26-10-2019
1. Nghĩ đến những lời tuyệt vọng gửi bố mẹ của cháu Phạm Thị Trà My mà ứa tràn nước mắt. Chẳng ai có thể sống lại mà giả thiết. Nhưng nếu Cụ Hồ sống lại thì Cụ buồn lắm.
108 năm sau chuyến xuất ngoại tìm đường cứu nước của Cụ Hồ thì cháu, chắt, chít của Cụ vẫn phải tìm cách vượt biên để cứu mình và cứu gia đình đến nỗi bao người phải bỏ mạng thê thảm. Tại sao lại như vậy?
2. Năm 1911 Cụ Hồ lên tàu làm phụ bếp để ra hải ngoại. Cụ Hồ mong muốn mở rộng tầm mắt, học hỏi kiến thức, tìm cách giúp đỡ quốc dân đồng bào. Trên thực tế Cụ Hồ đã lãnh đạo cuộc Cách mạng tháng 8 năm 1945 rồi thành lập ra nhà nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa (VNDCCH).
Cho đến năm 1950, VNDCCH chưa được nước nào trên thế giới công nhận. Mỹ thì thấy chính phủ của Cụ Hồ tuy đa đảng, nhưng hạt nhân lãnh đạo lại là Đảng Cộng sản Đông dương nên không quan hệ dù Cụ Hồ đã viết cho TT Truman đến 8 bức thư, và dù Tuyên ngôn độc lập của VNDCCH được Cụ Hồ mở đầu bằng một câu trong Tuyên ngôn độc lập của nước Mỹ.
Còn Stalin thì biết Cụ Hồ là một người dân tộc chủ nghĩa áp đảo chứ không phải là người theo CNXH kiểu Stalin. Điều này thì Stalin đã nắm rõ từ lâu, nên trong thời gian Cụ Hồ ở Liên Xô không được phân công nhiệm vụ nào quan trọng. Chỉ khi nước Cộng hòa Nhân dân Trung hoa ra đời, trơ trọi một mình Cụ Hồ mới dựa vào để kháng Pháp, được Mao Trạch Đông giới thiệu với Stalin rồi mới được phe XHCN công nhận. Từ đó Cụ Hồ ngả hẳn về phe XHCN. Chịu sự giúp đỡ của Mao Trạch Đông về vũ khí, Cụ Hồ bị Mao thúc ép cải cải cách ruộng đất đến nỗi sau này phải ân hận mà thổ lộ ra cho ông Hoàng Tùng được biết. Đến cuối đời thì trong Di chúc không thấy Cụ hồ nhắc phải xây đựng CNXH.
Cụ Hồ là nhân vật chính trị đa chiều mà những điều trên chỉ là hạt muối bỏ biển khi phác họa chân dung của Cụ Hồ. Viết điều trên không phải bàn về Cụ Hồ mà để nói chuyện Cụ Hồ ra đi trên một con tàu bằng chân phụ bếp để tìm đường cứu nước mong cho đồng bào của Cụ được ấm no hạnh phúc. Cụ Hồ đã thành lập nên nhà nước VNDCCH. Nhưng tại sao nhà nước do Cụ Hồ lập nên vẫn chưa mang được niềm hạnh phúc như Cụ Hồ mong muốn? Để đến nỗi sau 74 năm nước VNDCCH ra đời các thế hệ cháu chắt, chít của Cụ Hồ vẫn phải ra đi bằng nhiều đường khác nhau? Đau xót nhất là con đường bất hợp pháp dẫn đến nhiều chục ngàn người phải bỏ xác thê thảm.
May mắn thay cho 9 người vượt biên bằng chuyên cơ của Quốc Hội. Thương lắm thay cho các cháu trẻ tuổi phải vượt biên bằng contener đông lạnh chuyên dụng, rồi ngạt thở chết thê thảm trong băng giá – 25 độ.
3. Mẹ ơi con xin lỗi mẹ mẹ ơi! Con đường đi nước ngoài không thành!
Trước lúc chết cháu Trà Mi đã nghĩ đến nhiều thứ. Không thể không tiếc cho cuộc đời còn tươi trẻ của mình. Không thể không thấy lỗi để cho bố mẹ mất con. Không thể không thấy lỗi khi để lại gánh nợ cho gia đình. Tất cả mãi còn là một nỗi ám ảnh làm cho cháu ra đi không thanh thản.
4. Các vị ĐBQH đang thảo luận những điều vô nghĩa về “thế nào là người tài” có nghe được tiếng kêu xé ruột xé gan “Mẹ ơi con xin lỗi mẹ mẹ ơi! Con đường đi nước ngoài không thành!”?
Đừng đổ lỗi cho các cháu ham giàu. Đất nước chúng ta không bằng các nước khác nên các cháu mới tìm đường vượt biên – đến nỗi chấp nhận liều cả gia tài lẫn mạng sống.
5. Tiếng kêu xé lòng của cháu Phạm Thị Trà Mi “Mẹ ơi con xin lỗi mẹ mẹ ơi! Con đường đi nước ngoài không thành!” là nhát dao đâm vào trái tim mỗi chúng ta. Chức vụ càng cao thì nhát đâm càng sâu.
Không biết Chủ tịch nước, Thủ tướng Chính phủ và Chủ tịch Quốc hội có nghe được tiếng kêu xé lòng của cháu Phạm Thị Trà Mi không?
Nếu nghe thấy được thì dứt khoát phải đổi thay chính sách để dân giàu nước mạnh, để không bao giờ còn những chuyến vượt biên với tiếng kêu thê thảm vọng mãi vào lịch sử như thế này!
