Kẻ từng cưỡng hiếp tôi đang là Phó Tổng biên tập báo Văn Nghệ

Dạ Thảo Phương

6-4-2022

Nhà văn Khuất Quang Thụy (bên phải) trao quyết định Phó Tổng biên tập Báo Văn Nghệ cho nhà thơ Lương Ngọc An. Ảnh: Báo Văn Nghệ

Ngày 3.4 là ngày sinh nhật tôi, ngày mẹ cha mang tôi đến với cuộc đời.

Sinh nhật tôi năm nay, tôi muốn được sinh ra một lần nữa – Bằng việc mang ra ánh sáng một Sự Thật tôi đã phải chôn giấu trong im lặng thống khổ 23 năm nay.

Có lẽ những gì tôi kể ra sẽ hơi dài với bạn. Nhưng đó là gần một nửa thời gian tôi đã sống trên mặt đất này, với rất nhiều khổ đau, mất mát, oan ức.

Tôi hy vọng tiếng nói này của tôi sẽ được bạn lắng nghe.

Tôi hy vọng tôi sẽ được tái sinh trong một thế giới được chiếu sáng bởi Sự Thật, lòng Chính Trực, Tình Người.

Xin cảm ơn tất cả các bạn.

DẠ THẢO PHƯƠNG

***

CỘNG HÒA XÃ HỘI CHỦ NGHĨA VIỆT NAM
Độc lập – Tự do – Hạnh phúc

THƯ NGỎ

(Tố cáo hành vi cưỡng hiếp của Phó Tổng biên tập báo Văn nghệ Lương Ngọc An)

Kính gửi: Nhà thơ Nguyễn Quang Thiều, Chủ tịch Hội Nhà văn Việt Nam.

Kính gửi: Nhà thơ Trần Đăng Khoa, Phó Chủ tịch Hội Nhà văn Việt Nam.

Kính gửi: Nhà văn Nguyễn Bình Phương, Phó Chủ tịch Hội Nhà văn Việt Nam.

Kính gửi: Ban Chấp hành Hội Nhà văn Việt Nam.

Kính gửi: Nhà văn Khuất Quang Thuỵ, Tổng biên tập Báo Văn nghệ.

Kính gửi: Ban biên tập Báo Văn nghệ.

Kính gửi: Các nhà văn, nghệ sĩ, trí thức và tất cả những người yêu văn chương nghệ thuật

Tôi là Dạ Thảo Phương (Tên khai sinh: Phan Thị Thanh Thuý, sinh ngày 03.04.1974). Từ năm 1996 đến năm 2003, tôi là phóng viên, biên tập viên tại ban Văn nghệ Trẻ, thuộc Báo Văn nghệ, trực thuộc Hội Nhà văn Việt Nam.

Tôi viết thư này để tố cáo hành vi cưỡng dâm và vu khống trước đây của Lương Ngọc An, kẻ hiện nay đang là Phó Tổng biên tập Báo Văn nghệ, Uỷ viên Ban Chấp hành Hội Nhà văn Việt Nam.

Tôi sẵn sàng đối chất với Lương Ngọc An trước sự chứng kiến của lãnh đạo Hội Nhà văn Việt Nam, lãnh đạo Báo Văn nghệ, chồng tôi, và các luật sư. Nếu không dám đối chất công khai với tôi trước sự chứng kiến của những bên này, mọi bịa đặt được đưa ra từ phía Lương Ngọc An đều vô giá trị và là vu khống.

Nếu cho là tôi nói sai sự thật, Lương Ngọc An hãy kiện tôi ra toà.

TÔI BỊ CƯỠNG HIẾP

Trưa ngày 14.04.2000, khi tôi ở một mình trong phòng biên tập Văn nghệ Trẻ, Lương Ngọc An đã xông vào cưỡng hiếp tôi. Trong lúc chống cự hoảng loạn, tôi kêu cứu, nhiều đồng nghiệp đã chạy tới và bắt quả tang Lương Ngọc An đang nằm đè lên tôi, bóp cổ tôi, trong khi tôi đang giãy giụa chống cự, váy áo bị xô vò, ngón tay bị bật máu. Nhờ sự can thiệp của các đồng nghiệp, hành vi cưỡng hiếp [của] hắn chưa kịp thành công.

