29-12-2018
Chiếc áo quốc thể duy nhất còn lại của họ là do tổ tiên truyền đời. Để mỗi lần đất nước lâm nguy, họ lại tự nguyện khoác lên mình hiến dâng cả tính mạng.
QUỐC THỂ. TRĂM ĐƯỜNG TRỐN CHẠY. CHUNG MỘT TỦI HỜN.
Chưa kịp giãi bày cuộc trốn chạy về phương Đông – nơi “Đất nước mặt trời mọc”, thì bàng hoàng nghe tin cuộc trốn chạy của 152 đồng bào đến Trung Hoa Dân Quốc.
Họ trốn chạy đến đó không phải để làm bộ trưởng, cũng không phải để làm giáo sư, giám đốc. Họ trốn chạy để làm những việc cơ cực, nặng nhọc, vì một đồng lương ngược đãi, cam chịu một thân phận rẻ rúng.
Thì vẫn biết hàng ngày hàng giờ, nhiều đồng bào phải rứt ruột bỏ quê hương mà đi. Nhưng vẫn nuốt nước mắt tự an ủi vì không nghe, không thấy. Điếc mù câm – đôi khi cũng có chút hữu dụng. Nhưng phải tự điếc, tự mù, tự câm, thì đó là khổ nạn.
CỬA ẢI NHẬP CẢNH
Bước xuống phi trường Kansai, dẫu có Visa nhập cảnh, đã chụp ảnh, lăn tay, photocopy hộ chiếu, người Việt Nam vẫn phải qua một cuộc sát hạch tại trạm xuất nhập cảnh. Người có hộ chiếu nhiều lần xuất nhập cảnh, đặc biệt là Visa vào Nhật Bản và các nước Âu Mỹ, biết khá tiếng Anh thì cuộc sát hạch nhanh chóng kết thúc. Ngược lại là chuỗi dài những câu hỏi.
Ngay cả những doanh nhân, có tiền, đến để làm việc, hay tham quan, mà xuất ngoại ít, yếu tiếng Anh, đều bị phỏng vấn dài. Trước khi cho qua, cảnh sát biên phòng còn dặn dò, đừng làm điều gì để ảnh hưởng đến người Nhật viết thư mời xin Visa. Không phải họ lo cho mình. Mà họ lo cho chính đồng bào của họ. Tính cách Nhật đã tỏa sáng ngay từ biên giới nước Nhật.
Chạnh lòng, tìm hiểu nguyên nhân, thì biết rằng trước đó đã có người Việt bỏ trốn. Vừa đến “ Đất nước mặt trời mọc” mà mặt trời đã lặn trong tâm. Ngoài trời thì mới bình minh, mà trong lòng thì đã hoàng hôn.
HỌC KHÔNG XUỂ
Muốn đánh giá đời sống và nhịp sống của một nước, hãy đến ga tàu điện ngầm. Tàu điện ngầm ở Tokyo có hơn 300 ga. Tàu đi đúng từng giây. Phục vụ ở ga tàu điện ngầm khá nhiều người đứng tuổi. Những dòng người hối hả xuôi ngược liên tục cho đến đêm khuya. Hàng triệu người đi lại mà nhà ga và trên tàu sạch bong. Người Nhật không để lại thứ gì nơi mình ngồi. Tất cả được gói gém trong túi nilon mang theo người khi rời khỏi chỗ. Điều mà ngay cả ở trên máy bay ở Việt Nam cũng chưa làm được.
Những tòa nhà cao tầng xây nhiều chục năm vẫn đẹp. Trong khi khu vực mới của Hà Nội ở đường Phạm Hùng không tìm thấy được một tòa nhà bắt mắt. Để thấy sự cách biệt không bắt kịp, ngoài tự sướng bằng những sáo từ.
