lịch trình đi chơi, lúc này chỉ mong về nhà ngay vì cảm thấy tình hình khá căng thẳng.

Ngày thứ tám, số ca tăng lên 106. Bệnh viên yêu cầu nhân viên nếu có bất kỳ triệu chứng nào của bệnh đều phải ở nhà, không được đi làm, để tránh lây nhiễm.

Ngày thứ chín, 142 ca. Nước Ý thông báo giới nghiêm toàn quốc. Bệnh viện NY nhìn bệnh viện Ý bị quá tải, bắt đầu lo sợ điều tương tự sẽ xảy ra ở đây. Bệnh viện của mình thông báo PPE bắt đầu bị thiếu hụt và yêu cầu hạn chế số người ra vào phòng bệnh nhân để tiết kiệm đồ bảo hộ.

Ngày thứ mười, 173 ca. Hai đứa mình về lại NYC, chuẩn bị đi làm lại, và bước thẳng vào tâm bão.

Từ ngày thứ 10 đến hôm nay, mọi thứ hoàn toàn bị mất kiểm soát, và đây cũng là hiện thực cuộc sống trong tâm dịch:

Là tất cả bệnh viện ở NYC hiện giờ đang hoàn toàn quá tải. Số ca bệnh cứ tăng lên gấp đôi mỗi 3 ngày. Số lượng bệnh nhân bị nặng và cần đặt nội khí quản khá cao, và số máy thở đang vơi dần. Khi mình viết những dòng này, thì bệnh viện của mình và của Ian chỉ còn khoảng 100 máy thở mỗi nơi. Và vấn đề không phải chỉ ở số máy thở, mà còn là thiếu hụt số phòng và số nhân viên có thể chăm sóc bệnh nhân. Hiện giờ cả khoa nhi của bệnh viện mình đã phải dọn qua bệnh viện khác để dành phòng cho bệnh nhân Covid-19. Bệnh viện dã chiến đang được dựng lên khắp nơi, và chính phủ đang kêu gọi các bác sĩ đã về hưu quay lại làm việc vì không đủ bác sĩ.

Là số đồ bảo hộ (PPE) cứ vơi dần đều. Ban đầu quy định là tất cả mọi người phải mang N95 khi khám bệnh nhân nghi nhiễm, và phải thay khẩu trang giữa các bệnh nhân. Khi số lượng N95 giảm mạnh, thì quy định mới là được phép dùng lại N95 trong một ngày, rồi lại đổi thành chỉ được dùng N95 khi đặt nội khí quản, còn lại phải đeo khẩu trang thường. Và hiện tại bây giờ, khi số lượng khan hiếm cùng cực, thì mỗi bác sĩ chỉ được phát một khẩu trang (loại dùng 1 lần) và phải dùng đúng cái khẩu trang đó đến khi nào có hàng mới về, ngày này qua ngày khác.

Bình thường, chuyện dùng lại khẩu trang là chuyện không tưởng, và nếu bị bắt gặp thì sẽ bị phạt ngay, nhưng thời điểm này thì bao nhiêu quy định đều không còn tác dụng gì nữa hết.

Là hiện thực đau lòng là hầu hết bệnh nhân Covid-19 khi mất đều ra đi một mình. Để ngăn lây lan, bệnh viện quy định người nhà bệnh nhân không còn được vào thăm nữa. Rất nhiều gia đình đã phải nhìn người thân của mình ra đi qua facetime, và rất nhiều gia đình còn không hay biết người thân của mình đã mất vì bệnh viện không liên lạc với họ được. Và mất vì bệnh này, nếu không được tiêm morphine, là cảm giác như đang chết ngạt, khi phổi không còn cung cấp oxy cho cơ thể được nữa. Đó là cái chết đau đớn và cô độc nhất.

Là hầu hết nhà xác đều đã quá tải, không còn chỗ để thêm, nên bây giờ thành phố phải đem xe tải đông lạnh tới để chở xác. Và vì lệnh cấm tập trung đông người, nên người mất cũng không được có đám tang. Người nhà tới giờ vẫn không thể gặp họ lần cuối.

Là sản phụ bây giờ phải đi sinh một mình, không được có chồng hay người nhà vào thăm để tránh lây nhiễm. Là bao nhiêu ông bố lỡ dịp không được nhìn thấy con mình ra đời.

