3-7-2020
Sáng, làm việc với Điều tra viên trong một vụ án mà số tiền bị cáo buộc chiếm đoạt lên đến hàng vài ngàn tỉ đồng. Điều tra viên bảo mình: Vụ án rất lạ, rồi “chốt”: Đời lạ thật luật sư ạ, cái gì cũng có thể xảy ra. Mình bảo: Thế khi nào thì đời lạ? Vị điều tra viên im lặng không nói gì.
“Cuộc đời rất lạ!”, nghe quen quá, nhưng chẳng bao giờ nghe ai hỏi: Khi nào thì đời lạ? Ngay cả khi ta ý thức được trưởng thành ấy là lúc ta nhận ra cuộc đời chẳng dễ dàng. Nhưng chẳng dễ dàng không có nghĩa là lạ.
Vụ án mình đang làm luật sư cũng chẳng có gì lạ, nếu có “lạ” chăng, “vật chứng” của vụ án là quyền về tài sản, khi quyền về tài sản là bất động sản thì giá trị không đơn thuần là đem bảng giá Nhà nước áp vào là ra con số, mà giá trị của nó còn phụ thuộc vào vị trí, về sự gia tăng giá trị địa tô, về nhu cầu của thị trường…
Việc áp như thế là bất nhân, bởi dù có xử “kẻ chủ mưu” đến chung thân, thì người thiệt vẫn là người dân “một nắng hai sương”, gỡ hai tay họ ra khỏi cục đất mà họ khư khư giữ cả bằng máu và nước mắt là thất đức. Đó mới là “lạ”. Đời chỉ lạ khi lúc nào, ta cũng thấy thiếu nhiều thứ, mà thực tế nào ta có thiếu đâu, cảm giác thiếu nhiều là do ta quá nhiều toan tính rồi cứ thế mà vận vào người. Chi khổ vậy!
Đang nghỉ trưa, lù lù mò vào đọc báo mạng, qua nay là việc một cựu quan chức ngành tư pháp, bán đất cho người ăn, kẻ ở, phận con sen của mình, lập hợp đồng hẳn hoi, lúc bán, đất quy hoạch, nay bỏ quy hoạch đất tăng cao vùn vụt, dựa vào thế lực, đỏ mắt tìm kẻ hở của pháp luật để đòi lại đất đã bán.
Toà dửng dưng, bất chấp, tuyên cho ông chủ thắng, “con sen” toang nhảy lầu, may mà có nhà báo chụp lại kịp; nhìn “thằng sen” miệng khóc méo sệch như đứa trẻ lên 3 giống cái vòng tròn tròng trành nghiêng ngả mang tên pháp đình.
Đó là khi đời lạ, lạ ở chỗ phận “chủ cả” mà đọc đời “con sen, con ở” đến nát bét. Cuốn sách nào cũng vậy, thà đọc lướt qua, dù có bỏ lỡ khúc nào cũng còn hơn cố đọc kỹ rồi chảy nước mắt. Không phải nước mắt của cảm thương, mà là nước mắt trả giá cho cái tâm xà địa độc. Nước mắt đó không phải do đời lạ mà ra, đời chẳng nhiên lạ, thấy đó mà biết nhủ lòng, biết run sợ, may mà còn chưa hộc máu!
Đời chẳng bao giờ ngẫu nhiên lạ, bởi đời làm gì có những chuyện bất bình, đau lòng, nếu không tồn tại những cái tâm bất bình và những trái tim vô cảm. Đừng đổ cho đời lạ, đừng lúc nào cũng giật mình thon thót nguỵ biện cho những thất đức của bản thân, rồi cho là đời lạ, mà quên rằng, cái tuổi trăm năm cũng chỉ là giấc mộng, mệt mỏi giành giật, vất vả xâu xé trăm năm rồi cũng đến lúc phải ngủ quên thôi…
tôi chưa thấy một đêm nào dài thế,
bốn ngàn năm, giờ lại ngót trăm năm.
hết phong kiến độc tài, đến lũ bạch tuộc thực dân,
hết quân, hết vương, đến lũ tượng thần chủ nghĩa.
bao thế hệ siết rên trong gọng kềm nô lệ.
chuyên chế dã man đục rỗng chí con người.
cha tôi, ông tôi, bao thế hệ ngủ vùi.
tôi chưa thấy một đêm nào dài thế.
không ánh mặt trời, bóng tối chí tôn,
lũ quỷ ám thừa cơ toàn trị,
khủng bố dã man, reo rắc những kinh hoàng,
biến lẽ sống thành châm ngôn “mày phải sợ”.
mày phải sợ mày ơi mày phải sợ,
sợ nữa đi có sợ mãi được không,
cốt tủy mục rỗng rồi trí óc cũng tối đen,
mày lại đẻ ra lũ cháu con “biết sợ”.
bao thế hệ đã ngậm ngùi mắc nợ,
lũ chúng ta lẽ nào lại mắc nợ mai sau,
còn chần chừ gì mà không tỉnh dậy mau,
sống cho xứng danh xưng con người trên mặt đất.
tôi chưa thấy một đêm nào dài thế,
cũng chưa thấy có ngày mai nào không thể.
vì người ta cần ánh mặt trời,
tỉnh dậy đi lũ chúng ta ơi! NDK