Người Nhật không nói đến Công Nghiệp 4.0, mà đâu đâu cũng ngập tràn công nghệ. Ngay cả trên đồng ruộng vùng nông thôn bao la cũng đan chen những “cánh đồng” pin mặt trời. Sự sáng tạo có mặt khắp mọi nơi. Không phải chỉ ở trong các phòng sáng chế của các tập đoàn lớn. Không chỉ ở các trường đại học và các viện nghiên cứu. Mà từ người làm bánh đến người trồng rau, người Nhật không ngừng sáng chế. Ở đâu, sản phẩm của người Nhật cũng không ngừng được hoàn thiện.
Là kẻ bại chiến, thế mà người Nhật đã trở thành đối thủ của bất cứ cường quốc nào. Tính kỷ luật của người Nhật cũng không kém tính nguyên tắc của người Đức. Có khác chăng là ở hình thức thể hiện.
Đến bố mẹ mà còn không trung lập được với con cái, còn cảm tình người con này, ưu tiên người con kia. Thì đối với người dưng làm sao mà trung lập như nhau? Làm sao mà chúng ta có thể không có bạn bè, người thân, đứng một mình trong một thế giới biến động không ngừng?
Người Nhật luôn tìm kiếm cơ hội, tìm kiếm bạn bè, tìm kiếm đồng minh. Họ tìm kiếm cơ hội, bạn bè, đồng minh ở cả nước giàu lẫn nước nghèo, ở cả nước lớn lẫn nước bé, bao gồm cả nước mạnh lẫn nước yếu. Người Nhật là bậc thầy về tìm kiếm cơ hội, bạn bè, đồng minh. Vì thế mà họ đã hùng cường lại còn hùng cường hơn.
Người Nhật chu đáo với khách, nhưng càng rất chu đáo với chính người Nhật. Không ai nói ra, càng không hô khẩu hiệu, nhưng máu giống nòi mãnh liệt cuộn chảy trong máu mỗi người Nhật.
Chữ Nhật nhiều chữ giống Trung Quốc. Nhiều nơi người Nhật đề cả tiếng Anh lẫn tiếng Trung Quốc. Có khá nhiều người Trung Quốc. Nhưng những người Trung Quốc ở Nhật đã cam chịu tính cách Nhật. Không lỗ mãng nghênh ngang, ồn ào, bẩn, trắng trợn đòi trả Nhân Dân Tệ như ở Đà Nẵng hay Nha Trang. Người Trung Quốc ở Nhật đã nhập gia tùy tục, nép mình trong khuôn mẫu của pháp luật và luân lý Nhật.
Đi đến đâu cũng thấy phải học. Học không xuể.
TRĂM ĐƯỜNG TRỐN CHẠY. CHUNG MỘT TỦI HỜN.
Trong chiến tranh, chúng ta có dòng người trốn chạy. Hòa bình vẫn tiếp tục trốn chạy. Đến bây giờ vẫn không ngừng trốn chạy.
Trong chiến tranh, dòng người trốn chạy chủ yếu là do chính trị. Thì nay, không chỉ vì chính trị, mà còn những nguyên do khác.
Kẻ có tiền trốn chạy bằng thẻ xanh.
Kẻ ít tiền trốn chạy để bán sức lao động.
Kẻ vay tiền trốn chạy bằng mạo hiểm sinh mạng.
Kẻ trốn chạy cầu mong tình duyên.
Kẻ trốn chạy kiếp đời nô lệ tình dục.
Kẻ trốn chạy bán cả giọt máu đào nòi giống.
Kẻ trốn chạy bị cướp đi nội tạng.
Kẻ trốn chạy để tìm cơ hội hợp tác.
Kẻ trốn chạy để tìm kiếm kiến thức.
Kẻ trốn chạy vì đời sống an toàn…
Trăm đường trốn chạy.
Chung một tủi hờn.
BAO GIỜ THÌ ĐỒNG BÀO THÔI KHỎI PHẢI TRỐN CHẠY?
Khi mà xuất khẩu lao động còn là chỉ tiêu góp phần tăng GDP và ngoại tệ cho Chính phủ, thì chừng đó đồng bào còn mãi phải trốn chạy.
TRỐN CHẠY VỀ ĐÂU?
Trốn chạy về phương Tây.
