7-9-2022
Cho đến nay, tôi chỉ gặp Nguyên Ngọc có một lần. Đầu năm 2005, tôi về Hà Nội, hình như qua chị Phạm Thị Hoài, Nguyên Ngọc có địa chỉ email của tôi. Anh rủ tôi đi ăn tối (thú thực, tôi cũng không nhớ tên tiệm và cũng không nhớ ăn món gì). Chỉ nhớ tối hôm ấy Nguyên Ngọc nói thật nhiều về các dự án giáo dục của anh. Thoạt đầu tôi cũng tham gia sôi nổi vì đó là lãnh vực tôi cũng quan tâm. Nhưng sau, vì người bồi bàn, tôi bị chia trí hẳn. Đó là một thanh niên khoảng gần 30 tuổi. Đang đứng sau lưng, anh chọc ngang câu chuyện của chúng tôi: “Hai chú chắc là nhà văn nhỉ? Thấy hai chú nói chuyện lý thú quá.” Tôi gật đầu, còn Nguyễn Ngọc thì ngó lơ chỗ khác. Sau đó, anh thanh niên cứ lảng vảng đứng sau lưng chúng tôi mãi. Tôi, vốn hay bị công an theo dõi, đâm ra chột dạ. Tôi hoàn toàn mất hứng nói chuyện. Tôi chỉ lẳng lặng nghe Nguyên Ngọc nói về những cái lớn của Phan Châu Trinh và về dự án phát triển trường Đại học Phan Châu Trinh ở Quảng Nam.
Lúc ấy, tôi nhớ đến một kỷ niệm, cũng ở Hà Nội, vào năm 1996. Có một buổi tối tôi đi ăn với nhà thơ Lê Đạt và nhà văn Dương Thu Hương. Ăn tối xong, chúng tôi ra bờ hồ Hoàn Kiếm uống cà phê. Cả tiền ăn lẫn tiền cà phê, Dương Thu Hương đều giành trả. Dứt khoát. Trong câu chuyện, Dương Thu Hương thường lớn tiếng phê phán chính quyền một cách gay gắt. Đó là lần đầu tiên tôi về Việt Nam nên tôi rất nhát. Tôi chỉ im lặng lắng nghe. Sau đó ai về nhà nấy. Tôi về nhà trọ của người bạn, Giáo sư Nguyễn Xuân Thu, trên đường Nguyễn Khuyến, gần Văn Miếu.
Sáng sớm ngày hôm sau, tôi bay vào Sài Gòn. Còn anh Nguyễn Xuân Thu thì bị công an mời lên “làm việc”, hỏi: “Tại sao anh gặp Dương Thu Hương?” Và “gặp để làm gì?” Anh Thu, hoàn toàn không biết chuyện tôi ăn tối với Dương Thu Hương, khẳng định: Anh không hề gặp Dương Thu Hương! Công an không tin. Mãi cả mấy ngày sau, công an mới xác minh: “Không phải anh. Mà là người ở chung nhà với anh!”
Mấy ngày sau, ở Sài Gòn, tôi bị công an mời “làm việc”.
Từ đó, lúc nào, về Việt Nam, gặp ai, tôi cũng bị ám ảnh là có công an theo dõi. Lúc nào cũng thấy rờn rợn sau lưng.
Thành ra, buổi ăn tối với Nguyên Ngọc, tôi chỉ nghe. Dĩ nhiên, nghe Nguyên Ngọc nói chuyện là một cái thú lớn. Anh rất uyên bác. Và đặc biệt, đầy lửa. Tôi rất phục anh. Phục nhất là nhiệt tình của anh đối với đất nước. Anh say sưa với bao nhiêu dự án lớn lao. Tôi đọc anh cũng nhiều, phần lớn những tác phẩm anh đã xuất bản. Trong số những người cầm bút thuộc thế hệ thường gọi là “chống Mỹ”, không có ai có sự nghiệp đa dạng và đồ sộ như anh.
