Phương Phương
Người dịch: Phuc Khang
14-3-2020
Vũ Kim Hạnh: Tôi vừa đọc được tin thật ngộ nghĩnh. Khi toàn nước Ý bị phong tòa, đêm qua, triệu triệu người Ý đã hẹn nhau đúng 6 giờ chiều, ra đứng bên ban công nhà, cùng hát, đàn, múa, reo ca hay tạo tất cả những âm thanh vui rộn rã, rồi cùng đồng ca bài “cuộc sống tươi đẹp”.
Đúng là người Ý, mê đàn hát, nhảy múa nên giữa đại dịch đã cùng sáng tạo một show âm nhạc miễn phí đông vui nhất trên đời để động viên nhau vượt khó. Tôi sẽ post lên liên tiếp 2 stt, trích nhật ký 4 ngày liên tiếp, từ 10 đến 13/3 (trích thôi, bởi để nguyên thì dài lắm, chắc bạn sẽ đọc không nổi, dù đọc xong thì thấy tiếc sao vội hết). Các tựa chính, phụ do tôi đặt, người dịch vẫn là Facebooker Phuc Khang. Và đến stt kế, bạn sẽ thấy một show tập thể của người Vũ Hán mà nhà văn Phương Phương đề nghị, rồi mới thấy thương dân Vũ Hán đến đoạn trường…
***
Xin trích tiếp nhật ký ngày 10/3, một bài phỏng vấn “thật thà”, bình dị mà sâu sắc. Kế là đoạn trích nhật ký ngày 11/3/2020.
7. Hỏi: Bạn có cho rằng các nhà văn nên có nhiều trách nhiệm xã hội hơn, ngoài việc viết lách?
PP: Nó phụ thuộc vào từng cá nhân. Không phải ai cũng phù hợp với việc gánh vác trách nhiệm xã hội. “Gánh vác” 2 từ này rất đơn giản, nhưng không có lòng can đảm, không có khả năng, tính cách yếu đuối, bản tính nhút nhát và dễ dàng lo lắng, thì tại sao bắt người ta gánh? Chuyện của thiên hạ, tất nhiên có người gánh vác, có người không. Không nên ép buộc người khác.
8. Hỏi: Về cuốn “Chôn mềm”(cuốn tiểu thuyết “Soft Burial” của tác giả Phương Phương), bạn đã gặp phải công kích từ cả 2 phía chùa chiền và giang hồ. Bạn nghĩ sao? Đám đông hung dữ lao đến. Bạn có sợ không?
PP: Tôi không quan tâm lắm. Có gì để sợ? Đúng ra là họ phải sợ tôi chứ? Về chiến bút, tôi là một nhà văn chuyên nghiệp, và việc tôi làm là viết lách. Làm sao có thể sợ họ. Nếu họ cầm cây gậy đến gây sự trước cửa nhà, tôi có thể sợ. Nhưng họ chỉ viết bài, đây có phải là sở trường của tôi không?
Cái gọi là giang hồ mà bạn đang nói đến, đều là những người cực tả? Trình độ của họ quá thấp, khả năng viết lách, phán đoán logic, suy nghĩ quán tính, v.v… đều quá thấp. Tôi mà tranh luận với họ thì cũng bị mất thể diện. Nhưng các quan chức thì khác, đặc biệt là các quan chức cấp cao. Họ có quyền lực trong tay. Ngay cả khi họ về hưu, họ vẫn có ảnh hưởng đến nhiều người. Khi họ tấn công tôi, tất nhiên là tôi sẽ chống cự. Thời bây giờ họ biết rằng thật không thể tuỳ tiện, đi mắng một nhà văn như vậy…
9. Nếu nhiều năm sau, ai đó đánh giá Nhà văn Phương Phương “là một nữ nhà văn có trách nhiệm với xã hội, có lương tâm và đáng ngưỡng mộ” hoặc “Cô ta là một người văn ngôn cao siêu, một nhà văn có ngòi bút sắc sảo?”
PP: Chuyện đó với tôi không thành vấn đề, tôi không quan tâm người khác đánh giá tôi như thế nào. Tôi có thể sống cuộc sống tự tại là được. Họ muốn nhận xét như thế nào thì tuỳ, cũng không liên quan đến tôi.
10. Trên thực tế, có rất nhiều tiếng nói hoài nghi hoặc phản đối bạn trên mạng. Bạn có cảm thấy uẩn khúc hay buồn phiền khi đối mặt với những tiếng nói như vậy không? Làm thế nào bạn duy trì trạng thái quân bình, khi có sự cố tình gieo rắc sợ hãi và hoảng loạn cho bạn?