Sự việc này đã được các nhân chứng thuật lại trong bản tường trình gửi báo Văn nghệ vào ngày 20.4.2000 (có văn bản đi kèm).

Nhưng đây chỉ là một lần tôi may mắn thoát khỏi hành vi bỉ ổi của Lương Ngọc An.

Trước đó, từ tháng 7.1999 đến tháng 4.2000, Lương Ngọc An đã nhiều lần thao túng, khống chế, bạo hành, cưỡng bức tôi như một nô lệ tình dục.

TÔI BỊ VU KHỐNG

Khi sự việc xảy ra, tôi là một cô gái trẻ mới ngoài 20 tuổi, chưa chồng, vừa tốt nghiệp đại học đã về ngay báo Văn Nghệ làm việc. Khi đó, tôi chỉ có kiến thức sách vở và niềm đam mê sáng tác, nhưng không nhiều kinh nghiệm sống và bản lĩnh xã hội.

Tôi sinh ra trong một gia đình miền Bắc truyền thống vốn rất sợ đàm tiếu xung quanh. Khi bị tấn công, điều tôi lo nghĩ nhất không phải là bản thân, mà là gia đình mình. Tôi đã sợ nếu mình bị đàm tiếu liên quan đến người khác giới, bố mẹ tôi sẽ chết vì nhục nhã. Trước những hành động đốn mạt của Lương Ngọc An, cô gái trẻ non nớt là tôi khi đó chỉ biết chống cự kịch liệt đến sức cùng lực kiệt nhưng không dám kêu cứu, không dám tố cáo thủ phạm, thậm chí còn lo sợ lộ ra mình đã bị cưỡng hiếp.

Cũng vì những sợ hãi này, tôi đã chưa bao giờ dám nói ra, ngay cả với mẹ mình, cũng như với cơ quan, dư luận: Do bị Lương Ngọc An cưỡng hiếp, tôi đã có thai, và đã không giữ được đứa con đầu tiên của mình. Đó là một đau đớn khôn tả, một ám ảnh khôn nguôi mà tôi đã phải một mình ôm giữ đến tận hôm nay.

Sau sự kiện ngày 14.4.2000 đã nhắc ở trên, vì có nhiều người làm chứng nên tôi mới dám viết đơn tố cáo Lương Ngọc An. Tuy nhiên, anh ta không những không sợ hãi, ăn năn mà còn quay ngược lại trắng trợn vu khống tôi. Lương Ngọc An đã bịa ra một câu chuyện, trong đó nói anh ta và tôi có quan hệ tình cảm, anh ta muốn bỏ tôi nên tôi gây căng thẳng. Vụ việc ngày 14.4.2000 đã bị anh ta thay đổi bản chất từ sự thật là cưỡng dâm thành “xô xát”!

Sự bịa đặt này là hoàn toàn trắng trợn và vô lý. Tôi chưa bao giờ có mối quan hệ tình ái hay tình dục đồng thuận với anh ta. Mọi hành vi tình dục anh ta có với tôi đều do anh ta đánh đập, đe doạ, cưỡng bức tôi.

Anh ta viết tường trình bịa đặt là muốn bỏ tôi và “cố tình tránh tiếp xúc” với tôi, vậy tại sao lại xông vào phòng biên tập khi tôi chỉ có một mình, dùng vũ lực đè tôi xuống?

Tôi chỉ là một người phụ nữ gầy yếu. Anh ta là một người đàn ông khi đó ngoài 30 tuổi, cựu lính tăng và nhiều năm lái xe cho báo Văn nghệ. Tôi không thể nào đủ sức khoẻ ép buộc anh ta vào phòng, kéo anh ta nằm đè lên mình. Nếu muốn níu kéo anh ta, tại sao tôi lại chống cự đến mức bị anh ta cắn bật máu ngón tay, tại sao tôi lại kêu cứu đến mức bị anh ta bóp cổ?

