7-9-2022
Nhà báo Hoàng Hải Vân vừa có bài “Nhà văn Nguyên Ngọc vẫn không có ý định sám hối”, đăng trên Facebook cá nhân. Xét thấy bài viết còn có nhiều điểm cần nói rõ và nói lại, tôi viết mấy dòng này.
Hoàng Hải Vân nói rằng việc Nguyên ngọc rời khỏi Đảng là “một động thái khá ồn ào có chủ đích do chính ông chủ động tạo ra”, và đi đến kết luận “Chủ động tạo thành một sự kiện để thu hút công chúng không phải là hành vi của bậc chính nhân quân tử”.
Khoan nói đến tính xác thực của điều mà Hoàng Hải Vân bảo rằng đó là “một động thái… có chủ đích”, nhưng cứ cho rằng là như thế đi nữa thì tại sao sự công khai, nói lớn lên về việc mình rời khỏi một tổ chức lại bị coi là “không phải là hành vi của bậc chính nhân quân tử”?
Đảng cộng sản Việt Nam có phải là một tổ chức bí mật để đảng viên phải vào ra một cách lặng lẽ, lén lút? Rõ ràng, các văn bản luật cao nhất của nước Việt Nam ghi rằng, Đảng là lực lượng lãnh đạo toàn diện và tuyệt đối, vậy thì việc một đảng viên vào hay ra khỏi đảng bằng tư thế công khai, đĩnh đạc, có gì là không hợp lẽ?
Hơn thế nữa, có lẽ ông Hoàng Hải Vân cũng thừa biết rằng ở Việt Nam một người bỏ Đảng thì trở thành “đối tượng”, phải chịu rất nhiều áp lực từ nhiều phía, bị mất mát các quyền lợi bởi nhiều cách; vì thế cho đến nay dù đã có nhiều người bỏ Đảng nhưng không mấy ai công khai. Vì sao thế? Vì họ sợ, sợ phiền, sợ nhiễu, sợ những mất mát, những đè nén…
Việc bỏ Đảng không hiếm, nhưng những người công khai điều đó thì thật sự rất ít. Hãy xem một người khi nói to lên rằng “Tôi bỏ Đảng” thì người ấy được lợi lộc gì hay là chỉ rước phiền phức vào thân? Từ góc độ thực tế này mà nhìn thì rõ ràng sự công khai của Nguyên Ngọc là một thái độ rõ ràng, thẳng thắn, trung thực, dứt khoát và dũng cảm. Vì lý do gì mà ông Hoàng Hải Vân lại cho đó “không phải là hành vi của bậc chính nhân quân tử”? Câu trả lời có lẽ chỉ ông Vân hiểu.
Điểm thứ hai mà Hoàng Hải Vân kết tội Nguyên Ngọc là về cái án của Phùng Quán: “Ông Nguyên Ngọc có sai lầm thuộc loại hại người, đó là ông đánh một phát “chết tươi” nhà văn Phùng Quán và tham gia cuộc “bêu đầu” những người chính trực trong phong trào Nhân văn Giai phẩm”. Có không? Có. Nhưng phải nói cho đầy đủ.
Hãy nhớ rằng những nhân vật của Nhân văn – Giai phẩm đều là đảng viên, hoặc người đi theo cách mạng của Đảng, trực tiếp làm công tác kháng chiến, tuyên truyền một cách nhiệt thành. Trần Dần, Hoàng Cầm đều làm tuyên truyền. Và cũng chớ quên rằng Nhân – Văn Giai phẩm có những trí thức lỗi lạc vì nghe theo tiếng gọi của Đảng mà trở về quê hương, như Trần Đức Thảo. Không một nhân vật nào của Nhân văn không phải là người của cách mạng.
Điều thứ hai cần nói là cái mà những nhân vật của Nhân văn – Giai phẩm đòi là “tự do sáng tác”, chứ không phải là thay đổi chế độ hay là chống lại Đảng cộng sản, hoặc chống lại đường lối cách mạng. Tóm lại, họ không phải là một “phe” khác, càng không phải là một đảng phái khác. Họ cùng với Nguyên Ngọc là một phe, chỉ khác nhau về tiểu tiết, và chỉ khác nhau về tuổi đời, tuổi nghề.
