14-6-2021
Chỉ một thoáng đi trên đường sáng tới trưa 14-6-2021, tôi đã gặp khá nhiều những bà cụ (lạ là ít khi gặp ông cụ) đi lang thang như vậy.
Trên đường Nguyễn Trọng Tuyển (Phú Nhuận), tôi gặp dì Gái, mới hơn 60 nhưng gầy gò, ốm yếu nhìn “đã già như 80” của lời nhạc Phạm Duy. Thật nhói lòng khi dì cho biết mình ở tuốt cầu Mới, Long An, ngày ngày đạp xe lượm rác dài dài đến đây; mỗi ngày đạp trên 40km. Chiếc xe cũ mèm treo đầy những bọc phế thải di lượm từ sáng sớm tới gần trưa – khi tôi gặp.
“Mỗi ngày cũng được ba, bốn chục ngàn đồng; may thì năm chục” – dì cười móm mém. Ba, bốn chục như vậy ăn cũng hết mà dì? Dì Gái bảo: “Sài Gòn đâu cũng có chỗ ăn từ thiện nên cũng đỡ”…
Ở góc Huỳnh Văn Bánh – Nguyễn Văn Trỗi, tôi càng nhói hơn khi gặp bà Sáu hơn 80 tuổi lụi cụi đi bán vé số rong trên đường. Bà ở Hóc Môn, ngày ngày đi xe buýt xuống Sài Gòn bán. Sao không bán ở đó cho khỏe? “Ở đó khó bán lắm con” – cụ bảo vậy nhưng tôi thấy giờ Covid, Sài Gòn cũng không dễ có khách. “Sáng giờ bà Sáu bán được chỉ hơn ba chục vé à con” – bà Sáu bảo và chậm chạp bước đi. Nhìn qua có khác gì những người lang thang trên đường phố vắng.
Còn trước cổng nhà thờ Đa Minh, bà cụ Tư hơn 80 tuổi với xe xôi 20 năm chợ Bàn Cờ, 50 năm ở đây, buồn thiu khi gần 12g trưa rồi, xe xôi bà vẫn còn ê hề. Bà cười, nụ cười già méo mó: “Bữa rày ế lắm con”…
Làm sao có thể kể hết những mảnh đời như bà như mẹ ta đã 60, 70, 80 tuổi… đang “lang thang” kiếm sống trên đường những ngày này như vậy. Con cháu đâu? Có bà nói mình đơn thân, có cụ nói con cháu nó cũng nghèo… Nhưng các cụ không xin xỏ ai mà vẫn cặm cụi mưu sinh, đôi lúc tưởng chừng tuyệt vọng… Một cụ rân rấn nước mắt khi nhận quà tôi gửi: “Dì cũng mệt lắm con à, nhưng ở nhà thì hổng lẽ nhịn ăn…”.
Ghé gửi cụ này bao gạo Tám Xoan thượng hạng, cụ kia phong bao lì xì… theo gửi gắm của một chị bạn ở nước ngoài. Gửi nhưng vẫn hiểu: Món quà ấy cũng chỉ qua ngày, nhất là khi mùa Covid này có lẽ còn dài, dài và vắng một cách đáng sợ trên các nẻo đường Sài Gòn hôm nay, mùa Covid – 19 năm thứ hai này…
______
Một số hình ảnh của tác giả:
Học Giả Nguyễn Duy
Tháng Bảy ngày rằm xá tội vong nhân
(ca dao)
1.
Thời Mắc Dịch phải chăng Thời Siêu Thực
âm dương lập lờ ảo ảo hư hư
không có giấc mơ
chỉ toàn ác mộng
mập mờ như ngủ như thức
người và ma lẫn lộn tù mù
ta thu bóng ngồi uống trà với gió
chén rượu suông cụng với chính hồn mình.
2.
Nghe rầm trời tiếng dân đen kêu than
đứt ruột.
tiếng thở dồn người chống dịch xả thân
thắt ruột.
tiếng chim lồng trơn lưỡi véo von
sốt ruột.
tiếng mặt lì lảm nhảm ti-vi
lộn ruột.
3.
Gói hàng mã mùa này gửi cho người âm
thêm hộp khẩu trang bộ áo choàng y tế
mâm cúng cô hồn ngoài ngõ còn nguyên
cô hồn năm nay không được phép lang thang lêu lổng
hồn vía quay quay cuồng cuồng
đột quị con đường chen chúc sống
chen chúc chợ đời chen chúc hồi hương
chen chúc tiêm phòng chen chúc nhà thương
chen chúc thở
chen chúc lò thiêu xác.
4.
Có cái chết trống không như chết lậu
không trống không kèn không đèn không nhang
mùi tử khí ám ươn nhà ổ chuột
đau kiếp người sống chui chết chui.
ta thành kính vấn an linh hồn lạc
chỉ về Trời mới thật có tự do
tự do nhẹ như gió
tự do bềnh bồng như mây
tự do trong như giọt mưa trong
tự do nặng trĩu như lòng.
5.
Ta lăn lê gần hết đời người
nỗi buồn khổ nuốt tươi niềm vui sướng
ta thèm khát vô tư như cỏ
mong thảnh thơi chấm mút phút nhẹ lòng
ta đã liều mình lao vào đạn bom
trẻ liều chết nay về già liều sống.
6.
Gió sục sạo khắp trần gian dài rộng
biết chăng con người sống để làm gì?
giết chóc triền miên suốt nhiều nghìn năm
tích tụ máu có thể làm thuỷ điện?
bức tử nước bức tử rừng bức tử bầu khí quyển
bức tử trời xanh hay bức tử chính mình?
dịch bệnh bung toang không hề hư vô
là kiếp nạn hay đòn trừng phạt?
lời sấm truyền ngày tận thế tự thân
hay điềm báo Trời thay nhân loại khác?
con người hiền lương con người nhân đức
gian ác vừa thôi kẻo hết đất làm người!
7.
Thời mắc dịch ngồi uống trà với gió
lời ruột gan ta tự vấn hồn mình…
Nguồn Mạng
@ Tien Hyundai,
Nên ước lớn hơn bạn ơi, cụ bà mà là công dân Canada thì chỉ được mỗi mình bà cụ, vả lại bà cụ cũng đã lớn tuổi. Nên ước cái đảng cướp này sập thì tốt lành cho mấy chục triệu dân đó bạn. Mong lắm
Nhìn hình ảnh là biết đích đến của Xã Hội Chủ Nghĩa. Buồn thay.
Khi tiến về đích XÃ HỘI CHỦ NGHĨA thì lúc ấy các cụ Sáu, Gái, Tư… như trong bài được ngồi ăn cùng mâm với Tổng Lú, Phúc Nghiêng, tất cả bọn công an quân đội không cần dùng súng, ngồi chơi đến giờ chờ kẻng ăn cơm. Tất cả các quan viên đều nói không với tiền, nhà, xe…
ĐM. chủ nghĩa xã hội chỉ là cái tấm lót chân cho bọn quỷ đỏ lưu manh tiến về trời Âu Mỹ.
Không biết trong dăm ba chục ngàn đồng các cụ kiếm được hàng ngày, các cụ có dành đồng nào để ủng hộ quỹ mua vắc xin do nhà nước ta vận động ?