Nếu là sự đồng thuận, tại sao tôi lại phải gọi điện cho gia đình và bạn gái anh ta nhờ họ bảo vệ tôi khỏi sự đeo bám của anh ta? Anh ta đã tráo đổi bản chất những cuộc điện thoại này của tôi thành “ghen tuông”, nhưng chính họ lại khẳng định với đại diện của Công đoàn Báo Văn nghệ là tôi không hề ghen tuông. (Biên bản cuộc họp ngày 26.3.2003 tại báo Văn nghệ – Vì điều này liên quan đến một phụ nữ khác, đã có chồng, nên tôi chưa công bố văn bản ở đây).

Tôi đã luôn phủ nhận rõ ràng những bịa đặt trắng trợn của anh ta trong mọi đơn thư khiếu nại, đòi hỏi thủ phạm phải nhận trách nhiệm, cơ quan phải có văn bản rõ ràng về bản chất sự việc.

Lãnh đạo cơ quan trực tiếp xử lý vụ việc của tôi là ông Trương Vĩnh Tuấn – Phó Tổng biên tập phụ trách hành chính Báo Văn nghệ, lúc đó mới kiêm thêm phụ trách ban Văn nghệ Trẻ. Lương Ngọc An nhiều năm là nhân viên phòng hành chính chuyên lái xe và giúp việc cho ông Tuấn.

Tôi không thể hiểu sao khi đó, với hành vi đó, với văn bản tường trình giấy trắng mực đen đó, cơ quan chỉ kết luận anh ta “gây lộn xộn ở cơ quan”?! Ông Trương Vĩnh Tuấn cũng nhiều lần, trong các cuộc họp, tráo đổi bản chất sự việc thành “hai người đánh nhau, làm mất trật tự nơi làm việc”.

Ông Trương Vĩnh Tuấn đã nhiều lần ngăn cản quyền tố cáo, khiếu nại của tôi, trù dập và vu khống tôi, thậm chí cấm tôi in bài, đe doạ đuổi việc tôi. Nhiều cuộc họp, văn bản liên quan đến sự việc đã bị ém nhẹm, không được kịp thời thông báo cho tôi và công bố trước cơ quan. Thái độ mập mờ khó hiểu của lãnh đạo cơ quan khi đó đã đặt những dấu hỏi trong dư luận, gây nhiều tổn thương sâu sắc đến danh dự và tinh thần tôi.

Thủ phạm Lương Ngọc An, chưa từng nhận trách nhiệm về hành vi cưỡng dâm và vu khống của mình, vẫn thường xuyên đến báo Văn nghệ, có những cuộc gặp gỡ khó hiểu ở phòng làm việc của Phó Tổng biên tập Trương Vĩnh Tuấn. Tháng 4.2002, anh ta chính thức trở lại làm việc tại báo Văn nghệ. Và hiện nay, anh ta đang là Phó Tổng biên tập báo Văn nghệ, Uỷ viên Ban Chấp hành Hội Nhà văn Việt Nam!

Thật là một sự ngang nhiên chà đạp Sự Thật, nhạo báng Công Lý.

TẠI SAO GIỜ ĐÂY TÔI LÊN TIẾNG

Tội ác cưỡng dâm, vu khống của Lương Ngọc An cùng những trù dập, vu cáo của Trương Vĩnh Tuấn cho đến nay vẫn chưa từng một lần được nhìn nhận công khai, công bằng. Bóng tối của Cái Ác đè nặng lên Sự Thật năm xưa luôn âm thầm ám ảnh cuộc sống hiện tại của tôi.

Trong thời gian bị đánh đập, cưỡng hiếp rồi lại bị trù dập, bị vu cáo, tôi đã nhiều lần tự tử không thành.

Hậu quả của nó làm tôi từng phải vật vã trải qua những năm tháng dài sợ hãi giao tiếp, có những thời điểm thậm chí nói chuyện bình thường với chồng con cũng là việc rất khó khăn. Tôi bị mất kết nối với ngôn ngữ, né tránh xuất hiện lại trong giới văn chương. Là một người viết, yêu mến cuộc sống và nhận diện bản thân qua công việc sáng tạo, đây là một nỗi đau có sức phá huỷ sâu sắc đối với tôi.