PP: Không buồn lòng, một chút bất bình, nhưng tức giận và khó hiểu hơn. Bạn sẽ tức giận tại sao đám cực tả lại làm như vậy, và không hiểu tại sao những người đó có quá nhiều thù hận. Tôi không biết một ai trong số họ, và tôi chưa bao giờ gặp họ theo bất kỳ phương cách nào. Sự thù hận của họ tôi hoàn toàn không thể giải thích nổi.
Tôi không thể duy trì suốt trạng thái an tâm, và đôi lúc tôi cũng bị căng thẳng, tâm trí hỗn loạn. Cũng có những lúc tôi không biết làm thế nào để sự việc tốt hơn.
11. Hỏi: Với thân phận cựu chủ tịch Hội Nhà văn, nó có bảo vệ cho bạn hay ảnh hưởng tiêu cực hay không?
PP: Hình như không có gì hết? Khi tôi là chủ tịch, và rồi khi tôi về hưu, tôi không bận tâm đến thân phận đó. Khi tôi chưa làm chủ tịch, tôi đã sống rất tốt. Khi tôi lên làm chủ tịch, cuộc sống cũng không thay đổi. Bây giờ về hưu, cũng giống như trước đây. Những kẻ quá coi trọng chức chủ tịch, là họ không hiểu về thể chế Trung Quốc, cũng không biết gì về cá nhân tôi.
12. Hỏi: Nếu dịch bệnh kết thúc, bạn muốn làm gì nhất?
P.P: Dừng viết nhật ký, dĩ nhiên. Tiếp tục hoàn thành cuốn tiểu thuyết đang viết dỡ.
NHẬT KÝ CẤM THÀNH NGÀY 11-3-2020
Thời tiết vẫn tốt. Ánh nắng đầu xuân rất sảng khoái. Hãy nghĩ về Đông Hồ vắng ngắt vào lúc này. Hoa mai có thể đã bị gió và mưa của hai ngày trước thổi bay. Bài thơ nên nói sao? “Bạch hoa phiêu linh, thuỷ tự lưu dạ”. Con chó già trong nhà bị nhốt trong một thời gian dài, nên không muốn ra ngoài. Đuổi như thế nào cũng không muốn ra sân, nhất định nằm trong ổ. Tôi cũng cảm thấy mình giống như vậy, không muốn ra ngoài, chỉ muốn ở nhà. Một số bạn bè hẹn là sau dịch bệnh cùng đi Đông Hồ. Xem ánh nắng mùa xuân và du ngoạn thanh sơn lộc thuỷ. Nếu như trước đây, tất nhiên tung chân bước đi liền. Nhưng bây giờ, không có cảm giác muốn ra ngoài, tôi tự hỏi không biết đó là loại di chứng nào?
Bạn bác sĩ của tôi tiếp tục gửi những thông tin tốt lành. Số lượng bệnh nhân mới được chẩn đoán đã giảm xuống dưới 20, số 0 chắc sắp đến. Số người chết cũng đã giảm đáng kể nhờ nỗ lực của các bác sĩ. Tôi hy vọng rằng thông điệp về cái chết bằng 0 đến sớm hơn…
Một người bạn tôi đã truyền cho tôi 1 bức ảnh sáng nay: Đó là mấy chục thành viên, nhóm wechat của khoa ngoại tuyến giáp và nhủ hoa, của Bệnh viện Trung ương Vũ Hán là nhóm WeChat có Bác sĩ quá cố Giang Học Khánh đã làm một điều thật cảm động: Vào ngày bác sĩ Khánh mất, mọi người thay thế mỗi hình chân dung của họ bằng ảnh một cây nến trên nền đen, chỉ để lại một chân dung của Giang Học Khánh. Tôi thực sự xúc động, đồng nghiệp có tình có nghĩa như vậy, bác sĩ Khánh nơi suối vàng nếu biết, sẽ có phần an ủi.
***
Từ hôm qua đến hôm nay, việc chặn xoá trên mạng đã gây ra sự phẫn nộ trong nhân dân và mọi người bàn tán nhiều. Nó giống như trong cuộc đua tiếp sức, xóa một lần lại đăng lại 1 lần, hết đợt này đến đợt khác. Cuộc đua quyết bảo vệ lẽ phải bằng trái tim hàng triệu người. Như trường hợp Chủ nhiệm khoa cấp cứu Nghệ Phân nêu nghi vấn về việc chậm trễ thông tin. Lập tức, bài chị bị xóa và chị bị khiển trách nặng nề… Liên tiếp xuất hiện các loại văn tự, các loại hình ảnh, và an ninh mạng xóa hoài không hết, dập không tắt.
