30-1-2024
Lúc bé được hơn một tháng, không biết bé bị làm sao mà cứ mỗi lần bú vô là ọc ra màu vàng nhớt nhớt, ngày nào cũng ộc ra, con sợ lắm, con không có tiền cho bé đi khám, vô bệnh viện tốn tiền lắm, khi con sinh bé, con không có tiền nộp viện phí nên bé vẫn chưa có giấy chứng sinh, nên con không biết làm sao dẫn bé đi khám, lỡ bé bị gì, mà con không có khả năng.
Con mới nhớ ra cái trang đó, có một lần, có chị đó share về một bài, nói cần tìm gia đình hiếm muộn cho con, con mới thắc mắc hiếm muộn là gì, nên con vào coi, con thấy họ đăng tin gia đình hiếm muộn cần tìm gia đình nào khó khăn không nuôi được con, họ xin về họ nuôi, rồi có nhiều người mẹ khó khăn vô đó kiếm gia đình hiếm muộn để cho bé. Con chỉ coi mấy bài rồi con đi ra.
Con kiếm lại trang đó, con vô đăng bài trong nhóm: Cần tìm gia đình hiếm muộn nhận nuôi bé năm mươi ngày tuổi. Con có yêu cầu gặp mặt trực tiếp, để biết người đó là ai. Con muốn tìm gia đình khá giả, lo được cho bé đầy đủ hơn là ở với con. Bài viết con chưa được duyệt trên nhóm. Có anh tên Dương, Facebook tên là Thanh Thảo, nhắn tin cho con, anh xưng là quản trị viên của nhóm.
Điện thoại đó là của chú của chồng con, điện thoại hư, chú cho con, con sửa lại xài. Con mới vô Facebook khi sinh bé thứ ba. Con cài Facebook để nhắn tin cho người nhà con cho đỡ tốn tiền.
Anh hỏi cần tiền bồi dưỡng không, con nói nếu được thì cho con hai chục triệu. Anh đó xuống, anh kêu là, em có thể giảm cho anh hai triệu được không, để anh về mua tã, sữa lo cho bé.
Khi con nhận tội con không biết gì về luật. Con nghe đó con tin đó. Giờ nghe chú luật sư nói con hiểu được hơn một xíu về luật.
Ba mẹ hỏi sao lại làm vậy, không suy nghĩ sao làm vậy, có chuyện gì sao không nói với ba mẹ mà hai vợ chồng đi làm như vậy, giờ phạm tội ba mẹ không giúp được gì hết.
Khi con và chồng con quyết định cho con, tụi con không nói cho ba mẹ biết. Khi nghe tòa xử án con mười năm, chồng con mười ba năm, mẹ con ngất xỉu. Mẹ con bị bệnh tim, mẹ rất yếu, hay bị ngất. Mẹ con đi lụm trái bàng, hai ba ngày mới được một bao, mẹ phơi, đập ra được một ký nhân, bán được hai trăm mấy, khi được trăm tám. Ngoài ra không có công việc gì hết.
Ba con thì bán vé số. Ba đẻ ra bị tật, tay và chân nhỏ xíu. Ba mẹ nợ nần nhiều nữa, miếng đất và ngôi nhà đang ở cũng gán nợ, con không muốn ba mẹ buồn thêm nên con không nói.
Bây giờ nhìn ba đứa bé, mẹ con lại nhớ con bé, (đang được trung tâm bảo trợ nuôi) mẹ lại chảy nước mắt. Mẹ nói, phải chi hồi đó con quyết định cái gì đó con nói với ba mẹ, ba mẹ giúp được gì thì giúp, thì giờ anh em tụi nó không phải xa nhau như vậy, đâu phải cha ở một nơi, mẹ ở một nơi, con ở một nơi như vậy.
Khi lên tòa con nói hết như vậy với tòa. Khi lên tòa mẹ con xin bé về nuôi, xin nhiều lần, nhưng họ không cho. Cô ở tòa nói, phải bắt nó vô tù chứ để nó ở nhà nó bán con nó nữa.
Con nghe thì con chỉ buồn thôi. Tại vì con đã làm như vậy rồi, con không biết trả lời làm sao nữa. Con tự giận con, con mình đẻ ra mà không nuôi, không biết tại sao lúc đó con lại làm như vậy nữa. Khi cho con đi rồi, con gọi để xin lại bé, trả lại tiền nhưng điện thoại không liên lạc được.
Việt Nam cần lắm 1 chế độ Xã hội chủ nghĩa thật sự, thay vì mạo danh như bi giờ
Chỉ khi nào cái dân chủ có được nhờ đánh thắng Mỹ-Ngụy trở lại ngự trị ở VN thì vô sản mới được coi trọng trở lại . Bi giờ thì … Last time i checked, dreams still free
Phải cho vợ chồng nhà này vào tù để họ ngộ ra rằng, nuôi con dù có cực khổ thế nào cũng phải gắng gỏi vượt qua. Sau lớn lên cho chúng đi bộ đội, làm công nhân, nông dân xây dựng và bảo vệ tổ quốc xã hội chủ nghĩa ngày càng tươi đẹp, chẳng hạnh phúc lắm ru ?
Mười mấy năm tù sẽ nhanh chóng trôi đi, rồi :” Trời còn để có hôm nay
Tan sương đầu ngõ vén mây giữa trời.”
Lại thấy ơn đảng, ơn bác đời đời.
Trời còn để có hôm nay
Tan sương đầu ngõ vén mây giữa trời
Lại ơn đảng, bác đời đời
Đắng cay muôn nỗi một lời song song.