Gần đây, tôi có theo dõi một số vụ nạn nhân bị xâm hại tình dục đứng ra tố cáo. Đọc những bình luận tiêu cực như làn mưa dao trút xuống họ và người thân, tôi bàng hoàng. Con quỷ là tệ nạn xâm hại tình dục đã cán vụn vỡ cuộc đời của cô gái trẻ là tôi 23 năm trước, đến giờ vẫn không ngừng săn đuổi các nạn nhân tiếp theo của nó. Xu hướng tấn công, đổ lỗi cho nạn nhân của một bộ phận thiếu hiểu biết trong xã hội vẫn vô tình dung dưỡng cho con quỷ này, làm nó ngày càng trở nên hung hiểm.

Thực trạng này cần phải thay đổi.

Tôi không muốn có thêm bất cứ nạn nhân nào phải trải qua những nỗi thống khổ tôi từng trải.

Tôi cần phải lên tiếng. Đó là một đòi hỏi bức thiết của cá nhân tôi, với tư cách là một nạn nhân khổ đau oan ức, cũng là một đòi hỏi của thực tế xã hội đối với trách nhiệm của một công dân, đòi hỏi của Lương Tri đối với một người cầm bút.

Tôi hiểu, sự việc của tôi xảy ra ở giai đoạn trước. Một số người trong quý vị có thể nghe nói tới nhưng không biết được Sự Thật, nhiều người trong quý vị không biết hoặc không liên quan. Bản thân tôi cũng đã sợ hãi, không dám trình bày hết nỗi đau của mình. Tôi hoàn toàn không muốn việc tố cáo của tôi gây ảnh hưởng tới ai ngoài cá nhân thủ phạm.

Nhưng tôi phải viết thư tố cáo này gửi tới các quý vị, vì: Lương Ngọc An, thủ phạm cưỡng dâm tôi năm xưa, sau khi gây ngần đó tội ác vẫn chưa một lần nhận trách nhiệm về tội lỗi của hắn – biểu hiện đầu tiên của việc hối cải, sửa mình. Giờ đây, y trong Ban biên tập Báo Văn nghệ và Ban Chấp hành Hội Nhà văn Việt Nam – những nơi lẽ ra chỉ nên có những người cầm bút vừa có tài vừa có nhân cách, xứng đáng gánh vác trách nhiệm quy tụ và phát triển nền văn học ở Việt Nam.

23 năm trước, khi cưỡng dâm tôi, Lương Ngọc An chỉ là một lái xe mới được cất nhắc lên làm phóng viên của báo Văn nghệ, về chính danh chưa có quyền lực gì đặc biệt. Nay hắn đã tha lôi sự đồi bại của mình leo lên những vị trí quyền lực lớn hơn nhiều, công việc cho phép gặp gỡ giao tiếp và quyết định cơ hội nghề nghiệp của bao nhiêu cộng tác viên, văn nghệ sĩ trí thức, trong đó có nhiều người là phụ nữ trẻ.

Vì vậy, tôi thấy mình phải có trách nhiệm tố cáo sự thật này với quý vị, với giới văn chương, trí thức, với cộng đồng, góp phần vạch trần và ngăn chặn Cái Ác.

MONG ĐỢI

Hiện, tôi là một phụ nữ 48 tuổi, có gia đình. Chồng tôi 52 tuổi, là nhà báo lâu năm, làm việc tại một trong những hãng thông tấn uy tín nhất thế giới. Con trai tôi 14 tuổi và con gái tôi 6 tuổi. Bố mẹ tôi nay đều đã già yếu, chỉ mong được sống nốt những ngày tháng yên bình, nhìn con cháu an vui.

Đứng ra tố cáo sự thật này, tôi biết mình đang đặt cuộc sống ổn định của bản thân và gia đình trước những nguy cơ tổn thương, thậm chí nguy hiểm. Nhưng tôi không có lựa chọn khác.