Là các nội trú sinh các ngành khác nhau đều được điều động đến giúp ngành đa khoa và cấp cứu, khi họ hoàn toàn kiệt quệ về sức lực và quá nhiều bác sĩ đã mắc bệnh và phải ở nhà. Là quyết định cho sinh viên năm cuối trường Y tốt nghiệp sớm để có thêm một lượng bác sĩ mới để giúp bệnh viện trong cơn đại dịch này.

Là khi mình và bạn bè trong ngành đều không dám về nhà hay gặp người nhà, vì bọn mình đã mặc định là chắc chắn đã bị hoặc sẽ bị nhiễm bệnh, chỉ là sớm hay muộn, và không đứa nào muốn để lây cho ba mẹ và ông bà. Cả tuần nay mẹ chồng mình đều tới nhà, nhưng chỉ được đứng bên ngoài cách vài mét và chỉ được nhìn và nói chuyện với hai đứa mình qua cửa sổ.

Hôm qua bà lại đòi vào nhà, và Ian phải nói, “Mẹ không được để bị lây bây giờ, nếu chẳng may bị bệnh mà phải vào bệnh viện, thì mẹ phải vào một mình, và nếu phải lựa chọn giữa mẹ và một bệnh nhân khác trẻ hơn, thì chắc chắn bác sĩ sẽ đưa máy thở cho người kia, vì cơ hội sống cao hơn. Nếu chuyện đó xảy ra vì con lây cho mẹ thì con sẽ không bao giờ tha thứ cho mình được”. Thế là bà lại phải quay ra.

Là khi bọn mình phải sống trong nỗi sợ là sẽ lây bệnh cho chồng/vợ/người yêu, những người đang sống ngay trong nhà. Bạn bè mình có người phải xuống ở tầng hầm, ngủ giường riêng, có người phải ra thuê khách sạn hoặc Airbnb ở, đứa nào có con thì phải gửi con về ở với ông bà và tuyệt đối không dám gặp con. Hay đứa mình vì cùng là bác sĩ nên không có đường nào thoát, và cứ mặc định là đứa nào bị trước cũng sẽ lây cho đứa kia thôi.

Là khi dịch bệnh khiến người ta phải lường trước tình huống xấu nhất. Các bác sĩ đều đang hối hả lập di chúc, đặc biệt những ai đã có con. Vợ chồng phải dặn nhau trước là nếu đến lúc hoàn toàn hôn mê thì có nên đặt nội khí quản không, hay là cứ để cho ra đi thanh thản. Lời nói đùa mọi khi “Nếu em có chuyện gì thì anh cứ đi lấy vợ mới đi” trong thời điểm này lại thành ra nói thật.

Là các ông bố bà mẹ có con đi làm trong bệnh viện là cứ như đang ngồi trên đống lửa. Mẹ chồng mình thì mua đủ thứ thuốc bổ khác nhau, bắt hai đứa uống, và mỗi ngày đều tiếp tế lương thực, nhưng chỉ dám để trước cửa vì không được vào nhà gặp mặt. Mẹ đứa bạn mình, mỗi khi nó trực đêm là bà thức nguyên đêm nói chuyện cùng nó vì bà lo đến không ngủ được. Ba đứa khác thì năn nỉ nó xin nghỉ làm đến khi nào hết dịch rồi quay lại. Nhưng thời điểm này không ai nỡ xin nghỉ, vì trách nhiệm với bệnh nhân và cả trách nhiệm với đồng nghiệp nữa.

Nhưng trong thời điểm khó khăn này, lại làm mình thêm trân quý những gì mà gia đình, bạn bè, và cộng đồng đang chung tay góp sức giúp bọn mình chống dịch:

Là khi nhận được tin từ bệnh viện là chỉ còn đủ 1 khẩu trang cho mỗi bác sĩ, mình đã gửi tin nhắn cầu cứu đến một loạt bạn bè, hỏi xin nếu đứa nào còn khẩu trang thì cho mình mua lại. Vậy mà chỉ trong vòng mấy ngày, bọn bạn mình đã hỏi dò người quen và bằng cách nào đó mỗi đứa đều kiếm ra được vài chục khẩu trang gửi về cho mình. Ba mẹ cũng chạy khắp thành phố kiếm chỗ bán khẩu trang để gửi lên. Giờ vậy mà mình đã có đủ khẩu trang ít nhất đến khi có hàng mới về bệnh viện.

