‘Ổn định chính trị’ giá bao nhiêu?

Blog VOA

Trân Văn

17-5-2024

Từ trái: Thủ tướng Phạm Minh Chính, chủ tịch Quốc hội Vương Đình Huệ (đã từ chức), TBT Nguyễn Phú Trọng, chủ tịch nước Võ Văn Thưởng (đã từ chức). Hình chụp ngày 15-1-2024. Nguồn: AFP

Thêm một thành viên nữa của Bộ Chính trị được Ban Chấp hành Trung ương (BCH TƯ) đảng CSVN nhiệm kỳ 13 “nhất trí” cho “thôi” làm ủy viên của cả Bộ Chính trị lẫn BCH TƯ khóa này (bà Trương Thị Mai, Thường trực Ban Bí thư) [1]. Do “nhất trí” chọn lầm, cử sai nên sau ba năm bốn tháng, BCH TƯ đảng khóa 13 tiếp tục “nhất trí” cho… một phần ba Ủy viên Bộ Chính trị (6/18 người) “thôi nhiệm vụ” lãnh đạo hệ thống chính trị, hệ thống công quyền tại Việt Nam.

Điều đáng nói là sai lầm trong chọn, cử diễn ra liên tục nên phải luân phiên gật, lắc. Chỉ trong một năm thay hai Chủ tịch Nhà nước (Nguyễn Xuân Phúc, Võ Văn Thưởng), ba Thường trực Ban Bí thư (Võ Văn Thưởng, Trương Thị Mai, Lương Cường), mới ba năm đã đổi Chủ tịch Quốc hội (Vương Đình Huệ)… song đến giờ, nhân sự đảm nhiệm vai trò Chủ tịch Nhà nước, Chủ tịch Quốc hội vẫn… khuyết, cùng chờ… bổ sung do những cá nhân được chọn, cử giữ các vai trò này cùng có vấn đề gì đó về… “trách nhiệm”!

Do vậy không ai dám chắc, sự… “nhất trí” trong chọn, cử có lầm và sai nữa hay không! Nếu các tin đồn lại đúng như đã từng rất đúng thì BCH TƯ đảng khóa này sẽ còn phải họp nhiều lần nữa để “nhất trí” cho phần lớn Ủy viên Bộ Chính trị đương nhiệm, kể cả những Ủy viên Bộ Chính trị đang đảm nhiệm trọng trách phòng ngừa tham nhũng, xử lý tiêu cực, chỉnh đốn đảng “thôi” mọi thứ khi thời thế khiến các đương sự đột nhiên “nhận thức rõ trách nhiệm trước đảng và nhân dân” như sáu… đồng đảng từng bị buộc hạ cánh!

***

Trong 40 tháng vừa qua, BCH TƯ đảng nhiệm kỳ 13 họp 16 lần và 7/16 lần là họp… bất thường để giải quyết vấn đề nhân sự. Nếu tính cả những lần họp chính thức phải đem vấn đề nhân sự ra bàn bạc, xử lý thì có tới 12/16 lần BCH TƯ đảng nhiệm kỳ 13 tụ họp chỉ để loại bỏ cá nhân này, chọn cá nhân kia thay thế. Trung bình cứ hơn ba tháng lại có xáo trộn nhân sự trong đội ngũ mà giới lãnh đạo hệ thống chính trị, hệ thống công quyền tại Việt Nam khẳng định là… “tinh hoa” của dân tộc, của xứ sở!

Hội nghị BCH TƯ đảng lần thứ chín (16/5/2024 – 18/5/2024) vừa bổ sung bốn cá nhân vào Bộ Chính trị, thay cho sáu Ủy viên Bộ Chính trị đã được BCH TƯ đảng nhiệm kỳ này “nhất trí” cho “thôi” mọi thứ. Cả bốn (Lê Minh Hưng, Nguyễn Trọng Nghĩa, Bùi Thị Minh Hoài, Đỗ Văn Chiến) đều là thành viên Ban Bí thư của BCH TƯ đảng khóa này. So với sĩ số lúc khởi đầu (18) thì vẫn còn khuyết hai. Với bốn cá nhân mới được bổ sung, liệu tính hình kinh tế – xã hội, tương lai quốc gia, vận mệnh dân tộc có khá hơn chăng?