Sau những cái chết của hàng trăm ngàn người Việt trên đường vượt biên, vượt biển để tỵ nạn CS ngay sau năm 1975, những tưởng thảm kịch “chạy trốn” khỏi thiên đường CS đã chấm dứt, nào ngờ ….
Đảng CSVN và cha đẻ của nó là Hồ Chí Minh LÀ THỦ PHẠM CHÍNH và phải chịu hoàn toàn trách nhiệm cho những cái chết thương tâm này! Những kẻ “cuồng đảng, ngáo Hồ” đều là tòng phạm!
Sao đến giờ này mà vẫn cố tình “gài” cụ Hồ, ép cụ Hồ phải nói, phải làm những điều trái với ý của cụ ấy?
Chẳng hạn ông Nguyễn Ngọc Chu gán “tội” cụ Hồ là đã không nhắc đến “xây dựng XHCN” trong di chúc….
Vâng,trong di chúc (có thể) Hồ chí Minh không nhắc đến xây dưng XHCN, nhưng ông ta lại nhắc đến những “phương tiện” để VN đạt được “cứu cánh” XHCN như (xin đơn cử):
– Trong di chúc, Hồ chí Minh đã khuyên “các đảng CS anh em” phải….bảo vệ lẫn nhau, nâng cao “tinh thần chủ nghĩa quốc tế vô sản”…..Mà “chủ nghĩa QTVS là gì, nếu không phải là ….ông có nội của “chủ nghĩa XH” ?
– Cũng trong di chúc, Hồ Chí Minh còn “trăn trối” cho đàn em, đàn con, đàn cháu là phải “đoàn kết, phấn đấu, “góp phần xứng đáng ….vào sự nghiệp cách mạng thế giới”… Mà thưa ông Nguyễn Ngọc Chu – mục tiêu (cứu cánh) của CMTG theo ý Hồ Chí Minh trong di chúc là gì – nếu không phải là xây dựng XHCN rồi tiến tới CS và cuối cùng là đại đồng?
Cũng vì những quanh co vớ vẩn và ngớ nhẩn này mà nhiều khi tôi cảm thấy thất vọng với một số nhà “trí thức XHCN”, và không thể trách khi có một số bạn đọc “báo Tiếng Dân” đã dùng chữ “trí thức XHCN” một cách hằn học, xách mé, miệt thị để gắn cho tác giả những bài báo….đại loại những bài báo có những nhận định mang tình gỡ gạc cho Hồ Chí Minh như bài báo này.
Nếu còn lòng yêu thương Hồ Chí Minh thì đừng cố “nhét” vào mồm cụ ấy những thứ cụ ấy không nói hay cụ ấy không là….điều này chỉ khiến cho các “thế lực thù địch” có cớ lôi cụ ấy ra để mà “đàn hạc” thôi.
“Yêu nhau như thế bằng mười ghét nhau!”
“Đến cuối đời thì trong Di chúc không thấy Cụ hồ nhắc phải xây đựng CNXH”
Về với Mác-Lê mà không kêu gọi xây dựng chủ nghĩa xã hội, Mác-Lê gọt đầu bôi vôi . Oh, trán Bác Hồ cao muôn trượng sẵn . Neverfookinmind.
“Năm 1911 Cụ Hồ lên tàu làm phụ bếp để ra hải ngoại”
Chắc Nguyễn Sinh Công cũng đã chết tức tưởi như Trà My . Bác Hồ về nước là thiếu tá Hồ Quang của Trung Cẩu .
Kiến nghị Đảng & chính phủ cứ an tâm . Tớ đoán chừng 3 tháng là dân quên sạch sành sanh chiện này . Đang chờ Chu Mộng Long & Nguyễn Tiến Tường lên án những người “làm nhục quấc thể” của chúng nó . Dân vẫn còn yêu Đảng nắm nắm nun . Cứ nghe lời Phạm Đoan Trang mặc kệ dân là đủ .
Người ấy tìm đường cứu nước hay cứu mình thế. Đã đủ tư cách viết cho trang này mà lại nghĩ người đọc là cừu sao. Xin nói thật dù có chuyển biến đôi chút nhưng não trạng không hề thay đổi. Mong gì nữa đây.
Nhiều bài của Ts.Nguyễn Ngọc Chu viết cũng đường dược hay không đến nỗi
phải bắt bẻ nhưng bài này thì xin phép được hỏi lại ông vài điều.
HCM.đội tên Nguyễn Aí Quốc vón là cán bộ CS.quốc tế,được Liên Xô thu nạp
và huấn luyện tại trường Quốc tế Đông Phương và sau này khi về hoat động
bí mật trong nước vẫn được Liên Xô cung cấp tiền bạc để hoạt động (qua thư
yêu cầu LX.gửi tiền của HCM.).Có thể do HCM.học dốt nên chưa được Stalin
tin cẩn ? Điều này được 1 người CS.Ấn Độ cùng học với HCM.mô tả như vậy,
đó là lãnh tụ CS.Ấn Độ đầu tiên Mahendra Nath Roy.
Về đa đảng,ông có nghĩ rằng HCM.cho đa đảng là do lòng thành của ông hay
đó là chỉ thủ đoạn “CHE MẮT THIÊN HẠ” khi chế độ CS.còn non trẻ ? Nếu ông
cho là thành thực thỉ ông chưa hiểu gì con người đa mưu túc kế của HCM. và
chỉ xin tạm hỏi trước vài câu vậy thôi,sợ ông khó trả lời thông suốt !
Xin đình chinh tên người : Manabendra Nath Roy.
Cám ơn.
Ngọc Chu
Xót thương thì hãy cứ xót thương. Đừng tuyên truyền chạy tội cho Tội đồ