Phong Tỏa phú

Cao Bồi Già

19-9-2021

Thời dịch giã hoành hành;

Thuở bệnh lây bùng phát.

Nước nào cũng lốc đao;

Nước Việt làm sao khác.

Phải phòng với chống, ta quyết phong thành;

Muốn diệt cùng truy, ta cho giãn cách.

 

Ả vi-rút vô hình:

ngỡ vây nhanh tựa thuở trước vây Tây;

tưởng chống dễ như ngày xưa chống giặc.

xách kẽm gai rào bít bùng lối ngõ, người ngoài lộ tịt te đố vào;

Đem dây chão chằng ngang dọc ngách hang, kẻ giữa vòng bí rì bất xuất.

oai dũng quá bê tông đó, xác to đùng sếp đặt vây ngăn;

Lãng mạn hơn xương rồng kia, gai sắc lẻm quan kê chặn gác.

Mỗi người dân khắc phải như chiến sĩ ngự lâm;

Mỗi xã phường quyết phải là pháo đài lô cốt.

 

Thế mà:

Ả Cô-vít cứ ung dung lọt ải, đáo lui đột cửa vào hiên;

mụ Đeo-tà vẫn nhởn nhơ vượt rào, chu du kéo hồn lôi xác.

Chỉ tội ông dạ dày xuất huyết, bị vây nỏ thoát đi nhà thương thổ máu tiêu vong;

Lại thương bà đột quỵ mạch vành, bị nhốt nan gọi xe cấp cứu ngừng tim chết ngáp.

Tầng dưới tầng trên áp lực, quân dãi dầm kiệt hao quá thể không tường;

Vòng trong vòng ngoài hãm vây, dân căng thẳng ngột ngạt cỡ nào cũng mặc.

 

Đẻ thêm cái giấy đi đường:

Dùng lệnh bắt thay mẫu mới mẫu me;

Thoắt “trên” truyền đổi cửa ban cửa phát.

Kẻ lo quắt, mới mấy ngày mảnh “bùa” cũ ra tro;

Dân chạy ù, dồn một cục cửa công an kín đặc.

Thời đại bốn chấm không, mà vẫn đơn vẫn bút mới thông;

Chính quyền không chấm bốn, nên cứ giấy cứ tờ cho chắc.

Một rừng APP chống dịch, được vẽ bày các bố ầm ĩ triển khai;

Toàn bộ APP chết non, chỉ hoạt động dăm ngày âm thầm ngủm tắt.

 

Không hiểu nổi:

Rõ nhà đòn cần chạy đó chạy đây tẩm liệm, có bốn mươi nhân viên đội đơn;

Mặc tử thi đang xếp hàng xếp lớp đợi khâm, chỉ một chục đô tùy được cấp. (1)

Bình ô xy, dẫu cứu nhân nhưng tự do tự phát, nên giấy nài bút xét gạch phăng;

Nhóm từ thiện, dù độ thế vì lẻ tẻ nhỏ nhoi, nên đơn xin cửa quan chối phắt. (2)

Chỉ thương người nghẹt thở ngáp hơi;

Và tội kẻ nghèo xơ đói khát.

Muốn có bùa xuất nhập, nào dễ lời xỏ xin;

Xin được giấy thông hành, rõ vã người thở hắt.

Thế mà “bùa” thần diệu, chạy vung cẳng nơi đây;

hóa ngay giấy lộn bồi, đứng xiềng chân chốn khác.

bởi rừng nào cọp nấy tác oai;

thì đất nhà quyền ta oai tác.

cả một ngõ chẳng F không F iếc, quan khóa cổng nhốt chẳng cho ra;

mấy người dân viêm túi mật ruột thừa, mạng giam chuồng bí đành oan chết ngắc. (3)

sữa vắt đầy bồn, chẳng “bùa” thông làm sao bán, thôi đứt ruột đổ đi;

Lúa chín vàng ruộng, không giấy phép chẳng thể đi, đành lệ ròng bỏ gặt.

Bởi lính luôn viện lý, thây gio chấu cấm hung;

Vì quan chẳng xét tình, mặc đúng sai phạt ngặt.

 

Than ôi:

Diệt Cô-vít, rõ gian nan quá răng giả nhá gân;

đánh Đeo-tà, thật chẳng dễ như ngày xưa đánh Pháp.

Hoảng làm sao, giở bao cách, mà số tử vong cứ tăng vọt kinh hoàng

Rối thật sự, xoay đủ chiêu, mà ca nhiễm vẫn lan tràn chất ngất.