Trốn chạy về phương Đông.
Nếu có thể, đã trốn chạy lên sao Kim, sao Hỏa.
QUỐC THỂ? TẠI SAO LẠI PHẢI TRỐN CHẠY?
Một Dân Tộc đã vượt qua những năm dài chiến tranh khốc liệt thì không thể không vượt qua được những khó khăn mưu sinh. Cái gốc, với nhiều người trốn chạy, là do môi trường mưu sinh chưa tốt, chưa tốt đến nỗi phải thúc ép họ đi tìm môi trường mưu sinh ở xứ người.
Từ đó để thấy được, cải thiện môi trường mưu sinh là cực kỳ quan trọng và cấp bách. Đừng tự ru ngủ bằng những bình chọn mơ hồ “thành phố đáng sống”, “đất nước đáng sống”, “con hổ”, “con rồng” – trong khi hàng ngàn đồng bào phải kéo nhau vượt biên xa xứ.
Chúng ta vui mừng vì lần đầu tiên tăng trưởng GDP vượt 7%. Chúng ta vui mừng vì GDP đạt 245 tỷ USD. Những điều đó không sai.
Nhưng một đất nước 95 triệu dân mà đạt GDP chỉ có 245 tỷ USD, trong khi Singapore chỉ có dân số 5 triệu 638 ngàn 700 người lại có GDP là 349 tỷ 659 triệu USD. Quốc thể chúng ta ở đâu?
Trong cuộc trốn chạy của hàng chục ngàn đồng bào có lỗi của mỗi chúng ta. Chúng ta đã không chung tay để thay đổi môi trường sống về hướng tốt hơn. Chúng ta cam chịu một môi trường sống ngày càng thêm ô nhiễm.
Môi trường mưu sinh trùm chứa nhiều bình diện của một kiếp người, không đơn thuần chỉ là miếng ăn, kiếm sống.
Nhìn đồng bào của mình bị còng tay dắc đi trong con mắt khinh rẻ của người, một nỗi xót thương quặn thắt trào dâng nghẹn họng. Cũng là cùng kiếp người, sao thân phận đồng bào mình bị đẩy trôi đến lớp đáy của xứ người? Ai đã buộc họ đến nông nỗi này?
Nhớ lại đoạn phim thời sự.Tổng thống Kennedy đã bỏ họp ra khỏi phòng khi nhìn thấy cảnh hòa thượng Thích Quảng Đức tự thiêu. Ông tự nói rằng, bên đó chính quyền phải làm những điều gì đó mới đẩy nhà sư đến hoàn cảnh tự thiêu như thế này.
Khi người Đông Đức vượt tường Berlin sang Tây Berlin bị phơi xác trên tường, nghĩa là có điều gì ở Đông Đức buộc họ phải mạo hiểm tính mạng sang Tây Đức.
Khi người Duy Ngô Nhĩ phải trốn sang Móng Cái để đến nước thứ ba, nghĩa là chính quyền Trung Quốc đã làm điều gì đó ở Tân Cương buộc họ phải rời bỏ quê hương.
Người có tầm nhìn là thấy nguyên nhân qua hiện tượng. Người Đài Loan và thế giới sẽ hỏi tại sao người Việt Nam phải vay mượn, bán tài sản để trốn sang Đài Loan làm những việc cặn đáy? Người đánh mất quốc thể không phải là những người bỏ trốn!
Mà chính chúng ta mới là người đánh mất quốc thể. Chính chúng ta, những kẻ có tiền, có quyền, có chữ – những kẻ uống chai rượu mười tấn thóc, đi chiếc xe trăm con trâu, lại may cho người dân chiếc áo quốc thể mạng nhện, chưa khoác đã tan biến trong gió mưa đói rét.
Chiếc áo quốc thể duy nhất còn lại của họ là do tổ tiên truyền đời. Để mỗi lần đất nước lâm nguy, họ lại tự nguyện khoác lên mình hiến dâng cả tính mạng.
