14-2-2018
“Ấn nghĩ gì về Mậu Thân 1968?”- bạn tôi hỏi. Tôi trầm ngâm và nói tôi sẽ viết sau. Vì Mậu Thân 1968 không thể nhìn mỗi góc nhìn của Việt Cộng hoặc gốc nhìn Cộng Hòa mãi được!
Mậu Thân 1968 có rất nhiều người chết. Đó là một sự thật không thể phủ nhận!
44.824 người hy sinh và 61.267 bị thương. Con số chính thức này của Cục Tác chiến đủ nói lên độ khốc liệt của chiến tranh. Con số của Mỹ cho rằng 58.000 quân Việt Cộng thiệt mạng và tổng cộng 140.000 người chết sau 10 ngày súng nổ. Trong đó, lính Mỹ chết 500 người.
6 giờ tấn công đại sứ quán Mỹ, 25 ngày đêm ở Huế. Những xác chết la liệt, mùi tử thi nồng nặc và các hố chôn tập thể là điều tôi ấn tượng khi đọc các tài liệu về Mậu Thân 68. Và cuối cùng trong nhận thức của tôi về trận chiến này vẫn chỉ là 1 điều mang tính bản chất: người Việt giết người Việt.
Người Việt giết người Việt trong cả cuộc nội chiến 20 năm giữa 2 phe: Phe nào thắng thì nhân dân cũng bại! Bại trong cuộc chiến mà 2 bên chỉ là con rối của 2 thế lực lớn của thế giới khi ấy. Bại trong những trận đánh mà chiến tranh quy ước thừa nhận lẫn phủ nhận. Bại luôn cả sinh mạng, tài lực và mang những vết thương không thể lành lại .
Cuộc nội chiến 20 năm chia đôi Nam Bắc ở vĩ tuyến 17 không đơn thuần là chia đôi địa lý. Nó chia đôi lòng người ở những cá nhân vẫn coi việc tham gia cuộc chiến ấy là đúng đắn. Ở Hà Nội, tôi đã đến những gia đình “đóng góp” những đứa con của mình “tiến về Sài Gòn”. Trên chính quê hương mình, tôi biết những gia đình “ngày Quốc gia, đêm Việt Cộng” để có thể tồn tại trong 20 năm khốc liệt ấy.
50 năm rồi! Những lễ kỷ niệm vẫn rầm rộ. Những câu chuyện hận thù vẫn được nhắc tới ở bên kia bán cầu hay trong lòng đất nước.
Vì đất nước này dư những khăn sô, áo sô để tăng những người dân đã ngã xuống để bảo vệ chủ quyền. Không cần thêm bất kỳ cuộc nội chiến nồi da xáo thịt nào nữa!
Tôi không thích những tấm bia căm thù hiện diện 43 năm sau 1975, càng không thích những lễ kỷ niệm chiến thắng. Chúng không có ích gì cho việc hòa hợp dân tộc cả! Mậu Thân 68 đến Mậu Tuất 2018, 50 năm ấy đã dư đớn đau rồi…. Đất nước sau nội chiến đã dư đớn đau rồi…
Sáng nay tôi ra cái gò cao ở cù lao quê tôi mà 30 năm trước ông nội tôi chỉ một hố bom. Hố bom ấy có khoảng năm 67-68 chắc là lớn lắm. Nên đến lúc tôi biết, nó chỉ là 1 vũng nhỏ trâu đầm và đôi khi tôi mò được cá rô lên ruộng bị kẹt ở đó sau mưa. Tới bây giờ, cỏ xanh đã phủ bằng mọi thứ.
Chợt nghĩ người dân xưa nay cũng như cây cỏ. Vẫn bền bỉ sống trước thiên tai, chiến tranh bao đời. “Cỏ cây” không có phe ấy lấp dần những “hố bom” thù hận. Nhân Dân độ lượng hay Nhân Dân đại khờ khi chỉ yêu nước bằng cách yêu mái nhà, mảnh vườn, bờ ruộng,… và cố quên đi những “chiến công” nội chiến?
Tôi đã hết sức chú ý và chỉ thấy xưa nay Nhân Dân chỉ lập đền thờ những ai vì dân mà ra sức chống ngoại xâm hay có công kiến thiết đất nước. Nhân Dân không lập đền thờ cho những ai “trở giáo” giết đồng bào mình bao giờ, dù là phe nào đi chăng nữa!
Trong khi người Việt vẫn còn Hoàng Sa như “một vết thương chảy máu chưa cầm”. Trong khi người Việt còn nhiều đảo ở Trường Sa chưa thể đòi lại….
Không có chiến tranh xâm lược miền Nam, không có những mồ chôn như ở Huế, sao ngày nay cán bộ có có biệt phủ, có xe hơi, có tiền của chìm nổi, có con đi học nước ngoài?