Tôi hy vọng Sự Thật này sẽ được lắng nghe và đáp lại bằng những hành động thiết thực của quý vị để cộng đồng chúng ta ngày càng trong sạch, văn minh hơn.

Điều này rất có ý nghĩa với tôi cũng như nhiều nạn nhân bị xâm hại tình dục khác còn phải chịu đựng âm thầm trong bóng tối.

Tôi hy vọng ai đó cũng là nạn nhân của bạo lực tình dục sẽ thấy họ không còn hoàn toàn đơn độc và sợ hãi khi muốn lên tiếng, không còn phải mất đến hơn hai mươi năm quý giá của cuộc đời để âm thầm cố gắng vá víu tổn thương như tôi.

Xin chân thành cảm ơn.

Nicosia, ngày 03 tháng 04 năm 2022.

Kính thư

Dạ Thảo Phương

(Phan Thị Thanh Thuý)

Bình Luận từ Facebook

10 BÌNH LUẬN

  1. CHÂN DZUNG bác Văn nô Lương Ngọc An đầu trọc
    *****************************

    Tưởng Em – Độc Lập cửa Dinh
    Xe tăng anh n..ái cửa mình Em tung
    Vô văng thân ngã dưới anh (k)hùng
    Đè Em anh n..ái xe tăng
    Như Phạm Xuân Thệ giật giằng chiến công
    Chịu ngã ngựa Bùi Xuân Tùng
    Chúng viết lại sử chập chùng ngụy ngôn
    Ngụy ngữ ‘lò tôn’ cáo chồn
    Da Hồ Chí Meo hồn Mao Trạch Đông
    Chép sao cóp lại cờ hồng
    Một sao giữ lại gọi ‘hồng kỳ’ ta :
    Thật ra băng vệ sinh mà !
    Đánh tráo Việt Sử nhìn qua đảng… mình
    Khiến cho Vận Nước điêu linh !
    Mẹ Việt Nam đau khổ trầm mình trầm luân
    “Báo Văn nghệ” toàn cù lần
    Thi nô văn nô tráo trân bất tài
    Giữa cơ quan chuyện quan sai
    Úp đồng chí cái Vua Hài cũng thua !!!
    Lương Ngọc An đầu trọc bay tai
    Phong trần như Hoa Sữa nồng dài suốt đêm
    Mượn bác bút lông ‘ngoáy’ nền
    Mực Tàu lại trắng viết nên Tình trường
    Hồng sử với Dạ Thảo Phương
    Đè nữ đồng chí phạm trường : cơ quan
    Có văn Hữu Thỉnh hợp bàn
    Bài thơ Dạ Thảo Phương lan rộng dài
    Tài như bác Hồ thua ai ?
    Tăng Tuyết Minh đêm dài Bắc Kinh

    Lương Ngọc An đầu trọc hình đại ca
    Đầu trên đầu dưới ta bà
    “Độc huyền cầm” + “Chuyển dịch” nát xa thịt Nàng
    Nạn nhân tình dục hở hang
    Dây xích sắt thép xe tăng dập vùi
    Một ‘b..ô đ..ôi’ k..ụ Hồ cưa dùi !
    Xe tăng T-54 như dùi cui
    Xung trận như anh (k)hùng chui “quần hồng”
    Chọc thủng phòng tuyến nội y như không
    Đúng Lương Ngọc An ‘hồng quân’
    Đầu trọc trên lẫn dưới … à há thịt da
    Nát làn da thịt Bà bà
    Đúng n..à Lương Ngọc An đại ca ‘hỒng quẦn’
    Đầu trọc + “cu lờ” cũng trọc gân !
    Cái nết ăn ở cầm quần chị em
    Vành số 8 khép Đôi ‘Bờ’
    Lun phun cỏ dại Hoa Lờ lò tôn  
     

    TRIỆU LƯƠNG DÂN VIỆT
    http://universite-digitale1.com/wp-content/uploads/2018/05/MeVietNam.jpg