Không yêu tư tưởng nào cả. Không yêu chủ nghĩa nào cả. Hãy yêu lấy đồng bào của mình. Hãy yêu lấy giống nòi của mình. Chỉ khi người cầm quyền biết thở không khí của nhiều kiếp phận, không thở không khí của phòng họp nhiều ngàn tỷ, thì dòng người trốn chạy tất sẽ tự dừng, chiếc áo quốc thể tự nhiên sẽ chói sáng.
“Một Dân Tộc đã vượt qua những năm dài chiến tranh khốc liệt thì không thể không vượt qua được những khó khăn mưu sinh.
Một dân tộc như dân tộc bắc kỳ 75, một dân tộc như dân tộc VNDCCH xã hội chủ nghĩa, có “cờ tổ quốc” nằm dưới đít cờ búa liềm, một nhà nước như nhà nước tổ quốc xã hội chủ nghĩa VN”DCCH”, con đẻ của Trung cộng, sinh ra từ bản hiệp định giơ ne vơ 1954 ô nhục, có lá cờ búa liềm ngồi trên đầu “cờ tổ quốc”,
(lá cờ búa liềm do cố vấn trung quốc vỹ đại và lê chiêu thống thế kỷ 20 rước từ trung cộng về cắm lên hà nội từ sau trận đống đa ngược 7-5-1954),
có “lãnh tụ” là các “danh nhân” có tên trong bảng liệt kê các tên sát nhân giết người hàng loạt trên thế giới, như bác việt cộng Minh, bác việt cộng Duẩn, chúa đảng mao-ít lao động, với hàng vạn trí thức xã hội chủ nghĩa như Nguyễn Ngoc Chu không ngừng tung hô chiến tranh,
đã từng, dưới lá cờ búa liềm tội ác, tiến hành cuộc chiến tranh suốt 20 năm phanh thây uống máu hàng triệu hàng triệu người nam, dũng cảm coi pháp lý & điều ước & hiệp định quốc tế như miếng giẻ rách, vi phạm hiệp định Paris 1973, xua đạo quân viễn chinh cộng sản VNDCCH xâm lăng cướp đoạt miền nam tự do phục vụ công cuộc cứu đói miền bắc xã nghĩa, lẽ nào lại không vượt qua được những khó khăn mưu sinh?
Xưa, có anh trí thức tàu kia nói: bệ hạ có thể ngồi trên lưng ngựa mà đoạt thiên hạ, không thể (ngồi trên lưng ngựa mà) trị thiên hạ”
Nay có nhà trí thức xã hội chủ nghĩa, với quyết tâm chống tàu, quyết chứng minh là anh trí thức tàu kia sai, quyết lấy tuyệt nghệ phanh thây uống máu người nam làm định hướng mưu sinh
Nhưng nếu làm sao được ở lại thì càng tốt có phải khôg?
Bổ sung: Bởi vậy, cần lưu ý rằng, người ta ra đi không phải là chốn chạy, kiếm công ăn việc làm hoặc từ bỏ một chế độ dã man tàn bạo nào đó mà để khẳng định cái có thể có của mình trong nhân gian, cái vị thế của mình có thể có được sau khi thoát khỏi bàn tay của bọ kẻ cướp mà thôi!?
Trong cái đất nước này cái gì cũng tự hào ,cái gì cũng vô địt cái gì cũng tăng trưởng .nhưng cái lòng tự trọng và liêm sĩ thì ngày càng trở thành con số không .các wan kach’ mệnh dây thần kinh xấu hổ đả bị đứt và ngáo đá nên toàn dân lếu láo lên cầm quyền. Năm 45 trốn chạy cộng sản vào miền nam,đến 75 trốn chạy cs ra khắp thế giới bây giờ 2Ol8 dân VN và đứng đầu là wan chức lại tìm đường tháo chạy.đất nước ta có bao giờ được như thế này chăng.tham ô nhiều hơn sâu bọ .hàng đàn sâu binh đoàn sâu .đỉ điêm’ ,ấu dâm .thầy hiếp dâm trò
Cha giết con.vợ giết chồng. Ông hiệp’ dâm cháu. Dân ăn cắp trên toàn cầu. Hàng ngày người chết vì giao thông .ung thư môi trường hơn cả chiến tranh iran irak.hơn lO,OOO người mổi năm .vậy mà chúng vẫn cai trị và tự hào.tự do không ai cho không .phải đâu’ tranh mới có không ai ban tặng biêu’ không.hèn nhát ,sống nhục như loài cỏ mục.như tầm gửi. Như suc’ vật thì ráng mà ban’ thân .ráng mà chịu nhục cho lũ chúng nó cai trị ngồi đè đầu cưỡi cổ. Không cùng nhau đứng lên đuổi cổ chúng ra khỏi bộ máy cai trị thì chờ đến bao giờ.