Câu trả lời là chẳng có gì chắc! Khi đảng CSVN vẫn khăng khăng nắm giữ quyền lãnh đạo toàn diện, tuyệt đối và 50% thành viên Bộ Chính trị xuất thân từ lực lượng chuyên dùng… súng thì có thể hy vọng gì khác? Trong 16 thành viên Bộ Chính trị đương nhiệm, có tám xuất thân từ lực lượng vũ trang…

Ông Phạm Minh Chính (Thủ tướng) có 27 năm khoác áo công an, (từng là Trung tướng Thứ trưởng Công an). Ông Lương Cường (Thường trực Ban Bí thư) vốn là Đại tướng, Chủ nhiệm Tổng cục Chính trị của quân đội (TCCT QĐ). Ông Nguyễn Văn Nên (Bí thư TP.HCM), có 17 năm khoác áo công an (từng là Trưởng Công an huyện). Ông Phan Văn Giang hiện là Đại tướng Bộ trưởng Quốc phòng. Ông Phan Đình Trạc (Trưởng ban Nội chính) có 30 năm khoác áo công an (từng là Giám đốc Công an Nghệ An). Ông Tô Lâm hiện là Đại tướng Bộ trưởng Công an. Ông Nguyễn Hòa Bình (Chánh án Tòa án Tối cao) có 33 năm khoác áo công an (từng là Thiếu tướng, Tổng cục phó Cảnh sát). Ông Nguyễn Trọng Nghĩa (Trưởng ban Tuyên giáo) vốn là Thượng tướng, Phó Chủ nhiệm TCCT QĐ.

Tám thành viên còn lại của Bộ Chính trị thì có hai chuyên về… “lý luận xây dựng đảng và chủ nghĩa xã hội” (ông Nguyễn Phú Trọng, ông Nguyễn Xuân Thắng), phần lớn những thành viên còn lại, nếu không xuất thân từ các tổ chức mà dân chúng ví von là “cờ, đèn, kèn, trống” như ông Trần Thanh Mẫn (cán bộ đoàn) thì gần như toàn bộ cuộc đời cũng gắn với các… doanh nghiệp nhà nước và… công tác đảng!

***

Không phải tự nhiên mà nhiều chuyên gia về Việt Nam đề cập đến “khủng hoảng nhân sự thượng tầng” và nguyên nhân không phải do Việt Nam thiếu những cá nhân đủ khả năng lãnh đạo quốc gia, dân tộc mà vì giới lãnh đạo đảng CSVN tự đặt định các tiêu chí sao cho việc lựa chọn, sắp đặt nhân sự có lợi nhất cho chính họ.

Những đòi hỏi kiểu như… chỉ có thể chọn một cá nhân làm Tổng Bí thư, Chủ tịch Nhà nước, Thủ tướng, Chủ tịch Quốc hội, Thường trực Ban Bí thư nếu cá nhân đó đã tham gia Bộ Chính trị trọn một nhiệm kỳ trở lên… trong Quy định số 214-QĐ/TW của BCH TƯ đảng khóa 12, ban hành cách nay bốn năm [2] được xem là nguyên nhân dẫn tới cuộc tàn sát các ứng cử viên của nhiệm kỳ tới. Chưa kể việc cố tình… “sáng tạo” hàng loạt yêu cầu phi lý về quy hoạch nhân sự đang tạo ra một cuộc hôn nhân cận huyết về chính trị.

Nhân loại xem hôn nhân cận huyết không chỉ là hủ tục mà còn gây tổn hại nghiêm trọng cho xã hội bởi việc lựa chọn người phối ngẫu gần gũi về huyết thống sẽ tạo ra các thế hệ mắc nhiều bệnh bẩm sinh thuộc loại nan y, làm suy giảm chất lượng dân số, suy thoái giống nòi. Nhân danh “ổn định chính trị” để đặt định những quy định vô lối, lạc hậu trong lựa chọn, sắp đặt nhân sự lãnh đạo quốc gia, dân tộc không chỉ khiến đảng CSVN phải trả giá đắt về uy tín, cái gọi là “ổn định chính trị” ấy đã, đang và sẽ còn gieo rắc vô số tai họa cho xứ sở và nhấn dân tộc này sâu hơn vào lầm than. Tại sao hàng trăm triệu người phải hi sinh no ấm cho sự “ổn định” tương lai chính trị của một nhúm người?