Là khi hàng loạt các nhà hàng và dịch vụ giao thức ăn đều quyết định tặng phần ăn cho bác sĩ và y tá để bọn mình tập trung làm việc. Từ UberEats, Sweet Greens, rồi bao nhiêu tiệm bánh nổi tiếng, chỉ cần đưa thẻ ID bệnh viện ra là sẽ được ăn miễn phí, mà còn được giao tới tận bệnh viện nữa. Rồi thì nhãn hiệu giày và quần áo cũng tặng sản phẩm cho nhân viên y tế. Cả thành phố bây giờ đều dồn lực và hi vọng về các bệnh viện.

Là khi cả thành phố hẹn nhau chiều nay đúng 7h cùng nhau vỗ tay cảm ơn và cổ vũ đội ngũ y tế trong bệnh viện. Tới đúng giờ, ngồi trong bệnh viện nhìn ra là thấy một loạt người dân đứng ở ban công vỗ tay náo nhiệt, và vẫn giữ đúng luật không đi ra đường và không đứng gần nhau, lại cảm thấy ấm lòng hơn bao giờ hết.

Và vì tất cả những điều đó, mình tin là NYC sẽ qua được đại dịch này. Cuộc chiến này còn kéo dài bao lâu nữa thì không ai biết được, nhưng Covid-19 sẽ qua đi, và thành phố này sẽ trở lại như xưa, vì ở đây có những con người luôn hết mình vì nó và luôn có một niềm tin bất diệt vào thành phố không bao giờ ngủ.

Bài viết cho một tháng 3 đầy bão táp.

Bình Luận từ Facebook

5 BÌNH LUẬN

  1. Và mất vì bệnh này, nếu không được tiêm morphine, là cảm giác như đang chết ngạt, khi phổi không còn cung cấp oxy cho cơ thể được nữa. Đó là cái chết đau đớn và cô độc nhất.
    Khi nghe nói o dau do có nhung nguoi đang chết ngạt ban bat quá chép mieng: toi nghiep. Roi thôi. Chang phai sao.

  2. Tiểu bang này chiếm hơn 45% các trường hợp nhiễm bệnh ở Mỹ ! (Khách quan)
    Cảm ơn thông tin của bác. Nó giúp tôi càng kính trọng và biêt ơn tác giả. Mong tiếp tục.

  3. THƯƠNG QUÁ NỮU ƯỚC ƠI !
    MON AMOUR POUR NEW YORK POUR TOUJOURS!
    MY LOVE FOR NEW YORK FOREVER !

    Tháng 3, trong tâm bão
    Trinh Trang Yarett
    28-3-2020

    Bữa giờ rất nhiều người hỏi thăm tình hình ở New York City thế nào. Và thật tình là, với một đứa từng viết báo như mình, cũng không thể nào giải thích hay diễn tả bằng lời được hết những gì đang diễn ra trong bệnh viện bây giờ.

    THƯƠNG QUÁ NỮU ƯỚC ƠI !
    MON AMOUR POUR NEW YORK POUR TOUJOURS!
    MY LOVE FOR NEW YORK FOREVER !


    ***************************************

    New York’s Times Square in the  Troubled  CoroChina Pandemic

    ***************************************

    https://www.youtube.com/watch?v=-YNBfIYy3-k  New York, New York – Frank Sinatra 

    Good morning New York !
    Hello New York !
    I am taking a walk around Times Quare
    In the beatiful Spring 1996
    My dear Hanoi, I’m from New York
    Times Square never sleeps
    And She is the most famous
    As the place of movie scenes
    Times Square never sleeps
    As the Sword Lake’s Pencil Tower never does
    And He has been witnessing the Vietnamese History
    And writing it on Hanoi’s blue sky
     

    https://www.youtube.com/watch?v=I3TSEN22ACI   Times Square 2020 Ball Drop in New York City  

    I am taking a walk around Times Quare
    In the beatiful Spring 1996
    My dear Hanoi, I’m from New York
    Newyorkers work so hard
    From Harlem to the Wall Street
    Such a dynamic melting pot
    My dear Hanoi, I’m from New York
    I get a brainful and heartful of good dreams
    My beloved Hometown, Hanoi
    Do you hear me for New York
    New York, New York
     
    https://www.youtube.com/watch?v=BT4RlDl7z3w  Alicia Keys – New York  

    My beloved Hometown, Hanoi
    Do you hear me for New York
    In this beautiful Spring 1996
     I’m so proud to be called a Free Vietnamese  
    To be named with the brave
    And the free unknown Soldiers
    Sacrifying for our Motherland and Fatherland
    I will honor Your and my Yellow Flag
    And our trust in Kings Hung,
    Tran Hung Dao and Nguyen Hue

    Good morning Lady Statue of Liberty !
    Hello New York !