Cũng chớ quên rằng, chủ nghĩa cộng sản là một hấp lực khổng lồ, đến nỗi một nửa nhân loại đã ngã vào lòng nó. Ngay cả một nhà triết học lừng lẫy của Pháp là J. P. Sartre mà cũng không cưỡng nỗi sức “cám dỗ” ấy, thì việc những Trần Dần, Phùng Quán, Lê Đạt, Trần Đức Thảo, Nguyên Ngọc và dân tộc Việt Nam đi theo nó cũng là điều dễ hiểu.
Vậy thì cái đáng trách là ở đâu? Dẫn một câu nói khá quen thuộc và nổi tiếng mà không mấy ai không biết của Tổng Bí thư Đảng Cộng sản Nam Tư Milovan Djilas: “20 tuổi mà không theo Cộng sản, là không có trái tim. 40 tuổi mà không từ bỏ Cộng sản, là không có cái đầu”.
Việc “lầm lỡ” này không phải là vấn đề cá nhân, mà là dân tộc, là thời đại, là nhân loại. Nếu ông Hoàng Hải Vân đọc những gì mà các nhân vật của Nhân văn – Giai phẩm viết và làm trước khi có Nhân văn – Giai phẩm thì ông cũng sẽ kết tội họ y như vừa kết tội Nguyên Ngọc, nếu ông thật sự có một hệ giá trị khác.
Thế hệ đàn anh đi trước, sai lầm trước, và tỉnh trước – đó cũng là lẽ thường tình. Nhưng cái sự “tỉnh” ấy thế nào thì còn phải bàn thêm. Hãy nhớ, khi được “ân xá” sau mấy chục năm nhục nhã khốn cùng, những Lê Đạt, Hoàng Cầm đã đưa tay ra nhận Giải thưởng nhà nước về văn học nghệ thuật, lúc này Phùng Quán đã chết, nhưng gia đình ông vẫn nhận thay. Đó là thái độ gì? Thật khó nói! Nhưng không khó hiểu.
Còn Nguyên Ngọc? Nguyên Ngọc là người trung thành tuyệt đối với lý tưởng của Đảng. Con đường cách mạng mà Đảng cộng sản Việt Nam vạch ra cũng chính là giấc mơ của ông. Ông đã sống hết mình, sống trọn vẹn với nó, không tiếc máu xương và tính mạng. Nguyên Ngọc là như thế, dứt khoát, tuyệt đối, không do dự, không khoan nhượng, một người “trung thực đến đáy” với lựa chọn của mình. Cũng chính vì tính cách ấy, sau này khi đã phản tỉnh, ông cũng vẫn là ông: tuyệt đối sống theo nhận thức của mình: ông từ chối giải thưởng Nhà nước đợt đầu năm 2000, sau đó lại tiếp tục rút khỏi danh sách Giải thưởng Hồ Chí Minh.
Có khác với những Lê Đạt, Hoàng Cầm không? Khác, ông dứt khoát như đã từng dứt khoát đứng hẳn vào Đảng, chiến đấu cho lý tưởng của Đảng; và bây giờ ông bước ra, cũng dứt khoát như thế: không xàng xê, không đánh võng, không đu đưa…
Con người Nguyên Ngọc, vì thế, luôn thống nhất. Ông không chấp nhận sự nửa vời, một khi đã lựa chọn là sống chết với lựa chọn của mình. Cũng vì thế, khi đã bước ra, ông liền lao vào những hoạt động văn hóa, chính trị, xây dựng một chân trời khác cho “những người bay không có chân trời”: thành lập Quỹ và Giải thưởng văn hóa Phan Châu Trinh, thành lập đại học Phan Châu Trinh, thành lập Ban vận động Văn đoàn độc lập… Hoàng Hải Vân khẳng định “Nhà văn Nguyên Ngọc vẫn không có ý định sám hối”, vậy tất cả những hành động đó của ông phải gọi là gì nếu không phải là một lời “sám hối” chân thành, thiết thực, và quyết liệt hơn vạn lời đầu môi chót lưỡi? Nhà Phật quan niệm rằng sự sám hối chân chính phải là không bao giờ phạm vào lỗi lầm cũ nữa, và nỗ lực chuộc lỗi bằng hành động đúng. Ông Hoàng Hải Vân muốn một sự sám hối thế nào?