  2. Vầng trán Kỳ nữ phủ dài Sông Hàn Hàn Giang ! Vùng mông Kiều nữ phủ dài Sông Hoài Hoài Giang !
    *********************** 

    https://www.youtube.com/watch?v=9t1UNzr_F2Q
    MƠ BẾN HÀN GIANG – Tùng Nguyên – Paul Việt – Thụy Khanh – Áo Vàng

    Sông Hoài Phố cổ Hội An
    Em  cầm hoa đăng bầy làn thịt da
    Trên thuyền nan giữa chiều tà
    Hở hang ăn mặc kiêu sa Bà bà
    Huyện uỷ Hội An đâu qua ?
    Sau cửa Quan Đỏ ta bà nhởn nhơ
    Bướm bà lò tôn cái l..ờ
    Chu choa lạ quá Thời Hồ Chí Meo !
    Mèng đéc ơi đúng Chí Phèo
    Lò tôn Vua Lú phim heo suốt ngày
    Rượu ngoại đô n..a mê say
    Mộng ngày hạ cánh Xứ này Cờ Hoa
    Bác Nguyễn Sự chắc cũng là
    Đồng bọn tòng phạm chu choa xanh dờn
    “Anh Hùng Núp” bóng Giai nhân
    Quần hồng mộng điệp phong trần hồng quân
    Nguyên Tể tướng dáng cù lần
    Chân đi chữ bát Quái nhân thơ thần
    Giờ Chủ tị..t nước Vệ tráo trân
    Đúng là Xuân Phúc cơ hội xúc phân
    Mồm cá tra ăn mọi phần
    Mọi thứ đồ thải Dân đen Thu Bồn
    Chu choa đầu niểng kiềng chân
    Quảng Nôm nay sắp biến dần Quảng Nam
    Cạnh Quảng Đông + Quảng Tây làm
    Cửu vạn xích lô đói kham
    Mồ hôi nước mắt lệ thầm tủi thân
    Đạp xe chở bọn ‘cù lần’
    Chú thoòng ả xẩm nuôi thân qua ngày
    Chúng du lịch tranh ăn say
    Lại 0 nhân dân tệ cối chày đói ăn
    Đêm về nghĩ lại Cha anh
    Nhớ Thuở ‘Ngụy’ trong lành Nhân gian
    Dù chiến tranh vẫn thiên đàng
    Nay Thời ‘Cắt mạng’ hỗn mang bẽ bàng
    Đề đốc lại thằng Vịt gian
    Cát tặc bán đất chúng làm đảo quân
    Siêu đại gia bán Thánh bán Thần
    Tỷ phú cử vạn vong thân
    Gỡ nhãn dán lại “Madzê gần Quảng Nôm”
    Chu choa thấm thía nghĩ Cha anh
    Chú Sam ngày ấy đòng đành vui chơi
    Tiền boa tiền thưởng rõ hời
    Chú còn đạp chở dong chơi phố phường
    Chưa hết chú còn trả lương
    Dạy thêm Tiếng Mỹ khó lường Bậc anh
    Big Brother đâu chớ lưu manh
    Như Mao Xếnh Xáng chành bành mặt heo
    Cướp Hoàng Sa bảo lũ tai bèo
    Nón cối, bác giữ bác treo
    Nay mai ‘thống nhất’ Chí Phèo trả cho
    Giờ chúng chiếm cả Trường Sa
    Bài học Ukraine-Nga đâu xa
    Chiến sự trầm thống sao mà lệ rơi …

    https://www.youtube.com/watch?v=cb-hSNLZ7YA
    Ca khúc Quảng Nam | Phố cổ Hội An | Đêm Hội An