Tôi rất khó hiểu vì sao an ninh mạng xóa bài tôi, hết lần này đến lần khác và tôi suy đoán rằng do những lời buộc tội của lề trái cực đoan, mà họ muốn cố gắng duy trì sự ổn định nên họ xóa bài. Họ xóa gay gắt nhất là bài tôi hỏi: Ai, từ đâu và vì lý do gì đã trì hoãn công bố dịch trong hơn hai mươi ngày? Không rõ chuyện gì đã xảy ra trong khoảng thời gian đó. Ai đã yêu cầu xóa bài khi tôi nêu câu hỏi đó? Quan viên Vũ Hán? Hay là quan viên Hồ Bắc? Hay là… tóm lại, thật khó để tôi hiểu và tưởng tượng nổi.
Sau khi dịch bệnh bùng phát vào tháng 12 năm ngoái, quá trình đó, có quá nhiều thứ trái với lẽ thường, quá nhiều thứ đã vi phạm các quy tắc và quá nhiều thứ không thể trả lời được. Qua các cuộc điều tra gần đây của các phóng viên khác nhau, các chi tiết đáng kinh ngạc đã hé lộ. Bất kể các quan chức hoặc chuyên gia, cho dù họ ngớ ngẩn, tiêu cực, sơ suất, bất cẩn, hoặc muốn đổ lỗi tránh nhiệm, thì bây giờ dân Vũ Hán đã hiểu, sự che giấu này tương đương với tội tòng phạm và phải bị trừng trị nghiêm khắc vì làm tổn thương trái tim của mỗi người dân. Do đó, tôi không tin rằng lãnh đạo sẽ dễ dàng bỏ qua, để những người có trách nhiệm phủi tay một cách dễ dàng.
Hôm nay, tôi cũng đặc biệt kiểm tra thật kỹ 9 quy định có liên quan. Thật rõ ràng, xin lỗi và từ chức là cần thiết cho hoạt động bình thường của một xã hội. Đối chiếu với 9 điều trên, ai nên chịu trách nhiệm và từ chức ở Hồ Bắc và Vũ Hán? Tôi kiến nghị những người liên quan nên tự mình đối chiếu. Từ đó, tôi cảm thấy rằng khi các quan chức nhậm chức sau này, trước tiên họ phải hiểu cách xin lỗi, và sau đó họ phải học cách từ chức. Với những hạng người vô tri vô lại, làm hỏng việc còn mặt dầy như vậy, người dân sẽ gánh không nổi đâu.
Viết đến đây, tôi được người bạn chuyển đến một bài điều tra của phóng viên tờ “Nam Phương Cuối Tuần”, với tựa đề: “Bốn người hy sinh và bốn người nguy kịch – Thời khắc đen tối của Bệnh viện Trung ương Vũ Hán“. Bài điều tra nói rõ về bốn bác sĩ đang nguy kịch tại Bệnh viện này mà Bác sĩ Dương Phàm, Trưởng khoa cấp cứu, nhấn mạnh rằng, cả bốn người đều bị suy đa tạng bao gồm suy hô hấp và đi kèm với các biến chứng nặng khác nhau: Đó là Phó viện trưởng Vương Bình, Ủy viên lý luận Luân Lệ, Phó chủ nhiệm nội khoa não bác sĩ Dị Phàm và Phó chủ nhiệm khoa tiết niệu Hồ Vệ Phong.
Than ôi, điều này thực sự làm mọi người đau buồn. Trong trường hợp này, Bí thư và Viện trưởng của Bệnh viện Vũ Hán có thể ngồi yên trong ghế của họ không? Quả thực mọi người muốn hét lên: Nếu còn lương tâm, xin hãy đi đầu trong việc xin lỗi và từ chức?!!
Nguồn: Vũ Kim Hạnh
“Về chiến bút, tôi là một nhà văn chuyên nghiệp, và việc tôi làm là viết lách. Làm sao có thể sợ họ. Nếu họ cầm cây gậy đến gây sự trước cửa nhà, tôi có thể sợ. Nhưng họ chỉ viết bài, đây có phải là sở trường của tôi không?”