Cách đây hai hôm là sinh nhật thứ 90 của anh. Dù muộn, cũng xin chúc anh một năm tuổi mới sức khoẻ dồi dào và tiếp tục viết những tác phẩm đầy tâm huyết như anh đã từng.
Học Giả Thái Bá Tân.
Một nhóm mười trí thức
Được bà Nguyễn Thị Bình
Mời đến chơi, nói chuyện,
Kiểu thân mật gia đình.
Giữa chừng, bà chợt hỏi,
Không khỏi không bất ngờ:
Theo các anh, nói thật,
Ta sai từ bao giờ?
Hầu hết mọi người nói
Thưa chị, chúng ta sai
Từ Một Chín Năm Mốt,
Tức từ Đại Hội Hai
Khi đảng quyết định lấy
Chủ nghĩa Mác – Lênin
Tư tưởng Mao Chủ Tịch
Làm đường lối của mình.
Còn Nguyên Ngọc thì nói,
Mọi người nghe, tưởng đùa:
Chúng ta sai, thưa chị,
Từ thời Đại Hội Tours!
Bà Bình không đồng ý.
Nhưng ngay sáng hôm sau
Bà tự tìm Nguyên Ngọc,
Rồi nói, vẻ buồn rầu:
Hôm qua chị không ngủ,
Nằm suy nghĩ suốt đêm,
Và buộc phải thừa nhận,
Chị đồng ý với em!
*Cùng đẳng cấp phong kiến,
Cho nên ta với Tàu
Đánh nhau trong lịch sử,
Lúc thắng, lúc thua nhau
.Còn thằng Pháp thì khác.
Đẳng cấp nó cao hơn.
Nó văn minh, vật chất
Và tinh thần cao hơn.
Đáng lẽ nên học nó
Giúp đất nước canh tân.
Rồi độc lập chưa muộn.
Khai trí cho người dân.
Chứ nếu dùng vũ lực,
Công nông lên cầm quyền,
Đất nước sẽ đi xuống,
Không thể nào đi lên.
Khi những người vô học
Có quyền hành trong tay,
Thì họ sẽ vơ vét,
Vơ vét mãi hàng ngày.
Họ sẽ làm băng hoại
Các mỹ tục thuần phong,
Văn hóa và đạo đức,
Nếp sống của cộng đồng.
Con đường duy nhất đúng
Để phát triển nước mình
Là con đường phục quốc
Của cụ Phan Chu Trinh…
Nguyên Ngọc đã nói thế,
Nhà văn của chúng ta.
Một tấm lòng đáng quí,
Một cây bút tài ba
Nếu không có Nguyên Ngọc
Và những người như ông,
Giới văn chương Đại Việt
Sau này sẽ chạnh lòng
Và chắc xấu hổ lắm,
Vì ngậm miệng ăn tiền,
Vì văn nô, đĩ bút
Bợ đít cho chính quyền.
Bà Bình vào thời ấy
Là lãnh đạo cấp cao,
Đã nhận ra sai trái
Do ai và lúc nào.
Có nghĩa các vị khác,
Vốn không phải ngu lâu,
Thừa biết thằng cộng sản
Sẽ đưa ta đến đâu.
Nhưng biết thì cứ biết,
Mà làm thì cứ làm.
Và đó là thảm họa
Cho nước ta, Việt Nam.
Nguồn Mạng.
Ông NHQ đã bỏ nước ra đi còn mò về VN làm gì?ông đã khai gì với Cao ủy tị nạn khi được nhận vào Úc ?ông có bị Công An CSVN nhốt cũng chẳng ai bênh vực khai man Tị nạn chính trị rồi về lại VN bất cứ lý do gì cũng khoong chập nhận bởi Cao ủy tị nạn ./
Lại giận mát hờn Cưng đến cuồng nộ chỉ vì cái Nội các hơi giả cày của Em nơi Luân Đôn …
******************
Ôi ! Cái Nội các giả cày Em lập sao chán quá :
Các Bộ lớn toàn bác bưng bô độc tài quê nhà !