    Đồng ch..ấy văn hóa Hưng ơi !
    Truy tầm Kỹ nữ chân trời hở hang
    Vũ điệu Sông Hoài Hoài Giang
    Ngàn năm Mây trắng Quảng Nam – Thu Bồn
    Phố cổ Hội An tiếng Hôn
    Fai Fo còn đấy Linh hồn chẳng phai
    Hoài Giang trôi chảy Sông Hoài
    Hở hang Kiều nữ Thiên thai trữ tình
    Lộ vùng mông hiểu Tâm linh
    Ngôn ngữ thân xác thể hình Hoả sơn
    Miệng phun dung nham bên sông
    Hoài Hoài Giang thác lũ cuồng điên trầm mình
     

    https://laodong.vn/su-kien-binh-luan/truy-tim-co-gai-an-mac-ho-hang-tren-song-hoai-de-lam-gi-thua-ong-hung-1031198.ldo#&gid=1&pid=1

    Đồng ch..ấy tuyên giáo Hưng hãi kinh  !
    Truy tầm Sơn nữ phơi mình hở hang
    Mãng xà bẩn Sông Hoài Hoài Giang
    Ngàn năm Mây trắng Quảng Nam – Thu Bồn
    Phố cổ Hội An Cố thôn
    Fai Fo còn đấy Tâm hồn nào phai
    Hoài Giang mãi nhớ Sông Hoài
    Hiến dâng Kỳ nữ Thiên thai trữ tình
    Lộ vùng thân xác – Tâm linh
    Ngôn ngữ sống động thể hình Hoả sơn

    Thời Mở cửa mở cả trôn
     Hoa Đăng em thả xác hồn Fai Fo
    Phôi phai phong tục hóa loã lồ
    Sông Hoài ơi bác lái đò đâu rồi ???
    Ở lại tu chùa miếu ơi !
    Hay bên Sài Gòn Nhỏ góc trời Bolsa ? !
    Cho lão Hưng họ Tống qua
    Nắm Nguyễn Ma Lanh ta bà ‘Quảng Nôm’
    Tay chân Bắc Kinh xanh dờn
     Tiến trình ‘Hán hóa’ bện chôm tóc dài !!!

    Ai về Đà Nẵng nhớ Ai ???
    Cho ta nhắn gởi Tình dài Ngàn năm
    Áo dài Hồng Đức thiên thanh
    Vầng trán Kỳ nữ Đà Thành Hàn Giang
    Sông Hàn vũ điệu ly tan
    Paris huyết lệ nhỏ thầm nhớ nhau ….

    http://universite-digitale1.com/wp-content/uploads/2018/05/MeVietNam.jpg
    TRIỆU LƯƠNG DÂN


    • Ở lại tu chùa miếu ơi !
      Hay bên Sài Gòn Nhỏ góc trời Bolsa ? !

      Cho lão Hưng họ Tống qua
      Nắm Nguyễn Ma Lanh ta bà ‘Quảng Nôm’
      Tay chân Bắc Kinh xanh dờn
      Tiến trình ‘Hán hóa’ bện chôm tóc dài !!!


      Ở lại tu Chùa Cầu rồi !
      Hay bên Sài Gòn Nhỏ góc trời Bolsa ? !
      Bạn bác Ngô Kỷ Quê Nhà
      Con chiên lai vãng Chùa ta luận bàn
      Tấm lòng Ái Quốc miên man
      Việt Hồn bác như Sông Hàn Hàn Giang
      Ngô Kỷ chung thủy Tâm can
      Vận Nước đun đẩy Trăm ngàn Bolsa

      Cho lão Hưng họ Tống qua
      Nắm Nguyễn Ma Lanh ta bà ‘Quảng Nôm’
      Tay chân Bắc Kinh xanh dờn
      Tiến trình ‘Hán hóa’ bện chôm tóc dài !!!

      Ai về Đà Nẵng nhớ Ai ???
      Cho ta nhắn gởi Tình dài Ngàn năm

      NGƯỜI về Đà Nẵng nhớ Ai ???
      Cho ta nhắn gởi Tình dài Ngàn năm

  3. Thơ Lương Ngọc An
    Ngồi xuống đất để đừng bao giờ ngã
    Leo lên cao để đừng bao giờ lấm
    Đừng mất nhau – để đừng bao giờ đau
    Hay đừng có nhau – để đừng bao giờ đau?

