Những người thế hệ chúng tôi

Nguyễn Anh Tuấn

29-6-2020

Tôi tình cờ gặp Lê Hữu Minh Tuấn ở Hội An vài năm trước đây. Buổi nói chuyện ngắn ngủi nhưng ấn tượng để lại là một bạn cùng trang lứa sống có lý tưởng và rất tốt bụng.

Hôm nghe tin Tuấn bị bắt, tôi vào Facebook bạn ấy, vốn chỉ chia sẻ những câu chuyện, hình ảnh về gia đình, bạn bè. Tuy nhiên, có một bài đăng 3 năm trước đây nói lên rất nhiều về Tuấn:

“Từng là người rất sợ cái chết, nhưng giờ đây mình nhận ra cuộc sống này vốn dĩ ngắn ngủi, và “chết là hết”. Cô phụ trách nhận hiến mô tạng cho mình hay, con số người hiến còn khiêm tốn, ở mức 3.000 người/95 triệu người. Trong khi, một người chết não hiến mô – tạng sẽ cứu được 10 người khác!” (kèm hình ảnh thẻ đăng ký hiến tạng như bên dưới).

Tuấn hơn tôi chỉ một tuổi.

Với Trịnh Bá Phương, tôi chưa có dịp được gặp, dù đã biết nhau nhiều năm trên Facebook.

Lần đầu tiên nói chuyện với nhau, tình cờ thay là ngay sau khi tôi bị đưa đi ‘làm việc’ hồi cuối tháng 5 vừa rồi.

Phương lúc đó đã linh tính có điều không hay sẽ sớm xảy đến. Tuy nhiên anh chia sẻ rằng không muốn đi đâu cả vì chỉ vài tuần nữa sẽ đón đứa con thứ hai chào đời. Anh muốn ở cạnh vợ và con mình vào lúc họ cần anh nhất. Có ra sao cũng đành.

Bốn ngày sau khi nhìn mặt con, anh bị bắt.

Phương chỉ hơn tôi vài tuổi.

Mươi năm qua, tôi đã phải ‘làm việc’ với cán bộ an ninh đủ cả 3 miền. Không ít trong số đó cũng chỉ ngang tuổi tôi.

Những buổi ‘làm việc’ như thế không phải lúc nào cũng chỉ thẩm vấn và truy xét. Vẫn có những khoảng xen giữa nói chuyện đời thường nhật.

Tôi nhận ra có là ai thì cũng nghĩ về gia đình, lúc rảnh rỗi cũng thích tụ tập bạn bè, cũng tự hào kể về quê hương khi được hỏi.

Cũng cười thật tươi khi nhắc chuyện vợ con hay yêu đương tình cảm.

Tôi luôn nghĩ rằng những người cùng một thế hệ như chúng tôi, như Tuấn, Phương và những cán bộ an ninh kia, lẽ ra có thể ngồi lại với nhau, trong tình tự dân tộc và tấm lòng bằng hữu, bàn những câu chuyện làm sao đời sống gia đình, xã hội, đất nước chúng tôi ngày một tốt đẹp lên, ngay cả khi nhìn thấy nơi nhau những khác biệt.

Hà cớ gì người này lại đi bắt bỏ tù người kia, chia cách gia đình và đày ải họ trong đau khổ, cuối cùng chỉ vì đôi ba thứ chủ nghĩa, lý thuyết mà chẳng ai từ người khởi xướng cho đến chúng tôi thực sự hiểu?

Tôi biết sẽ có người nói ngay: Đó là vì quyền lợi. Nhưng ngay cả là vì quyền lợi, hà cớ gì cứ phải được mất, sống còn với nhau, vẫn có thể cùng thắng (win-win) cơ mà.

Từ khi nào, bởi ai hay điều gì mà đến tận thế hệ tôi, tức là đã 45 năm sau chiến tranh, người ta vẫn tìm cách loại trừ nhau một cách khốc liệt chỉ vì khác biệt như vậy?

Chuyện này còn kéo dài bao lâu nữa và mỗi người chúng ta cần làm gì để sớm chấm dứt nó?

Bình Luận từ Facebook

4 BÌNH LUẬN

  1. “Chuyện này còn kéo dài bao lâu nữa và mỗi người chúng ta cần làm gì để sớm chấm dứt nó?”