Đùng một cái như lật bánh tráng, chỉ thị Thành ủy lái xuôi;

Đùng một phát hồ trở bàn tay, công văn trưởng ban quay ngoắt.

Chính lãnh đạo mắc tóc loay hoay;

Khiến nhân dân loạn thần chết giấc.

 

Trận chiến quá gay go:

Phải tung bộ đội ra quân, với xe tăng khí giáp, quyết không thắng không về;

Lại thúc công an xuất trận, cùng pháp lệnh roi côn, thề chẳng thua chẳng thất.

Dân ngất cười Cô-vít nào sợ súng ống xe tăng;

Quan chửa hiểu Đeo-tà chỉ ngại vắc-xin huyết kháng.

Kế hoạch đề bộ đội sẵn sàng đi chợ, mua sắm cho dân;

Phản ứng gấp nhân dân lo lắng xuống đường, vét phòng tích cốc.

Hàng chục vạn Shipper chuyên nghiệp cấm hành nghề, đành đói khát nằm queo;

Hơn bảy trăm Shipper tình nguyện có trợ lương, được lập ngay thế gấp.

Ôi Shipper đóng thế giao hàng, nhìn vừa rùa vừa vụng, lạ lẫm nghề nên toa trúng toa sai;

kìa bộ đội lúp xúp đi chợ, trông vừa tội vừa thương, chẳng rành đường cứ cà ngơ cà ngác;

bé khát sữa, chờ mấy ngày tăm bóng tiếng khóc đà khan;

Dân thèm rau, đợi cả tuần bặt tích ruột cào đến rát.

Đời sống dân tưởng bớt khổ, mà trăm họ càng nghẹt thở khó khăn;

Kế sách quan bày quá hay, chỉ dăm ngày phải tiêu tùng chết ngắc.

Lại cáo hồi cáo, đành cho phép giấy cũ liệt vị hồi sức thông hành;

Rõ mèo hoàn mèo, lại phải mời shipper chuyên nghiệp xuất quân lăn bánh.

 

Oái oăm thay:

Cô-vít gây bao nỗi khổ, khiến đời dân quá nguy;

Chỉ thị hành vạn điều nan, đổ đầu dân mới ác.

Quan ngồi trên cứ ra lệnh hồ bất mộ bất tri;

Quân cấp dưới cứ hành dân tựa vô tri vô giác.

Bởi suy nghĩ cực đoan;

sinh kế sách quái ngặt.

Áp lực đè cấp dưới, nên quyết liệt hành động bức lạm hung hăng;

Chỉ thị tít trên cao, lại chung chung chữ nghĩa mơ hồ nhàn nhạt.

Diệt trùng đó, nào đâu thấy mấy bóng bác sĩ chuyên gia;

Chống dịch ư, ôi chỉ toàn những vị lập ngôn chính khách.

 

Thế nên:

Chặn chốt giữa đường, dồn ngựa xe dằng dặc, chờ với đợi thở vào nhau phì phò;

Xét tra ngang lộ, xếp rồng rắn ùn ùn, ngán cùng ngao hít ngay trùng vảng vất.

Y cụ y trang không chuẩn bị thiếu khan;

Bác sĩ Y tá kém chăm lo đãi bạc.

Tiếng đề phòng lại gọi dân xúm xít chích ngừa hàng loạt, chẳng khác gì giúp trùng khuẩn phát lây;

Tiếng giãn cách, mà bắt dân dồn cục ngoáy mũi đại trà, hóa vô hình đem họa tai gieo rắc.

Âu lo lắm kẻ chối từ;

Vãi sợ bao người thoái thác.

Rõ thiếu hụt y tá, đem thuốc vắc-xin xuống xóm phường phủ tiêm;

Lại thãi thừa nhân viên, vạch mũi nhân dân tận xóm khu đè ngoáy.

 

Covid lật lòi trình quan:

Bác Thủ truy hỏi, chủ tịch “Sông Tiền” trí lơ ngơ nên hỏi vịt nói gà;

Quan Tể kiểm tra, bí thư “Hà Kiên” đầu rỗng tuếch cứ ù ơ ù cạc.

Anh Tịch đó rõ nắm trọn quyền quản lý nơi bác, đố ngài đuổi ngài cách à nghen;

Quan Bí này đâu dưới sự điều hành của ngài, sao bác mắng bác la té tát.

Dân ngó quan mà há trẹo hàm;

Kẻ hiểu chuyện phát cười đến sặc.

Quan thế ấy, hẳn nhân dân lắm nỗi khổ đời;

Lính như vầy, ắt Thủ tướng vài đêm bạch phát.

