23-4-2024
Gửi các con yêu thương,
Bảo và Đoàn, các con yêu của bố, chỉ hơn hai tháng nữa là bố đã tròn bốn năm xa các con, suốt thời gian qua, gần như ngày nào bố cũng nhớ về các con. Đoàn còn nhỏ tuổi, nên mấy lần gặp, bố thấy con vẫn còn lạ lẫm lắm, cũng phải thôi bởi ngày bố bị bắt, con mới được bốn ngày tuổi, khi bố bị bắt họ còng tay đè gập người bố xuống giường, bố chỉ kịp kêu lên “các ông cẩn thận kẻo đè lên con tôi”, rồi họ đưa bố đi trong lúc con vẫn còn đang say giấc ngủ.
Ngày 13/1/2024 Bảo cùng mẹ Thu và bác Huy đến thăm bố, hôm đó con chạy sang cho bố bế, lúc đặt con xuống mà tay con vẫn không muốn rời khỏi bố, hôm ấy bố hạnh phúc lắm, mấy hôm sau đó bố cứ thao thức suốt con à.
Với Bảo, lúc bố ở nhà, khi hè đến nắng nóng, nhà mình dùng quạt hơi nước, lúc sớm thì bố bật quạt số cao cho mát, nhưng về khuya thì lại lạnh, bố cứ thấp thỏm lo con lạnh, nên cứ gần sáng bố lại chỉnh quạt xuống số thấp, những ngày đó bố chỉ lo mình ngủ quên thì con lại bị lạnh.
Ở đây có khi bố ngồi cả tiếng đồng hồ mở ký ức, lật từng trang một, bố nhớ lại từng chi tiết nhỏ về hình ảnh các con. Nhớ lần Bảo bị sốt cao, bố lấy xe máy đèo con đi viện 103, con ngồi trên giá xe để trước yên bố mới đi đến nhà ông Côn thì con đã ngủ rồi, hôm đó chắc con mệt lắm. Một tay bố lái xe, một tay bố đỡ con mỗi lần nghĩ tới chuyện này bố lại thấy có lỗi với con, lẽ ra bố phải cẩn thận hơn, phải quay về đi taxi cho an toàn, cũng may là hôm đó không gặp chuyện gì.
Nhớ hôm Bảo sang nhà cô Thảo chơi bị ngã rách đầu gối, mẹ Thu và cô Thảo đưa con xuống y tế phường khâu sống không có thuốc tê nghĩ tới đây là bố lại càng thương con, hôm đó mẹ con cũng xót ruột lắm.
Ở Hỏa Lò, bố đọc báo Hà Nội Mới, trên tin thế giới có hình ảnh hai đứa trẻ tị nạn, ngắm nhìn nụ cười của hai cháu bé trai nhỏ tuổi, bố lại càng nhớ các con. Sau đó bố đã cẩn thận xé tờ báo đó để lấy tấm ảnh, mỗi lần nhớ các con, bố lại lấy tấm ảnh ra xem. Khi ở An Điềm, có những bức ảnh của các con là tài sản quý nhất của bố.
Khi các con đến với thế giới này, bố mới thấu hiểu, thấm thía câu thành ngữ “có sinh con mới hiểu lòng cha mẹ”. Bố nhận thức được rằng, ông bà nội của các con cũng yêu thương bố nhiều lắm như bố yêu thương các con vậy.
Các con yêu của bố, việc bố bị bắt là điều bố đã chuẩn bị từ trước, những năm này các con thiếu thốn tình cảm của một người cha đó là thiệt thòi lớn đối với các con nhưng bố tin rằng, khi lớn lên có đủ hiểu biết, các con sẽ không trách bố và ủng hộ bố vì sự lựa chọn này của bố.
Trên thế giới, những cuộc xung đột vũ trang như ở dải Gaza, Sudan… đã đẩy hàng triệu trẻ em, cả những đứa trẻ có cùng lứa tuổi như các con rơi vào tình cảnh tồi tệ nhất, thiếu lương thực, không được chăm sóc y tế… Nhiều trẻ phải tự tồn tại và không có người thân so với các bạn ấy thì thời gian bố vắng nhà 10 năm chỉ là một chút thử thách thôi, đúng không các con? Bố tin rằng, những thử thách này, các con sẽ mạnh mẽ vượt qua.