Nguyên Ngọc chưa bao giờ sống nửa vời, và không bao giờ tự chừa cho mình đường lui. Cái sai lầm của Nguyên Ngọc, vì thế, cũng như sự dấn thân của ông sau này, đều “nguyên” một khối “ngọc”, dù ngọc ấy có khi chìm trong đáy bùn, có khi lừng lững trên đường lớn. Nguyên Ngọc đã sống như thế, luôn luôn trọn vẹn cả với những lầm lạc lẫn những phản tỉnh của mình. Ở đó ta gặp một con người như tùng bách, chứ không phải là những ngọn tre; ở đó ta gặp một con sư tử chứ không phải rắn rết uốn éo…
Những sai lầm phát xuất từ sự chân thành bao giờ cũng đáng được bao dung hơn là những khôn ngoan cầy cáo. Và như thế, hơn hết, ta thấy, dù là ở chặng nào của cuộc đời, dù với lựa chọn nào, Nguyên Ngọc vẫn là Nguyên Ngọc, chứ không phải là một thứ “biến thể” hay tắc kè hoa thời cuộc.
Phải nhìn cái “sai lầm” của Nguyên Ngọc ở lòng yêu nước lớn lao và khát vọng cháy bỏng của ông, chứ không phải là những hành xử ti tiểu của việc tấn công cá nhân nhan nhản hay tính cơ hội nở rộ đã khiến con người bây giờ không sao quan niệm nổi về chất người nữa.
Sự trung thực của Nguyên Ngọc là xuyên suốt, và nhất quán. Đánh giá Nguyên Ngọc mà chỉ cắt lấy một lát, rồi lờ đi cả một hành trình vốn thống nhất và trọn vẹn thì mới chính là hành vi “không phải của bậc chính nhân quân tử”, nếu không phải là một sự kém hiểu biết.
Gởi một chú thông dịch viên biệt tài thông ngôn
**************************
Miệng lưỡi thông trôn anh Sáu búa Tấn
Cùng thông cống lò tôn Tr..âu Sa tuyệt trần
Đại tài thông ngôn xếp bậc nhất thiên hạ
Hai nhà ngoại gi..áo loại Tần Cối cối tần !
Mồm vẩu lưỡi dài f..ục vụ Mao Xếnh Xáng
Đẻ ra quái thai Hà L..ội bán Nước hại Dân
May sao chắc chú từ lâu đã biết chúng
Cố lên ! Văn minh Nhân ái xin lỗi một lần
Nguyễn Ngọc D..ao từng đâm lưng Chiến sĩ
Cố lên ! Tạ lỗi xưng tội vì trăn trở ăn năn
Bằng phân tích mổ xẻ TẠI SAO cho Hậu thế tránh
I..êu Nước sai lầm dù học Toán kém Nhân…
TRIỆU LƯƠNG DÂN VIỆT
Gởi một bác Tuỳ viên Văn hóa Tòa Đại sứ VNCH tại Paris
**************************
Tài phê bình lỡ di thể Đặng Trần Thường
Lầm lạc tự trao thân vào tay đối phương
Hóa Đặng chồn Lùi dùi cha mẹ đặt tên Tiến
Dại bỏ Tự do Nhân văn thật chán trường
Nhìn bác chụp hình bên Chị bán bún Quảng
Thấy cỗ xe chị tự chế đứt ruột mà thương
Đẩy dạo bán bún rong trong Pha Phôi Phố Hội
Tức giận chắc vì bác lỡ chạy theo đối phương
Từng đâm lưng Phạm Duy Khiêm: Đặng Tiến
Cố lên ! Tạ lỗi xưng tội vì trăn trở hoàn lương
Bằng phân tích mổ xẻ VÌ SAO cho Hậu thế tránh
I..êu Nước sai lầm dù tài giỏi luận Văn chương …
http://universite-digitale1.com/wp-content/uploads/2018/05/MeVietNam.jpg
TRIỆU LƯƠNG DÂN VIỆT
(Trích tuyển tập “Điểm mặt chỉ tên” gởi cho Hậu thế)
Học Giả Thái Bá Tân.