 

Ôi đến khổ:

Nhân dân già trẻ, cố thủ cố phòng cố lắng cố lo;

Tin tức đông tây, càng ngóng càng nghe càng nhao càng nhác.

Những hy vọng lời các vị lập ngôn;

Lại ngán ngao tài các ngài chính khách.

Đọc thấy tợ tấu hài;

nhìn sao tuồng ba phải.

Chính thủ tướng đã quyết: Rằng F không cứ ở nhà cách ly;

Rồi tể tướng lại truyền: Hễ F không là mạnh tay bóc tách.

ở Sài thành người F không thanh thản vui sống, quan đã truyền lệnh Tự thân tại nhà cách ly;

Mà tỉnh nọ, cô F một “cẩn trời” khóc van, lính vẫn tung cửa trùm mền lôi đi ly cách. (4)

Ôi dân lành sao bắt tợ quân gian;

Dào nhân phẩm chẳng coi bằng giẻ rách.

Vê Tê Vê hôm trước mới khẳng định: kẻ đòi sống chung với bệnh dịch là quân chống quân phá mưu mô;

Phạm Thủ Tướng nay giờ lại rằng: Ta phải chung sống cùng Cô-vi khiến dân ngoãn dân ngoan ngơ ngác.

Đã thề quyết đi quyết thắng, mà nay hòa thế sao quan;

Đã bảo không thắng không về, thì giờ về đâu hở bác.

Chống dịch đó chuyện hỗ trợ, mãi nói suông trên sóng truyền hình;

Phong tỏa mà việc an sinh, tuồng không có trong toàn kế hoạch.

 

Thương làm sao

Có dân nào như thế, luôn chấp hành quá ngoãn quá ngoan;

Có nước nào giống ta, đã phong tỏa quá cực đoan cực ngặt.

Cả ba tháng phố tỏa phong thành;

Gần trăm ngày bụng teo bạc mắt.

Chuyện an sinh Dưới ừ Trên hứa dẻo môi;

Tiền hỗ trợ kẻ ngóng dân chờ dạ thắt.

Nơi nhận được hẻo, vì chỗ này ban nọ xà xẻo tiền teo;

Chốn chẳng thấy đâu, bởi ông tổ bà phường nhận thay quà lạc.

Thân già chống gậy hỏi han đâu tiền diện hộ khó dân nghèo;

Tổ trưởng nhanh tay hỗ trợ thẳng đầu lão nguyên con cục gạch. (5)

Ngân sách nhà nước la hoảng vợi vơi;

Cuộc sống người dân thầm ngoi ngáp ngáp.

Ối chống phòng bao lâu nữa, sáu tháng hay một năm;

Ôi phong tỏa đến khi nao, mồng năm hay mồng thất.

_______

Ghi chú:

(1): Có nhà đòn hợp đồng với chính quyền lo hậu sự cho các nạn nhân Covid, công việc đây kêu đó réo, làm ngày đêm không xuể, có 40 nhân viên, nhưng công an chỉ cấp giấy phép đi đường cho có 10 người!!!

(2): Bác sĩ Võ Xuân Sơn lập nhóm cung cấp bình oxy cho các bệnh nhân covid ở nhà, cũng không được cấp phép, vì cho là tự do tự phát… Rồi các nhóm cung cấp cơm từ thiện hay mai táng miễn phí cũng không được cấp, vì cho là hoạt động lẻ tẻ. Sau cùng họ phải nhờ người kêu với thành ủy can thiệp, mới được chấp thuận.

(3) Cả 1 ngõ ở Hà Nội bị khóa cổng nhốt hết

(4): Ở Diễn Châu, Nghệ An, có người phụ nữ diện F1, dù đã cố “cẩn trời” để phản kháng, nhưng dân quân vẫn phá cửa biệt thự xông vào trùm bạt lôi cô đi cách ly.

(5): Một ông tổ trưởng ở Tân quý, Bình Tân, Saigon, đã ném thẳng 1 cục gạch vào đầu 1 cụ già, khi cụ đến hỏi thăm tiền hỗ trợ của cụ đã có chưa…

Bình Luận từ Facebook

2 BÌNH LUẬN

  1. Vẫn thưởng thức tài sáng tác các bài Phú của bác Cao Bồi Già qua mỗi bài Phú đầu năm.Chúc bác luôn khỏe mạnh…để sáng tác những bài Phú đặc sắc,tuyệt vời có một không hai…bái phục !

  2. Bài này thuộc thể PHÚ.
    Rất đúng luật.
    Tác giả phải có tuổi, hoặc rất am hiểu luật thơ cũ

Comments are closed.