29-5-2024
19.5
Bế mạc hội nghị trung ương 9. Xứ này khi đã nói, đã nhắc tới trung ương thì mặc nhiên là đảng. Đảng cầm quyền đã chiếm từ “đảng” làm của riêng, còn giành cả từ “trung ương” nữa; các tổ chức đoàn, mặt trận, hội phụ nữ… muốn được gọi là trung ương phải kèm thêm tên, chẳng hạn trung ương đoàn.
Trung ương 9 giới thiệu ông Tô Lâm làm chủ tịch nước, ông Trần Thanh Mẫn làm chủ tịch quốc hội (để thay hai tay vừa bị truất là Võ Văn Thưởng và Vương Đình Huệ, đều từng được đồn sẽ thế ngôi số 1), bầu thêm bốn ủy viên Bộ Chính trị.
Bác Hồng bảo chuyện của họ (đảng) mặc họ, chả liên quan gì tới mình, cũng chả đi đến đâu.
Cụ Nguyễn Bảo Sinh, tức nhà thơ dân gian Bảo Sinh, có người đùa khen cụ là danh nhân số 1 Hà thành, thơ lừng lẫy chẳng kém Bút Tre ngày trước, viết về vụ này trên phây búc (ngày 19.5): “Ai thắng thì dân cũng thua/ Nên đừng bàn chuyện buôn vua làm gì”.
21.5
Nghe họ tuyên thệ, thấy buồn cười. Lão Bình bảo, này, diễn sâu đấy.
Đúng vậy. Muốn đánh giá đúng được bản chất, phải căn cứ vào thực tế, con người cụ thể trong hành vi, cử chỉ, chứ dựa vào lời nói, thề bồi, hứa nọ hứa kia, sai toét.
Những anh mở mồm là tuôn lời có cánh yêu nước thương dân, nguyện phục vụ tổ quốc và nhân dân, cùng xương cùng thịt với nhân dân, cống hiến cho dân, [cho] nước đến hơi thở cuối cùng, nói thật, chỉ nỏ mồm. Trong cái bộ máy cai trị xứ này, trước kia và đương thời, nói không ngoa, 99% là loại vậy. Chính họ vọng ngoại nhiều nhất. Họ lợi dụng vị trí của mình để vợ chồng, con cái, cháu chắt, người thân đi nước ngoài hưởng thụ nhiều nhất. Các suất học hành, làm việc, sinh sống ở nước ngoài, họ vơ về cho mình, người của mình. Cứ rà lại coi, có quan lớn nào không tuồn con cái sang Âu Mỹ không, phấn đấu thẻ xanh thẻ đỏ, định cư ở bển không. Bói chẳng ra. Thế mà cứ leo lẻo gắn với nước non tổ quốc.
Ông hàng xóm nhà tôi bảo, chả phải bây giờ, thời chiến tranh cũng thế. Ở miền Bắc, tiêu chuẩn đi Liên Xô, Trung Quốc… học hành, trước hết ưu tiên con cái các ông bà ấy, sau đó mới tới dân thường với điều kiện phải học thật giỏi. Không học giỏi thì mãn đời ở trong nước hoặc đi bộ đội, thanh niên xung phong.
Lão bảo, nhớ lại chuyện này bởi hôm nay nghe ông tân Chủ tịch Quốc hội Trần Thanh Mẫn thề bồi, tuyên thệ, hứa nọ kia. Ngày mai, ông tân chủ tịch nước (chưa bầu đã biết trúng) tất nhiên cũng thế. 3X Nguyễn Tấn Dũng cũng từng thề hệt vậy nhưng cả ba đứa con ông ta đều du học nước ngoài, có đứa còn quốc tịch Mỹ, lấy chồng Mỹ luôn. Đám Nguyễn Xuân Phúc, Võ Văn Thưởng, Vương Đình Huệ cũng tương tự. Chả đứa thề nào là người tốt cả.
– Buổi trưa, lúc 10 giờ 30, hầm đường sắt Chí Thạnh tại tỉnh Phú Yên bị sụp lở, may lúc ấy không có tàu qua. Đây là vụ sụp lở hầm đường sắt thứ hai trong vòng hai tháng, sau vụ hầm Bãi Gió ở tỉnh Khánh Hòa.
Lâu nay, ngành đường sắt xứ ta chỉ xử lý nhanh những vụ việc “lộ thiên”, chẳng hạn lũ cuốn trôi đường, hư cầu, tàu xe đâm nhau. Giờ gặp sạt lở trong hầm, không gian nhỏ hẹp, thao tác khó khăn nên họ cứ loay hoay, kéo dài xử lý khắc phục, lên tới hàng chục ngày. Báo chí cho biết vụ hầm Bãi Gió làm ứ đọng hàng chục nghìn tấn hàng tại các ga và doanh nghiệp do không vận chuyển được, thiệt hại biết bao nhiêu mà kể. Vụ hầm Chí Thạnh chắc cũng vậy, nghe nói khắc phục còn khó hơn.
Mấy ông ở Bộ Giao thông Vận tải, ở Cục Đường sắt cả hai lần hầm sụp đều giải thích nguyên nhân biến đổi địa chất, đất đá vòm hầm bị phong hóa, rời bở, kết cấu kém, rồi bị mưa ngấm nữa. Họ cũng giống các tầng nấc lãnh đạo hay đổ thất bại cho trời, cho sự biến đổi khí hậu, “mất mùa là tại thiên tai/ được mùa bởi tại thiên tài đảng ta”. Họ che giấu một sự thật là hệ thống đường sắt do người Pháp làm đã hơn trăm năm nay, chính quyền mới cứ khai thác tối đa, còn nó ra sao, kệ. Cụ Chuyên có lần bảo, thì dân cũng giống đường sắt thôi, cứ bóc lột vặt lông vịt đã, sống chết mặc bay.
(Còn tiếp)