Thành tài đất lành sương mù Chim cút đậu
Đại khoa bảng ghana kìu iêu Nước qua loa
Lục địa Đen giàu tài nguyên nhân công rẻ
Tượng đồng sống bắp thịt chỉ thiếu chất xám mà
Lại thích sống Luân Đôn: tiểu não cực tốt
Thích biệt phủ vợ trắng ham vinh thân phì gia
Phi châu vẫn tối tăm bao ngàn năm đêm đen tối
Mong các Bộ ch..ưởng sẽ qui cố hương quê nhà
Chớ đừng sống mãi Đông Kinh dưới chân núi Phú Sĩ
Chế “chính phủ kiến tạo” như Tập đoàn Tân Tạo bà bà
CHU CHOA Đệ tử thất fuc*k xúc f..ân hót “chính phủ kiến tạo”
Thêm mắm cái “nh..òa nước kiến (Đỏ) tạo” ha..ha !…
Đừng sống mãi Ba Lé dưới chân Tháp Eiffel ruồi ngáp
Chế “đại đàn két + diễn đàn chú cuội ngồi gốc cây đa
Tự gắn nhãn “chuyên d..a công nghệ nhà Hà L..ội học”
Lại từng tự nguyện bưng ống nhổ MAO + bô Hồ cái già
Từng thông ngôn cho Xuân Thủi + 6 Búa tấn Lê Đức Thọ
Từng thông ‘cống’ cho Thị Bình Nguyễn thị Tr..âu Sa
Gần đất xa trời vẫn chưa lấy một lời ăn năn xin lỗi
Nguyên Ngốc xưa u mê trúng thang thuốc Đồ U U bà bà
Nghĩ lại còn hối hận bỏ Bác và Đảng giờ thành NGUYÊN NGỌC
Gắng lên ANH tạ tội xin lỗi Hồn PHÙNG QUÁNG đi mà
Bán Nước cho Tàu Hán cộng hại Dân: Chế độ độc tài đỏ !
Nguồn gốc tạo hàng trăm triệu lượt Hận thù giữa Chúng ta
Giời ạ ! Văn minh Anh biệt đảo xa Âu rực rỡ như Pháp
Con cháu Newton – Boole – Churchill tầm vóc siêu gia
Cưng lại gạt cậu ấm cô chiêu ra ngoài Nội các
Chẳng kỳ thị chuộng nhân tài đức giả chấp mầu da !
Cố lên Em giáo dục tân trang lại các “tinh hoa” ấy
Học với Em có thực tài qui cố quận giúp Nước giúp nhà
Hay lại độc tài siêu thủ tướng cộng thêm đa bộ trưởng
Em tài năng từng qua biết bao bộ quan trọng quá đà
Hãnh diện vì cưng Siêu nhân: Nữ Thủ tướng + Nội các
Một mình một ngựa như Jeanne d’Arc cứu Nước Nhà
http://universite-digitale1.com/wp-content/uploads/2018/05/MeVietNam.jpg
TRIỆU LƯƠNG DÂN VIỆT
Lực lượng C.A. đông như quân Nguyên nên phải tìm cách cho họ có việc làm và theo dõi ,giám sát moij người là nghề của họ!
Ở VN.,”việc thường ngày ở huyện” là ai cũng có thể trở thành đối tượng bị
công an theo dõi, nhất là giới văn nghệ sĩ và người VN. ở nước ngoài. Giới
văn nghệ sĩ bị đảng CS.đánh giá là thuộc giai cấp tiểu tư sản dễ chao đảo,
dễ thay đổi lập trường nên không đáng tin còn người VN.ở nước ngoài về thì
bị nghi ngờ là gián điệp, cần phải theo dõi !
Tác giả NHQ. bị ám ảnh là phải.