Một nhóm mười trí thức
Được bà Nguyễn Thị Bình
Mời đến chơi, nói chuyện,
Kiểu thân mật gia đình.
Giữa chừng, bà chợt hỏi,
Không khỏi không bất ngờ:
Theo các anh, nói thật,
Ta sai từ bao giờ?
Hầu hết mọi người nói
Thưa chị, chúng ta sai
Từ Một Chín Năm Mốt,
Tức từ Đại Hội Hai
Khi đảng quyết định lấy
Chủ nghĩa Mác – Lênin
Tư tưởng Mao Chủ Tịch
Làm đường lối của mình.
Còn Nguyên Ngọc thì nói,
Mọi người nghe, tưởng đùa:
Chúng ta sai, thưa chị,
Từ thời Đại Hội Tours!
Bà Bình không đồng ý.
Nhưng ngay sáng hôm sau
Bà tự tìm Nguyên Ngọc,
Rồi nói, vẻ buồn rầu:
Hôm qua chị không ngủ,
Nằm suy nghĩ suốt đêm,
Và buộc phải thừa nhận,
Chị đồng ý với em!
*Cùng đẳng cấp phong kiến,
Cho nên ta với Tàu
Đánh nhau trong lịch sử,
Lúc thắng, lúc thua nhau
.Còn thằng Pháp thì khác.
Đẳng cấp nó cao hơn.
Nó văn minh, vật chất
Và tinh thần cao hơn.
Đáng lẽ nên học nó
Giúp đất nước canh tân.
Rồi độc lập chưa muộn.
Khai trí cho người dân.
Chứ nếu dùng vũ lực,
Công nông lên cầm quyền,
Đất nước sẽ đi xuống,
Không thể nào đi lên.
Khi những người vô học
Có quyền hành trong tay,
Thì họ sẽ vơ vét,
Vơ vét mãi hàng ngày.
Họ sẽ làm băng hoại
Các mỹ tục thuần phong,
Văn hóa và đạo đức,
Nếp sống của cộng đồng.
Con đường duy nhất đúng
Để phát triển nước mình
Là con đường phục quốc
Của cụ Phan Chu Trinh…
Nguyên Ngọc đã nói thế,
Nhà văn của chúng ta.
Một tấm lòng đáng quí,
Một cây bút tài ba
Nếu không có Nguyên Ngọc
Và những người như ông,
Giới văn chương Đại Việt
Sau này sẽ chạnh lòng
Và chắc xấu hổ lắm,
Vì ngậm miệng ăn tiền,
Vì văn nô, đĩ bút
Bợ đít cho chính quyền.
Bà Bình vào thời ấy
Là lãnh đạo cấp cao,
Đã nhận ra sai trái
Do ai và lúc nào.
Có nghĩa các vị khác,
Vốn không phải ngu lâu,
Thừa biết thằng cộng sản
Sẽ đưa ta đến đâu.
Nhưng biết thì cứ biết,
Mà làm thì cứ làm.
Và đó là thảm họa
Cho nước ta, Việt Nam.
Nguồn Mạng.
Nói Thái Hạo đúng cũng không đúng, mà nói Thái Hạo sai cũng không sai . Việt Nam tuyệt cú mèo ở chỗ đó .