Chú thích

[1] https://baotintuc.vn/thoi-su/ngay-lam-viec-thu-nhat-hoi-nghi-trung-uong-9-khoa-xiii-20240516171028447.htm

[2] https://thuvienphapluat.vn/van-ban/Bo-may-hanh-chinh/Quy-dinh-214-QD-TW-2020-tieu-chuan-chuc-danh-can-bo-thuoc-dien-Ban-Chap-hanh-Trung-uong-433545.aspx

Bình Luận từ Facebook

4 BÌNH LUẬN

  1. Nhà thơ Nguyễn Trọng Tạo.

    Có thể thay quan, không thay được Nhân Dân
    Thay tên nước, không thể thay Tổ Quốc
    Nhưng sự thật khó tin mà có thật
    Không thể thay quan dù quan đã thành sâu!

    Quan thành dòi đục khoét cả đất đai
    Vòi bạch tuộc đã ăn dần biển đảo
    Đêm nằm mơ thấy biển Đông hộc máu
    Những oan hồn xô dạt tận Thủ Đô

    Đi qua hàng rào, đi qua những đoàn xe
    Đi qua nắng đi qua mưa đi qua đêm đi qua bão
    Những oan hồn không sức gì cản nổi
    Đi đòi lại niềm tin, đi đòi lại cuộc đời

    Đòi lại những ông quan thanh liêm đã chết tự lâu rồi
    Đòi lại ánh mặt trời cho tái sinh vạn vật…
    Tôi tỉnh dậy thấy mặt tràn nước mắt
    Nước mắt của Nhân Dân mặn chát rót vào tôi.

    Ôi những ông quan không Dân trên chót vót đỉnh trời
    Có nhận ra tôi đang kêu gào dưới đáy
    Cả một tỷ tôi sao ông không nhìn thấy?
    Vì tôi vẫn là người mà ông đã là sâu?…

    NGUỒN MẠNG

  2. Tướng Công Trần Độ

    Tôi vào bộ đội, năm mười sáu tuổi
    Chia tay gia đình, bố mẹ, các em
    Đôi chân cứng, rong ruổi mọi miền
    Lửa chiến tranh, cháy tuổi xuân năm tháng

    Nhớ mãi ngày, khi tôi vào Đảng
    Nắm tay thề: “Với Tổ Quốc, Non Sông”.
    Bên cây súng đi đến ngày chiến thắng.
    Mái tóc xanh, đã chuyển màu bạc trắng.

    Thân già nua, cùng gối mỏi, chân chùng
    Nhưng lương tâm, trí tuệ cứ bồn chồn
    Lòng trăn trở, vấn vương, day dứt
    Cao hơn hết, tôi ngẫm suy về Đảng
    Như người cha, chỗ dựa của lòng tin.

    Đi theo Đảng, đâu phải Mác – Lê nin?
    Mà chính là Tình yêu Tổ Quốc
    Đến với Đảng để làm điều nhân đức
    Cùng lương tâm, cống hiến cho đời.

    Nhưng, hôm nay, đầy méo mó, cạn vơi
    Thì ắt hẳn, ngày mai tràn cay đắng.
    Thời gian trôi, như bóng câu qua cửa
    Đảng cứ tàn dần chân lý trong tôi.

    Đau thắt lòng! Tôi cất tiếng Đảng ơi!
    Sao lại thế: “Mùa thu Tháng Tám”
    Vinh dự, tự hào: “Đảng viên Cách mạng”
    Ngày qua ngày! Nhục nhã thế này ư?

    Sách mấy ngàn trang, chữ mấy triệu từ
    Rao giảng rất hay, việc làm thì nháo
    Khi trích Lê nin, “xúc phạm lời Bác”
    Nên thực thi, không thuyết phục được nhân tâm.

    Nhớ ngày xưa, Đảng phải gắn với dân!
    Như cá phải rúc, chui vào nước!
    Đảng đề cao Nhân dân là trên hết
    Nói hộ dân và nghĩ cũng hộ dân.