Hôm 4/9/2023 khi bố gọi điện, Đoàn nghe máy, con nói rằng “con yêu bố” con còn khoe với bố là con có kẹo, có cháo. Bố hạnh phúc lắm khi được nói chuyện với các con.
Mẹ Thu, ông bà và cả gia đình nội, ngoại yêu thương hai con nhiều lắm, các con ở nhà nghe lời mọi người nha.
Bố chúc hai con luôn mạnh khỏe, chăm ngoan, học giỏi.
Bố thương yêu các con nhiều.
Tạm biệt các con.
An Điềm, ngày 4/4/2024
Phương
Trịnh Bá Phương (lá thư số 18)
***
Ngày 19/4 vừa rồi là sinh nhật Nguyên Bảo tròn 6 tuổi, mẹ dự định chụp mấy kiểu ảnh của con để đăng nên và giữ làm kỷ niệm, nhưng bỗng chợt hôm đó mẹ lại nghe tin phong phanh bố và các anh em của bố đang ở trong tù tuyệt thực nên mẹ chưa kịp đăng. Nhân tiện đây mẹ chúc con thêm một tuổi mới luôn mạnh khỏe, bình an và chăm ngoan nghe lời bố mẹ và ông bà nha.
Thương con mấy năm đầu bố và mọi người bị bắt, em thì còn nhỏ mẹ gần như ít có thời gian chăm con, chắc cũng có thể vậy mà cũng khiến con bị tăng động giảm chú ý ở thể nhẹ, biết con bị vậy mẹ thấy có lỗi với con vô cùng vì một phần mình quá vô tâm vì đã khiến con bị như vậy, nhưng con vẫn là đứa trẻ rất ngoan, hiểu chuyện và chưa bao giờ biết đòi hỏi, kể cả khi hai anh em con đứng giữa cửa hàng đồ chơi, nhưng cả 2 anh em chưa bao giờ phải bắt mẹ phải mua cái này, phải mua cái kia.
Em Đoàn có khi nói với mẹ là mẹ ơi, khi nào có tiền mẹ mua cho con nhé, còn đặc biệt là con thì mẹ phải bảo mẹ thưởng cho con đồ chơi thì con mới bắt ra chọn. Hôm trước cô giáo nhắn cho mẹ là con ngoan hơn và cũng rất thông minh và cô gửi video con làm bài tập rất chính xác, mẹ hỏi con, “con thích cái gì để mẹ thưởng”? Con nói rằng “con chả thích gì, thích mẹ về đây với con” vì lúc đó mẹ lên Hoà Bình phụ cô Thảo làm vườn. Mẹ nghe vậy mà thương quá.
Cũng rất may là hiện tại con cũng khỏi và ổn định bệnh tăng động, giảm chú ý rồi. Giờ mỗi tội hay dỗi và lười ăn, nhưng thôi không sao hết, mai này rồi cũng lớn hết. Hôm qua mẹ nhận được bức thư của bố gửi cho các con, mẹ đọc cho con nghe, chẳng biết con có hiểu không, nhưng nghe xong, con bảo yêu bố, thế là mẹ yên tâm rồi. Hiện tại bây giờ chắc con không hiểu hết được tình cảm của bố mẹ dành cho con, nhưng sau này dần con sẽ hiểu, yêu con thật nhiều.
Yêu cả thương 2 con Bảo và Đoàn
Một số hình ảnh của hai cháu Bảo và Đoàn từ mẹ của các cháu, cô Đỗ Thị Thu chụp:
Cái thứ cộng sản mà Hồ Chí Minh tha lôi về từ nước Nga là: vô tổ quốc, vô gia đình, vô đạo đức.
Cộng sản là bất nhân, bất nghĩa.
Các cháu đáng yêu quá.
Lớn lên các cháu sẽ hãnh diện về ông bà, bố mẹ mình.
Gọi họ là những tù nhân lương tâm thật chính xác.