Kông Kông
11-2-2018
Tình thật tôi không đặt nặng về câu chữ trong lá thư ngõ (coi như cuối đời) của ông Hoàng Phủ Ngọc Tường, cho dù một lá thư như vậy chắc chắn là ông đã so đo đến từng cái dấu phẩy, dấu chấm chứ chưa nói đến từng chữ, từng câu. Vấn đề ở đây là qua bao nhiêu năm tháng, từ sau đoạn video nghiệt ngã năm 1981 phổ biến, ông đứng về phe chiến thắng, lý luận hùng hồn để bảo vệ thành quả “cách mạng”, mãi đến bây giờ tại sao ông phải thanh minh?
Dù là thanh minh nhưng ý ông rõ ràng là chỉ có “quân nổi dậy” giết dân Huế. Và, như trong video, ngụ ý là việc giết đó cần thiết như giết loài rắn độc.
Cho đến bây giờ ông vẫn xác nhận giết dân là do “quân nổi dậy”. Đây là cách dùng chữ đúng bài bản tuyên truyền nên khó có thể tin là “nỗi thống thiết tự đáy lòng” của ông Tường. Vì “quân nổi dậy” chỉ sự bộc phát, ô hợp do quần chúng căm thù hình thành. Mà đã là quần chúng thì đương nhiên không có tổ chức hay cá nhân nào chịu trách nhiệm. Vì thế, có hay không có ông Tường hiện diện ở Huế, sự việc cũng phải xảy ra như thế. Ông Tường, người ngoài cuộc, vô can!
Nhưng thực tế quân Bắc Việt, quân Mặt trận Giải phóng cùng với bọn nằm vùng gây ra, tất cả đều do miền Bắc chỉ đạo. Chứng tích đang còn nóng hổi là việc họ vừa tổ chức “hoành tráng” lễ mừng 50 chiến thắng Mậu Thân ngay tại Sài Gòn!
Suốt từ năm 1968 đến nay, cứ mỗi dịp Tết đến, không chỉ riêng người Huế mà cả miền Nam, đều tổ chức lễ giỗ nạn nhân bị thảm sát. Như vậy ngày Tết chỉ có đảng vui còn người miền Nam thì đau đớn xé lòng. Một bên uống rượu mừng Xuân với máu, một bên cạn cả nước mắt. Đã hẵn ông Tường từng nâng ly với đồng chí của ông như thế.
Thế nhưng 37 năm đã trôi qua, từ chính miệng ông Tường xác nhận (thần khẩu buộc xác phàm) sao bỗng dưng ông lại thanh minh với “ngàn lần xin lỗi”?
Mượn câu nói “bất hủ” của một nữ đạo diễn đi làm phóng sự ở Syria “sống sót trở về”, là “động cơ nào” ông Tường đọc cho con gái ghi lại thư ngõ?
Nếu ông Tường là người có tâm Phật thì chỉ cần “khi nghe ai đó kể lại” đi trong đêm tối như bùn vướng dưới chân mới bật đèn bấm và thấy đầy máu thì chắc chắn ông Tường phải nổi da gà, niệm ngay “A Di Đà Phật”. Sự ăn năn thống hối phải thể hiện ngay lúc đó chứ không phải 13 năm sau nói oang oang (trong video) xác nhận mình là người trong cuộc.
Và, đến thời điểm nầy “chẳng mấy hồi nữa phải về trời” lại muốn được “im lặng bằng tâm về cõi Phật”!
Đã thế, ông Tường còn giấu kín tên (những) người kể chuyện! Vì (những) người kể chắc chắn phải thâm giao, được ông tin tưởng nên ông mới vơ vào, xưng tôi, kể công. Vậy thì (những) người kể đó là ai? Đã muốn thanh minh mà giấu tên nhân chứng thì (chính ông Tường) có thể tin được không?
Khi sức khỏe tốt nhìn về phía trước, còn đau đớn, bệnh tật cuối đời thì quay lại quá khứ là chuyện bình thường. Nhưng với quá khứ 37 năm, từ “biến cố video”, ông Tường mới trải lòng là nhận vơ công trạng, phải chăng ông nghĩ như thế là đủ, là phủi sạch hết nợ đời? Hay vì chứng kiến những ngày tàn của chế độ nên cần “phản tỉnh” kiểu Nguyễn Khải (Đi tìm cái tôi đã mất) bỏ “mâm cỗ” cũ để được ngồi vào “mâm” mới?
Hoặc theo chân một ông Giáo sư đã bỏ đảng Nguyễn Phú Trọng để trở lại đảng Hồ Chí Minh vì muốn xác nhận là đảng cộng sản Hồ Chí Minh tốt (!) cho dù nhân loại đã có bia tưởng niệm 100 triệu nạn nhân?
Lẽ ra điều ông Tường nên làm là chấp nhận quá khứ vì không ai có thể thay đổi được quá khứ. Cách thanh minh tốt nhất là phản tỉnh! Xác nhận tội lỗi cũ, dù trực tiếp hay gián tiếp gây ra thảm sát Mậu Thân ở Huế, bằng cách công khai lên án việc đảng vừa tổ chức kỷ niệm “chiến thắng Mậu Thân” và tuyên bố bỏ đảng! Việc làm nầy tự nó sẽ nói lên được phần nào tâm trạng “với tư cách một đứa con của Huế, đã ra đi và trở về” (ngắt bỏ đoạn kế tiếp) Được như vậy là ông Tường xác nhận đã bỏ Huế “ra đi” vì sự mông muội, còn bây giờ xin “trở về” để làm lại người con của Huế với tất cả ăn năn.
Được như vậy chưa hẳn thân nhân những nạn nhân ở Huế sẽ tha thứ nhưng ít ra lương tâm ông cũng thanh thản được đôi phần.
Còn, thanh minh thì chỉ chứng tỏ tâm địa con người cộng sản là không thể nào có thể thay đổi được, ông Tường đúng như vậy!