    Mọi người dân, tìm chỗ để đặt chân
    Đều phải bước theo chân của Đảng!
    Còn hôm nay, vẫn “vì Dân trong sáng”!
    “Quyền lợi nhóm”, giọng lưỡi “Lý Thông”

    Nhớ tuyên ngôn, buổi đầu Cách mạng
    Đảng không tham quyền chức nghênh ngang
    Cách mạng thành công, cáo lão về làng
    Vui thú điền viên, thung dung câu cá.

    Hãy nhìn trông, không có ai về cả
    Cố bám quyền, giành mũ áo cao sang
    Bày đặt ăn chia, tài lộc khang trang
    Chẳng dại gì về quê cha đất tổ.

    Từ huyện, xã, quận, phường, thành phố
    Đảng chiếm một bên, Nhà nước một bên
    Bí thư thành ủy, Chủ tịch ủy ban
    Hai guồng máy, đè đầu dân đau khổ.

    Đây Sở Ngoại thương, kia Ban Kinh tế
    Nội chính bên này, bên nọ Công an
    Sống đàng hoàng, bao dinh sở khang trang
    Một cổ hai tròng, người dân tội nghiệp

    Đảng dậy răn: Giữ tấm lòng liêm khiết
    Sao đút túi liền những triệu đô la
    Tiền nước ngoài họ tranh thủ chúng ta
    Người “ăn mảnh” là Tổng bí thư của Đảng!

    Để mị dân, Đảng tăng cường lao động
    Chức vu vơ, trừu tượng “chủ nhân ông”
    Làm chủ ngu ngơ, nhà máy ruộng đồng
    Đảng nắm chặt tiền và quyền sinh sát.

    Thân “ngọc ngà” phải về với đất
    Đảng chiếm giữ riêng Mai Dịch cho mình.
    Rồi cho xây Hoàn Vũ rất môi sinh
    Riêng với Đảng, không ai thiêu cả

    Nơi đô thành, chạy dọc ngang đường phố
    Đặt tên đường, Đảng giành giật phần mình.
    Đây đường Lê Duẩn, kia đường Trường Chinh
    Đường to đẹp Đảng giành phần dự trữ

    Các tỉnh huyện, ổn định cùng lịch sử
    Đảng hội vài ba điểm vào nhau
    Cuộc “đoàn viên” chưa “ân ái” bao lâu
    Rồi vẫn Đảng truyền ra lệnh tách.

    Quá tùy tiện, Đảng làm theo sở thích
    “Khắc khắc, nhập nhập” như trò chơi
    Cuối cùng chỉ khổ sở Dân thôi
    Còn ý Đảng, vẫn luôn luôn là đúng.

    Ghế Đảng trị, quyết giữ cho bằng được
    Đảng khóa xiềng vào Dân chủ, Tự do
    Từ miền quê cho tới thành đô
    Cấm ngôn luận, cấm tự do báo chí.

    Đảng chúa ghét các nhà nghệ sĩ
    Nhàn cư ngồi thóc mách lăng nhăng
    Ai dũng cảm, đòi hỏi lẽ công bằng
    Đảng biến tướng, “chính chuyên” bằng nhiều cách.

    Về bàu cử Đảng tạo khuôn bằng sắt
    Rất “tự do”, rất “dân chủ, khách quan”
    Nhân danh Mặt trận Tổ quốc Việt Nam
    Duyệt danh sách, đưa người ra ứng cử.

    Thế là “nguyên khí hiền tài” xứ sở
    Đảng loại bỏ đi, rất “khéo”, rất “tình”.
    Các đại biểu đều đồng chí của mình
    Chẳng ai dám chỉ danh, xung khắc.

    Quốc hội diễn trò, điều trần vấn đáp
    Như chuyện xưa “Bài thơ Con cóc”
    “Con cóc nhảy ra, con cóc nhảy vô”
    Bầy cơ hội, cùng ra sức điểm tô!

    Sáng đúng chiều sai, mai lại đúng!
    Chống chân lý bằng lưỡi lê họng súng.
    Đảng trượt theo vết xe đổ ngày xưa
    Chuyện nghĩa tình chỉ “sớm nắng chiều mưa”.