    I am taking a walk in New York Harbor
    The Statue of Liberty with a torch raised to the sky
    And all the Vietnamese Boatpeople know
    She stands for Freedom and Liberty
    For Hanoi and your New Vietnam with Democracy
    In New York Harbor
    In the beatiful Spring 1996
    My dear Hanoi, I’m from New York
    Lady Statue of Liberty never sleeps
    As the same but small statue
    Above Sword Lake’s Turtle Tower never does
    And She has been witnessing the Contemporary Vietnamese History
    And writing it on Hanoi’s blue sky
     
       
     
    https://www.youtube.com/watch?v=jwClyd2lHWo    Coronavirus outbreak: A look at empty cities around the world   

    New York’s Times Square in the  Troubled  CoroChina Pandemic
    Thousands of silent tears are in my heart
    And I can never dry them all
    My state of mind is completely broken down
    New York’s Times Square in the  Troubled  CoroChina Pandemic
    Like the Twin Tower over New York’s Horizon
    On 11th September 2001
    New York’s Times Square in the  Troubled  CoroChina Pandemic
    When Death comes
    And Unhappiness is all around the World  
    But your Dawn has come to shine
    All your Dreams are on their way

    https://www.youtube.com/watch?v=vioY0tpQIVY   Walking Empty Streets of New York City during Shutdown (March 25th 2020) 

    And now and here oh, Paris !
    Paris, Paris, it’s Time of Pandemic
    Only a ghost megacity
    The cold wind is blowing
    And golden and Autumn leaves
    Even in this Spring 2020
    Now Paris at night wears Wuhan virus mask
    And Paris by day wears another one
    That is questioning me to grimace
    Paris, Paris
    Paris, Paris, it’s the Time of Pandemic
    Now Paris, She is only a ghost megacity
    My beloved Paris, Capital of Exile
    Paris, She is ill and very sick
    The cold wind is blowing
    And golden and Autumn leaves
    Even in this Black Spring 2020

    https://www.youtube.com/watch?v=_yfizXzgswM    Paris plongée dans le silence… et bercée par les chants d’oiseaux 

     Paris Paris Paris
    Always talked about
    Paris, Immortal City of Light
    Paris, Eternal City of Love
    And my beloved Capital of Exile
    Ah Paris, Paris, it’s more than once
    As to me, Paris also means Hanoi,
    My second Paris, an Eden in the Far-East
     Ah, Hanoi, my Hometown
    Ah, Hanoi, my Immortal and Eternal Capital
     

    New York, You know
    Humanity and all the World never let You down
    And my heart will be with You forever
    The darkness only lasts until the Sunrise
    The glorious Sun will soon be shining on New York’s face
    My Love for New York forever forever
    And Love for New York forever forever
    No matter where you’re from
    But New York is the cosmopolitan and metropolitan City
     where we all belong
    Stay strong!
    We are with you,  New York

    https://www.youtube.com/watch?v=EUrUfJW1JGk  Frank Sinatra – New York, New York.  

    No matter where we are from
    Let’s stand together together
    For New York we belong
    So do stay strong!
    We are with you,  our beloved New York
     
    No matter where you’re from
    Nothing will ever ever
    Nothing will ever break us apart from USA
    With our Love we’ll carry on
    So do stand strong! We are with You, our beloved USA

     

    MILLIONS OF VIETNAMESE HONEST PEOPLE – TRIỆU LƯƠNG DÂN VIỆT

    Viết vào Giờ thứ 25 của New York đang bước vào Cao điểm Siêu vi trùng CoroChina  Vũ Hán  vào Chủ nhật Buồn 29/03/2020

    (trùng phùng Kỷ niệm 45 Năm Ngày Phố biển Đà Nẵng thất thủ !)

    Nữu Ước ơi ! Đà Nẵng ơi !

  4. Thật là cảm động về TÌNH NGƯỜI trong cơn dịch bệnh.
    Cảm ơn tác giả bài viết đã thể hiện rất đầy đủ trong bài viết của mình.
    Càng khâm phục và cảm ơn, vì tác giả là nhân viên y tế đang dấn thân ở mặt trận (có thể gọi như vậy) chống dịch này.
    Nhân đây, cảm ơn y tế VN.

Comments are closed.