-Đa phần ng phụ nữ có cái nhìn cuộc sống tinh tế, chi tiết hơn đàn ông. Khi họ dc sinh ra & trưởng thành trong thể chế CS, con cái họ là các ông Đảng viên CS, là họ biết khá rõ bản chất các đồng chí CS ra sao. Vậy nên, một nhà văn nữ với chuyên môn, tay nghề cao, nhìn thấy cái sai rõ mười của các đồng chí lãnh đạo CS, rồi dùng ngòi bút sắc xảo, vạch ra tinh tế, chi tiết, cụ thể nhiều mặt xấu của các đồng chí lãnh đạo CS, các đồng chí ko bị quê mới lạ. Xã hội Việt cần có nhiều nhà văn nữ trở thành thần tượng của giới trẻ Việt như bác Phương Phương là Ban Tuyên giáo TW có việc làm ko hết, vì bị giới trẻ phê phán như “hát hay” suốt tháng ngày. He…he…
P/s:
-Ngày 22/10/2019, tại thảo luận tổ về tình hình kinh tế – xã hội, Chủ tịch Hội Nhà báo Việt Nam, Tổng Biên tập Báo Nhân dân Thuận Hữu (Đoàn ĐBQH TP. Hải Phòng) nêu nhiều lo ngại về vấn đề văn hóa, trong đó có mạng xã hội (MXH). Phát biểu tại tổ, Ông nói: “Mạng xã hội thể hiện quan điểm, lối sống, suy nghĩ, nhân cách của mỗi người. Nhưng thực tế hiện nay, có lẽ không có nước nào như Việt Nam, mở máy ra thì thấy “mạng xã hội chửi từ trên xuống dưới, không chừa một ai; chửi tràn lan cơ quan công quyền như hát hay”.
-Nên sửa lại câu nói: “Mình phải như thế nào người ta mới mời chứ!” thành câu: “Mình phải như thế nào người ta mới “chửi” chứ!” để trả lời thắc mắc của bác Thuận Hữu.
Thú thật, tôi không đủ kiên nhẫn để đọc hết những gì bác viết ra (tràng giang, đại hải = sông dài, biển lớn), dù bác tự cho mình là người thay mặt TỶ LƯƠNG DÂN.
Looking at televison : the streets of the Ghost City Wuhan ! .. ..
**********************************
We are shocked and consciously, llivingly killed
And we couldn’t tell
What we have just seen that Ghost City Wuhan
The Yellow Crane Tower is unrecognizable to himself
He sees his reflection image in the Yangtze River
Flowing through the Wuhan Ghost City, Hubei province, China.
Oh the Ghost City Wuhan ! .. ..
She has never known her own face
Since the New Lunar Year 2020
Oh 5 millions sisters and brother of Wuhan
Have you gone leave the Yellow Crane Palace
Alone in the CoronaVirus epidemy
Looking at televison :
The streets of the Ghost City Wuhan ! .. ..
The sickest Sino-Globalization must be end !
We are visiting virtually Wuhan, Ghost City on the television
We can imagine thousands of chinese breaths
Without oxygen killed by CoronaVirus and gone
In Paris I could see thousands of Yellow Cranes
Flying away from the Gjost City, Wuhan in Red China
Just as the Blood Flags with 5 yellow stars
Whispering and weeping for the lost ‘Chinese Dream’
On the fake and copied ‘Golden Gate’
Over the Yangtze River flowing through the Wuhan Ghost City
Connecting with Hubei province, China.
Looking at televison :
The streets of the Ghost City Wuhan ! .. ..
The sickest Sino-Globalization must be end !
It seems there aren’t any angels help them at all
The Dusk is coming down over Wuhan
And the night is falling
But the Ghost City never sleeps
Wuhan feels herself fading away
In the longest White Nights
Looking at televison :
The streets of the Ghost City Wuhan ! .. ..
People all over the World are deeply conscious now :
The sickest Sino-Globalization must be end !
That destructive ecosystem model must be finishes !