    Từ “Đồng chí” là mỹ từ vô nghĩa!
    Đảng thấu không, dòng đời đang mai mỉa
    Đảng lộng hành, đạp Dân Chủ dưới chân.

    Nhớ một thời Đảng chiến đấu vì Dân.
    Dân tộc đã nghiêng mình kính trọng.
    Rồi gặp được khi như diều bay bổng
    Đảng ngất ngây trong tiếng ngợi ca.

    Hàng trăm tờ báo, vài triệu cái loa
    Điệp khúc, điệp ca: Công ơn của Đảng.

    Đảng say mê, dối lừa không nhàm chán
    Xóa sao được, những tội lỗi gây nên!
    Đạo lý Việt Nam “máu chảy ruột mềm”
    Cải cách địa điền, người, cửa nhà tan tác

    Dù Đảng đã chia vài ba miếng đất
    Suốt mấy năm nghèo vẫn hoàn nghèo.

    Nhóm “Nhân Văn” hỏi tội đáng bao nhiêu?
    Đảng đày đọa bao cuộc đời chí sỹ.
    Bao trí thức bắt giam thời chống Mỹ
    Gán ghép “chống Đảng” tội tày trời

    Lửa chiến tranh dẫu đã tắt lâu rồi
    Sao ác tâm, cảnh nồi da nấu thịt!!!

    Hai đảng bạn, đồng hành bao thân thiết
    Đảng Xã hội, Đảng Dân chủ Việt Nam
    Vai sát kề vai, suốt mấy chục năm
    Gắn bó thế! Hà cớ chi loại bỏ?!

    “Chanh kiệt nước rồi, vứt luôn cái vỏ”
    Bạn bè thủy chung, sao nỡ phản thùng!?
    Nỗi đoạn trường càng lộn xộn lung tung
    Sợ hậu họa, Đảng xuống tay, chấm hết….

    Đêm đã khuya, trước khi dừng bút
    Xin dùng câu của Gớt tặng cho đời
    “Lý luận nào, rồi cũng xám bạn ơi,
    Còn cây đời, vẫn xanh tươi mãi mãi”.

    Xin được xếp vần thơ, dừng lại
    Vài dòng chân, tôi gửi tặng cho đời
    Thơ của tôi như tia nắng ban mai
    Cộm mắt ai, nhưng không hề độc hại.

    Ta biết ơn, khi Đảng còn vĩ đại
    Còn hôm nay, cuộc đổi chác bán mua
    Đừng biến mình thành những chúa những vua
    Mà thống trị dân đen, như thuở trước.

    Đảng ngụy ngôn: “Có công giành Độc Lập”
    Chức, Quyền, Tiền dân đã trả Đảng rồi
    Nơi cung đình, đâu phải chợ trời
    Dân hết nợ, Đảng cứ ngồi, cứ hưởng

    Để trần gian, lại công hầu khanh tướng
    Đảng một bên, Dân chịu nhục một bên.

    Những luận cứu: Các Mác và Lê nin
    Giờ xa lạ với Con Hồng Cháu Lạc!

    So với Đảng, có súng bom bạo lực
    Vần thơ tôi là vẫn điệu lương tâm
    Tố Như ơi! Tôi sẽ đợi trăm năm
    Rồi chân lý sáng ngời vào lịch sử!

    Đảng của ngày xưa, Đảng là bất tử
    Còn tương lai!? Phút mặc niệm, bắt đầu!

    Nguồn Mạng.

  3. Nguyễn Phú Trọng không phải là lú, Trọng là một kẻ rất mưu kế mánh khoé thủ đoạn, tìm mọi câu chữ ví von so sánh để mị dân, hòng duy trì tham quyền cố vị cùng đồng Đảng tham nhũng cưỡi đầu cưỡi cổ nhân dân.

  4. Đến bao giờ dân xứ Đông Lào mới nhất trí bỏ phiếu cho đảng cộng sản thôi giữ chức lãnh đạo toàn diện và tuyệt đối ?

BÌNH LUẬN

Xin bình luận ở đây
Xin nhập tên của bạn ở đây