Cô giáo “quỳ lạy” qua góc nhìn nhân quyền

FB Huỳnh Ngọc Chênh

8-3-2018

Ảnh: internet

Giá như các em học sinh được giáo dục về nhân quyền từ lúc còn học mẫu giáo như các nước dân chủ thì chẳng bao giờ xảy ra chuyện “cô giáo quỳ”.

Ngay từ khi còn học mẫu giáo, trẻ em ở Úc đã được dạy, mình không được quyền làm đau bạn bè, không được cấu véo, giật tóc, đánh bạn… và ngược lại không ai có quyền làm đau đớn mình kể cả cha mẹ và thầy cô giáo.

Nếu mấy chục em học sinh của cô giáo “quỳ” đã được dạy như vậy thì khi bị cô giáo hành hạ thể xác bằng cách phạt quỳ sẽ ít nhất có vài em can đảm nêu ý kiến, cô phạt như vậy là vi phạm nhân quyền.

Đã tốt nghiệp sư phạm để ra làm thầy cô giáo, nhưng cô giáo “quỳ” không có một chút kiến thức gì về nhân quyền (vì cả hệ thống giáo dục từ mẫu giáo lên đến cao đẳng mà cô trải qua không hề dạy cô về điều đó) nên cô giáo không hề biết rằng bắt phạt học sinh bằng cách quỳ là hành hạ thể xác chúng nó, là vi phạm vào điều cơ bản nhất của quyền con người.

Ông thư ký hội luật gia Võ Hòa Thuận mù mịt về nhân quyền nên tự ý cho mình cái quyền được xử lý, trừng phạt và sỉ nhục cô giáo.

Ông hiệu trưởng trường Bình Chánh, cũng là sản phẩm của hệ thống giáo dục của chế độ nầy nên cũng chẳng hiểu biết gì về nhân quyền nên cứ để nhóm phụ huynh được phép xử lý và trừng phạt giáo viên của mình.

Trong cả cái dây chuyền tạo ra sự kiện “cô giáo quỳ” ấy, chỉ cần một mắt xích có kiến thức về nhân quyền, chống lại sự vi phạm nhân quyền, thì sự việc đáng tiếc đã không thể nào xảy ra.

Nhưng khốn nỗi, cái chế độ nầy nghe đến nhân quyền như đỉa phải vôi, đã không phổ biến kiến thức nhân quyền ra toàn dân, không đưa kiến thức nhân quyền vào chương trình giáo dục, lại còn bắt bỏ tù bất cứ ai nói về nhân quyền hay phổ biến kiến thức nhân quyền ra xã hội.

Thật ra những kẻ liên quan đến sự kiện “cô giáo quỳ” nói trên đã hành xử theo hệ quy chiếu khác, theo một logic khác, dựa trên nền tảng khác mà họ được nhồi nhét ngay từ khi còn bé.

Cô giáo là đảng viên, ông Võ Hòa Thuận là đảng viên, ông hiệu trưởng là đảng viên, tất cả họ tuy mù nhân quyền, nhưng chắc chắn đều có học nên hiểu pháp luật.

Cô giáo biết hành hạ thể xác học sinh và bản thân mình bị hành hạ thể xác và bị sỉ nhục là sai pháp luật, ông Thuận biết hành hạ và sỉ nhục cô giáo là sai pháp luật, ông hiệu trưởng biết để kẻ bên ngoài vào trường trực tiếp xử lý cô giáo là sai pháp luật, nhưng mọi việc vẫn cứ trơn tru diễn ra là vì họ đang hành xử theo cái logic mà họ đã thấm nhuần, logic của đảng cộng sản, logic đảng luôn luôn đứng trên pháp luật, logic pháp luật xếp thứ nhì sau nghị quyết đảng.

Cô giáo biết nếu không chịu nhục, quỳ xuống đủ 40 phút để được tha thứ thì cô sẽ bị mất đảng, mất luôn tương lai thăng tiến, mất luôn quyền sẽ được bắt kè khác quỳ gối trước mặt mình trong tương lai.

Ông Hiệu trưởng biết nếu ngăn cản ông Võ Hòa Thuận và nhóm phụ huynh có thế lực tại địa phương, đứng ra bênh vực cô giáo thì ông cũng có thể mất đảng, mất chức, mất tương lai thăng tiến… mất còn nhiều hơn cô giáo mất, nên ông sợ hãi nhiều hơn, nên sẵn sàng chịu nhục, nhắm mắt làm ngơ.

Ông Võ Hòa Thuận, để vào được đảng, để làm cán bộ tư pháp, để lên được chức thư ký hội luật gia, thì đã phải kinh qua nhiều lần quỳ gối rồi, nên bây giờ được dịp là bắt người khác quỳ gối ngay, cho đó là chuyện bình thường. Thêm vào đó, ông biết ông làm được là do ông nắm rõ nổi sợ hãi mất mát của cô giáo lẫn của ông hiệu trưởng.

Cái logic của hệ thống do chế độ nầy tạo ra là vậy. Họ là sản phẩm của hệ thống, họ phải hành xử như vậy. Càng lên chức cao thì càng phải quỳ gối trước nhiều người và càng có thể bắt nhiều người khác quỳ gối trước mình. Hình ảnh ông ủy viên BCT Đnh La Thăng hét ra lửa khi ở trên đỉnh cao và quỳ khóc van xin trước tòakhi thất thế đã bộc lộ hết bản chất của hệ thống.

Sẽ không có cấp trên nào của ông Võ Hòa Thuận và của ông hiệu trưởng xử lý sai phạm của hai ông, cũng chẳng cơ quan luật pháp nào xử lý hai ông.

Tuy nhiên có một hệ thống khác với hệ thống nhà cầm quyền, là dư luận xã hội, đang mạnh mẽ lên tiếng.

Có thể vì sợ hãi dư luận, hệ thống sẽ xử lý ông Thuận và ông hiệu trưởng, dĩ nhiên là theo cách riêng của hệ thống chăng?

Bình Luận từ Facebook

2 BÌNH LUẬN

  1. Cha mẹ nào sinh đẻ ra con ấy. Bởi vậy mới có mấy câu văn vần:
    Đảng là Mẹ, Bác là Cha,
    Từ khi Bác mất “Đảng ta” tái chồng,
    Sinh ra một lũ con đông,
    Thạch Sanh thì ít, Lý Thông lại nhiều.

Comments are closed.