Else our World is asymptotically approaching the Doomsday
TỶ LƯƠNG DÂN
Có những người làm công việc kiểm duyệt trên các mạng FB, YT, …, thường là trẻ tuổi . Với các công cụ phần mềm hữu dụng, họ có thể tra ngay ra lập tức khi những bài viết nào ” không phù hợp ” mới được đăng, xóa những bài viết đó là quá đơn giản và nhẹ nhàng, cũng không khó khăn hay năng suất lao động gì trong đó. Với mạng lưới của TQ, thật dễ dàng cho các quan chức quyền lực và người có tiền,để kiểm soát các bình luận của cư dân mạng. Đó là cuộc chiến ? Không, đơn giản là cái kich chuột và một loạt bài đang về chủ đề nào đó sẽ bị xóa ngay lập tức. Những người trẻ làm kiểm duyệt có suy nghĩ gì về những gì họ xóa ? chắc là không, có khi họ chẳng còn đọc nữa là, cứ có từ hay câu ” không đúng” là xóa ngay, khỏi mất thì giờ. Vậy nên, lựa chọn nơi và cách thức để bày tỏ ý kiến là quan trọng nhất, sau đó mới là anh nói gì.. Anh cư tưởng những phát ngôn trái chiều của mình là quan trọng, nhưng nếu đăng không đúng nơi thì chỉ phí thời gian, và một cái bấm chuột là bài đăng của anh sẽ không đến với ai cả, kể cả những người xóa nó.
Chưa cần đọc bài này, tôi đã khâm phục nhân cách những người này và nguyền rủa những người khác.
Những con NGƯỜI và những con VẬT.
Trong khi các quoc gia hung hang quang tien ra thi uy voi Corona.
Không ít to chuc cho rang day là dip cho chu nghia co hoi cua ho lên ngoi.
Bat qua, tuu trung deu nói: het dich se ….
Hình nhu quên báo, phim có tâp 2. Phan hay con o phia sau.
Cu vô tu quang tien. Bao gio gio kiet que dich se ket thuc.
Tran dich không du huy diet nhân loai. Nhung tri thói hung hang cua các ban thi du day.
Trích: “Bất kể các quan chức hoặc chuyên gia, cho dù họ ngớ ngẩn, tiêu cực, sơ suất, bất cẩn, hoặc muốn đổ lỗi tránh nhiệm, thì bây giờ dân Vũ Hán đã hiểu, sự che giấu này tương đương với tội tòng phạm và phải bị trừng trị nghiêm khắc vì làm tổn thương trái tim của mỗi người dân. Do đó, tôi không tin rằng lãnh đạo sẽ dễ dàng bỏ qua, để những người có trách nhiệm phủi tay một cách dễ dàng.”
Nữ văn sĩ Trung Hoa vẫn còn ngây thơ hoặc chưa từng biết cộng sản. Lãnh đạo cộng sản có khả năng dễ dàng mở hội trao huân chương cho những kẻ giết người bất chấp luật pháp, tất cả chỉ để phô diễn sự “đoàn kết” không thể chia rẽ trong hàng ngũ của họ. Chúng ta hãy mời bà Phương Phương đến Đồng Tâm học hỏi.
Người về từ Vùng Dịch HAY Người đến từ Vùng Địch ?
**********************************************
Người tự Đâu về ? – Từ Vũ Hán !
Chân móng Lầu Hoàng Hạc nay tưởng tan !!!
Phong thành Vũ Hán hóa Phố Ma Đại Hán
Mây đen Sóng thần bỗng chốc thành Khói lam
Biển Đông Hoa Đông giờ Tự do Hàng hải
Lính thủy chú Thoòng cô Xẩm hết hải lâm !
Nay bịt mồm bịt mõm như Linh cẩu
Lễ hội Thịt cày thôi cũng bớt làm
Người tự Đâu về ? – Từ Vũ Hán !
Trong máu hồng cầu đầy Siêu vi khuẩn
Người về từ Vùng Dịch Phố Ma điêu tàn
Cách ly như Gián điệp đến từ Vùng Địch !
Người tự Đâu về ? – Từ Hàng Châu tỳ bà oán than !
Nặc mùi Cách mạng Bần cố nông Vô văn hóa
Nặc máu Hồng vệ binh càn quét quét càn
Người tự Đâu về ? – Từ Bắc Kinh -Trùng Khánh !
Bạc ông Bạc bà trong ngục tối thầm khóc than
Nhớ bác Lưu Thiếu Kỳ trong tù chết đói khát
Từng là đồng chí Mao Xếnh Xáng từ Diên An
Người tự Đâu về ? – Từ Vũ Hán, Trung C..uốc !
Vùng Dịch HAY Vùng Địch chẳng cần luận bàn
Siêu vi khuẩn Corona HAY di thể Đại Hán
Đại Dịch HAY Thù Địch đều rất cần đánh tan !
TỶ LƯƠNG DÂN
Phẹt.