    Sẽ là gì nếu mình không gặp nhau
    Và sẽ là gì, khi mình không còn nhau?
    Em là ai của ta ngày xưa
    Rồi em là ai với ta ngày sau?

    Vốn lẽ đời – ngày đêm – bể dâu
    Vốn lẽ người – buồn – vui – chẳng lâu
    Cớ sao còn dành ra mùa Ngâu
    Mình – bao giờ quạ đen bắc cầu?

    Trăn trở hoài – tóc – thôi – thay màu
    Lơi lả hoài – má căng – thôi – nhàu
    Ngồi xuống đất – tưởng không bao giờ ngã
    Leo lên cao – tưởng không bao giờ lấm…

    Chào nhau rồi – giờ em đi đâu
    Ta quay về – biết quay về đâu?

    Hèn chi Thái Hạo được giải thưởng thơ . Tớ lạc hậu quá rùi, cứ tưởng thơ của Thái Hạo … Đọc thơ Lương Ngọc An mới biết Thái Hạo được giải thưởng thơ là (rất) xứng đáng .

  4. Từ dân chí quan, cả tới trí thức nữa… toàn một lũ bò chó heo nọc…

  5. Một gã lái xe được cân nhắc lên làm phóng viên bà bây giờ là phó tổng biên tập và có thể trở thành tổng biên tập một tờ báo. Ôi văn hóa xứ thiên đường xhcn.
    Tiếc là tôi không vào đảng súc vật này, culi như tôi cũng có cơ may làm bộ trưởng hoặc thủ tướng, hãy xem tài cán của Xúc Phân thì biết là ai ai cũng có thể làm, miễn là vào đảng và với tài nịnh bợ luồn lách.

  6. Cần lên tiếng Dạ Thảo Phương. Mong Phương bình an. Không ngờ ở báo Văn Nghê hồi đó có việc tệ hại như vây!

  7. Tôi đọc bài nầy và nghĩ rằng Cô Dạ Thảo Phương rất can đảm để kể việc nầy ra ánh sáng!

    Kính chúc Cô bình an!

  8. Trong một xã hội mà tất cả báo chí đều đặt dưới quyền kiểm soát nhà nước.Thì rõ ràng đất nước đó không có báo chí trung thực.Việt Nam là một nước cộng sản như Tàu,như Nga, như Bắc Hàn thì báo chí là: vất vô thùng rác và những nhà báo chỉ là: con vẹt biết tiếng người.Cao lắm là chỉ đăng tin: chó cán xe,xe cán chó, là trung thực.
    “Báo chí là kẻ thù của nhân dân” Lời Trump,cựu tổng thống Mỹ nói,thì cũng có rất nhiều nhân sĩ trí thức Việt Nam lên tiếng tung hô ông tổng thông Mỹ chống Tàu.(Nghe mà thúi ruột)
    Hãy nhìn nhà báo Đoan Trang đã từng đi tu nghiệp báo chí bên Mỹ ở tù vì đã dám nói lên sự thật thì biết.Khỏi cần giải thích
    Ở Việt Nam có hai nghề: Luật sư,và nhà báo là hai nghề vô tích sự.Luật Sư thì làm cho vui,vì có tội hay không,thì nhà nước đã lo. Còn nhà báo thì chỉ cho tin những gì nhà nước muốn. Bù trớt!
    Cô Dạ Thảo Phương,Tội nghiệp cho cô,đúng ra, cô đã chọn nhầm nghề.Nếu cô học giỏi qua Mỹ du học hay các nước tự do khác thì cô sẽ có tương lai tốt hơn. Kẻ khốn kiếp hiếp cô dù nhiều người biết,nhưng nếu là công thần của chế độ thì cũng,huề cả làng!
    Tội nghiệp cô,tội nghiệp Dân Tộc Việt Nam,cứ còn mãi chế dộ cộng sản!

  9. NQT chủ tịch hội …cũng là kẻ vu khống bịa đặt bật Thầy ( chuyện Lang Nhô) nên hắn sẽ bao che ĐỒNG bọn chớ khó lòng bênh vực lẽ phải và bảo vệ sự thật! !

Comments are closed.