Nhà văn hóa vĩ đại của dân tộc xã hội chủ nghĩa, nhà văn Nguyên Ngọc có “sám hối” không, hay Thái Hạo tự suy diễn những “hành động” của Nguyên Ngọc ra thành 1 thứ “sám hối”? Với Thái Hạo, 1 người như tớ thiên về sự suy diễn của 1 fan cuồng khi thấy thần tượng của mình vưỡn làm thinh . Tất nhiên, Việt Nam có cái hay là cả Hoàng Hải Vân lẫn Thái Hạo, ai muốn nói họ đúng cũng được mà họ sai cũng chả sao . Tùy theo mình xem ai là “đáng kính trọng” hơn, cặp bài trùng Nguyên Ngọc-Thái Hạo hay Hoàng Hải Vân . Of course, ở đây có vẻ phần thắng nghiêng về phía lấy thịt đè người
Riêng tớ thì nhà văn hóa vĩ đại của các bác, tức nhà văn Nguyên Ngọc chả có gì phải “sám hối” ở đây cả . Cái đảng Cộng Sản mà Nguyễn Trung Thành gia nhập & cái đảng Cộng Sản mà nhà văn Nguyên Ngọc bỏ là 2 đảng khác nhau, khác như lửa với nước luôn . Cái đảng Cộng Sản mà Nguyễn Trung Thành gia nhập, nhà thơ Bùi Minh Quốc gọi là “Đảng Ta”, và cái đảng ngày hôm nay là “Đảng Nó”. “Nó” là ai không nên biết, tớ hay gọi là Đảng của tụi bay/các bác/Đoàn Bảo Châu/các trí thức vv … vv. Chúng ta chỉ cần biết Đảng Ta là cái đảng Nguyễn Trung Thành đã cống hiến, phụng sự, và Đảng Nó tức là cái đảng Nguyên Ngọc từ bỏ
Đảng Ta thì thế nào, thử liệt kê vài món ăn chơi . Tư tưởng, chế độ của Đảng Ta đủ cao quý tới độ ông bà của Nguyễn Thùy Dương, rùi các “trí thức đấu tranh” -Ngụy nó xem là côn đồ- mong muốn miền Nam cũng có, & đấu tranh để chuyện đó xảy ra . Yep, it include “Ngày mùng 2 tháng 9/Ngày sinh của nước ta/Tháng 10 ngày mùng 1/Quốc khánh nước Trung Hoa/Nước Việt Nam gan dạ/Có Trung Hoa anh hùng/Bên nhau luôn sát cánh/Tiêu diệt kẻ thù chung/Việt Nam có bác Hồ/Trung Hoa có bác Mao/Nhi đồng cả hai nước/Yêu hai bác như nhau”. Cái “Đảng Ta” có Nhân Văn-Giai Phẩm, có xét lại chống Đảng, có thơ Tố Hữu, có Giáo sư Nguyễn Lân, có những hạt cát lấp lánh nhờ ánh sáng của Đảng như Nguyễn Huy Tưởng, Anh Đức, rồi có cả những anh hùng như Nguyễn Văn Trỗi, Nguyễn Văn Bé, Lê Văn Tám … Tất nhiên, bao trùm tất cả là Chủ tịch Hồ Chí Minh, Đại tướng Võ Nguyên Giáp, Tướng Trần Canh, rùi bao nhiêu là idols được tất cả những ai có lương tri như các bác/tụi bay ngưỡng mộ & tôn thờ
And now “Đảng Nó”, WTF can i say about this heap of xít? Phản bội bỗng nghe trầm hẳn xuống . Cái “Đảng Nó” này làm ngược lại tất cả những gì “Đảng Ta” đã đạt được . Nó phục hồi tên tuổi cho Nhân Văn-Giai Phẩm, nhổ toẹt vào bản di chúc, phá nát đoàn kết cả trong Đảng lẫn giữa các đảng Cộng Sản với nhau . Sở Giao Dịch Chứng Khoán Tp Hồ Chí Minh!!?? Với 1 địa chỉ mang thông điệp “Up Yours!”, 1 ngón tay thối thọc vào where the sun dont shine của tư tưởng Hồ Chí Minh, có lạ không khi mọi kêu gọi học & làm theo tư tưởng Hồ Chí Minh đều như cuốn theo chiều gió ? Và thứ còn lại là thái độ “Frankly my dear, i dont give a Đamn”. A Phúc maybe, but no Đamn.
1 Nguyễn Trung Thành, với tất cả sự mẫn cảm của 1 nhà văn, viết nên 1 bài nảy lửa về Phùng Quán, rồi thái độ của “Đảng Nó” đ/v Phùng Quán ngày hôm nay, ta có ngạc nhiên không nếu Nguyên Ngọc bỏ Đảng ?