Kể lại chuyên xưa. Năm 1994, tôi đi làm thuê cho người Nhật. Lương họ trả cho tôi là 1400 usd, nhà nước ta chỉ trả cho tôi 800ussd. Giới chủ Nhật đấu tranh gần 3 năm mà không đc. Sau này họ tăng lương bằng cách tăng tiền ngoài giờ. Sau 3 năm làm thuê, lương của tôi đc 1200ussd/ tháng khi chủ Nhật tăng lương lên 1800/tháng. Kiểu gì thì nhà nước ta cũng đớp của tôi 600usd/ tháng. Tôi thật tự hào khi góp phần xd đảng
Tại sao phải trốn chạy ,ai cũng biết.nhưng làm thế nào để không còn như vậy nữa thì có lẽ không ai biết. Nước Nhật thành công, ai cũng biết, nhưng nguyên nhân sâu xa nhất không ai biết. Đó mới là cái đáng nói nhất về người Việt. Cách học của người Vn ,truyền thống văn hóa, nền tảng của học thuật…. cộng với niềm tự hào 4000 năm lịch sử với những “mưu mẹo”như của trạng Quỳnh…. làm chúng ta không thể đi xa hơn được ….
* Ở trong nước còn phải chạy quắt chim mới có việc làm, ở nước ngoài chỉ cần cương chim cương bướm là có tiền, tội gì mà không ra đi!?
* Ở trong nước, người lao động nằm trong kế hoạch thu của bọn kẻ cắp, còn, ở nước ngoài người lao động tạo ra sản phẩm cho xã hội và được tôn vinh, tội gì mà không ra đi!?
Nhà bác Chu này chỉ nhìn hiện tượng mà quên bản chất tốt đep có tính truyên thống của đảng ta.
Xuất khẩu lao động là yêu chính phủ, yêu nc
Nộp thuế đầy đủ và mau mắn là yêu đảng
Kế thừa truyền thống “Ra đi tìm đường kiếm sống, nuôi thân và cứu đói gia đình” của chàng Nguyễn tất thành. Xuống tàu viễn dương Pháp làm CHIEF TOILET ( Lau chùi, cọ rửa các nhà vệ sinh trên tàu, sàn tàu, cabin trên tàu, giặt giũ là ủi ga gối, quần áo cho tất cả các sĩ quan trên tàu..), hòng mong được đến xứ tư bản bóc lột để đc bóc lột. Nay dân ta phát huy truyền thống đó bằng nhiều hình thức và vị trí đa dạng đầy sáng tạo.
Bác Chu viết nhiều bài hay!
Cái ông tác giả này cần nói cho rõ: Trốn chạy (ở bài này) là trốn và chạy khỏi đất nước mình, quê hương mình. Không muốn về nước nữa.
Thật ra, 152 người sang Đài Loan sẽ hồi hương sau khi có được số tiền mong ước.
Nhưng nếu làm sao được ở lại thì càng tốt có phải khôg?
Trốn chạy hiện tại. Trốn chạy cái kiếp sống hiện tại ở đất nước VN.
Cái “Thật ra, 152 người sang Đài Loan sẽ hồi hương sau khi có được số tiền mong ước” – là cái tương lai sau này, có tiền hay không có tiền, hồi hương hay không thể hồi hương – ơn Đảng, chỉ có ma nó biết.