Vì vậy, theo tớ, Nguyên Ngọc không việc gì phải sám hối cả . Khi “Đảng Ta” thoái hóa thành “Đảng Nó”, phản bội lại tất cả những gì Nguyễn Trung Thành đã từng sống & chiến đấu, Nguyên Ngọc hoàn toàn có lý do chính đáng để bỏ Đảng . Chứng tỏ Nguyên Ngọc vẫn là người Cộng Sản chân chính . Một người Cộng Sản chân chính coi là đáng khinh bỉ nếu là thành viên, vẫn đứng trong hàng ngũ đảng viên của 1 đảng chỉ còn mạo danh Cộng Sản . Bỏ là phải
Ở đòi thường có cảnh “tréo nghoe” hay nghịch lý như vậy ! Cũng có thể HHV.
dùng chiêu đánh phủ đầu, kiểu như “vừa ăn cướp vừa la làng” ?
Thằng lưu manh thì đổ tội cho người hiền lành, kẻ đạo đức giả thì lên giọng
rằng thì là mà…ta đây là người có nhân có nghĩa. Tóm lại, HHV.không có tư
cách gì để đả kích nhà văn NN.là không phải “chính nhân quân tử” !
Con siêu vi trun..g c..uốc Hoàng Hải Vân.. loại đặc công tay sai TÀU HÁN CỘNG….
Con siêu vi trun..g c..uốc Hoàng Hải Vân này từng tấn công NGẬM MÁU PHUN NGƯỜI vào Học giả NGUYỄN MẠNH THÁT cùng Thầy TUỆ SĨ cả hai Chí sĩ Phật giáo TÀI ĐỨC từng bị kết án tử hình rồi giảm chung thân rồi giảm tiếp
Tôi vẫn mến trọng sự Quả cảm NGUYÊN NGỌC là Giọt NƯỚC cuối cùng LÀM TRÀN LY đầy Lương tri và Lương tâm NGAY CẢ Nguyên Ngọc đã lầm lỡ đánh Thi sĩ PHÙNG QUÁN …. Cố gắng thêm nữa ANH Nguyên Ngọc VÌ DÂN VÌ NƯỚC thích ứng từng giai đoạn NHƯNG CHUNG THỦY TUYỆT ĐỐI với MẸ VIỆT NAM là TỐI THƯỢNG
Con siêu vi trun..g c..uốc Hoàng Hải Vân.. loại đặc công tay sai TÀU HÁN CỘNG….cũng như Con siêu vi trun..g c..uốc VŨ HẠNH nằm vùng loại đặc công tay sai TÀU HÁN CỘNG….
Thân chúc SINH NHẬT 90 của Anh NGUYÊN NGỌC
Tôi, chúng tôi mong NGUYỄN NGỌC GIAO tại PHÁP + NGÔ VĨNH LONG tại MỸ + TRẦN VĂN THỌ tại NHẬT , TRẦN VĂN NAM SƠN tại TÂY ĐỨC cũ đã về VIỆT NAM cũng cần ăn năn sám hối
http://universite-digitale1.com/wp-content/uploads/2018/05/MeVietNam.jpg
TRIỆU LƯƠNG DÂN VIỆT
Ca rơn tác giả bài viết.Qua đó hiểu rõ Nguyên Ngọc và HOÀNG Hải Vân!
Qua những gì Hoàng Hải Vân viết, người ta dễ nhận ra y chẳng phải là “chính nhân quân tử ”
Y chỉ là nhà báo, như một đồng nghiệp của y bảo, “phải như con chó ấy “.
Không nên tốn thời gian với bài này của Hoàng Hải Vân
Ngày còn bé tôi hay đọc tiểu thuyết của Hoàng Hải Thủy, hay và thích. Bây giờ đọc Hoàng Hải Vân thấy có nhiều chỗ lấn cấn.
Chẳng biết giữa họ có dây mơ rễ má gì không mà sao thấy giống đỉa đeo chân hạc.
Hai người này chẳng có dây mơ rễ má gì với nhau cả, chỉ là
bút hiệu với hai chữ đầu trùng nhau.HHT.nhà văn nhà báo từ
trước 1975 đã qua đời bên Mỹ, cách đây vài năm.
ĐÚNG LÀ sai lầm to lớn SAI NHẦM Tổng thống Ngô Đình Diệm HAY Nguyễn Văn Thiệu (công tử Hà Đông HOÀNG HẢI THỦY) VỚI chí phèo hồ chí meo (BÁO NÔ hoàng hải vân )