    Thật ra zới đấu zanh đã làm tất cả mọi thứ có thể làm được & more để làm zảm càng nhiều càng tốt tư di diệt trừ trong đấu zanh rùi . Các bạn đã kiu gọi ôn hòa & có học, đã lên án -tuy còn yếu xìu- các tư di chống Cộng cực đoan đòi lật đổ Đảng Cộng Sản, đã kiu gọi tôn trọng pháp luật xã hụi chủ nghĩa, chính Nguyễn Anh Tuấn cũng đã xin Đảng cho phép các tổ chức xã hụi dân sự tiên chiền về cái hại của việc bỏ đất nước này mà đi, như 1 loại dư luận viên chính cống . Rùi có những kiu gọi không nên bàn tới đạo đức trong đấu zanh ôn hòa & có học, kiu gọi tái tạo lại niềm tin của dân đ/v Đảng, chính chủ của chính fủ, kiu gọi hòa hợp hòa zải dưới sự lãnh đạo của Đảng Cộng Sản quang vinh, kiu gọi không nên phân biệt đúng-sai, kiu gọi tôn chọng nhơn quyền của công an, rùi fong chào Only Red Lives Matter qua vụ ông Kềnh vv … vv …

    Với những nhiệt tình như vậy ở zới trẻ đấu zanh, tớ tin chắc sẽ không bao zờ dân mình quyết ăn thua đủ với Đảng Cộng Sản, có nghĩa Đảng Cộng Sản sẽ trở thành bất diệt . Tư di “được mất, sống còn” ít ra với Đảng Cộng Sản, theo tớ, đã được/bị -tùy cách nhìn- zới đấu zanh các bác hoàn toàn triệt tiêu . Đảng thía lào thì thía í, chỉ cần mình hổng có tư di “được mất, sống còn” với Đảng là được rùi .

    Níu fải góp í ẹ, tớ chỉ mong mọi người chong zới đấu zanh cần lên án nghiêm khắc hơn nữa các tư di cực đoan, vô học, chống Cộng, bôi nhọ Bác Hồ … nhứt là dùng những ngôn ngữ thiếu nịch xự như ĐMCS. Có nghĩa các bạn chong zới đấu zanh cần quyết liệt hơn nữa trong thể hiện tình yêu của mình đ/v Đảng Cộng Sản .

    Mong lắm thay .

  2. Trích: “Tôi biết sẽ có người nói ngay: Đó là vì quyền lợi. Nhưng ngay cả là vì quyền lợi, hà cớ gì cứ phải được mất, sống còn với nhau, vẫn có thể cùng thắng (win-win) cơ mà.

    Từ khi nào, bởi ai hay điều gì mà đến tận thế hệ tôi, tức là đã 45 năm sau chiến tranh, người ta vẫn tìm cách loại trừ nhau một cách khốc liệt chỉ vì khác biệt như vậy?

    Chuyện này còn kéo dài bao lâu nữa và mỗi người chúng ta cần làm gì để sớm chấm dứt nó?“.

    Câu trả lời đã nằm sẵn trong các câu hỏi chính đáng này.


  3. Biết bao giờ cho đến Mùa Xuân Việt Nam thật sự, anh nhỉ ? ? ?
    *********************************************************

    Tháng Giêng mùa Én bay trước hàng triệu ngõ !
    Sao Mai Đào vẫn chưa khởi vàng hồng, anh nhỉ ?
    Từ ấy gần 5000 Năm mới may ra chỉ mới Một lần :
    Hội Diên Hồng giữa Mùa Xuân Thăng Long
    Toàn Dân Việt đồng lòng đồng bộ chống Nguyên Mông

    Từ độ ấy đến giờ sao Dân Việt nhung nhớ Diên Hồng !
    Có phải chăng đây Mùa Xuân Việt Nam, em nhỉ ? ? ?
    Biết bao giờ cho đến Ngày ấy Tự do Dân chủ ? ? ?
    Ngày Nguyên Xuân xuyên suốt Hà Nội – Huế – Sài Gòn
    Hội Đại Ziên Hồng Thế kỷ 21 vang vọng vàng son
    Khắp trên Đất Mẹ – Đất Việt đợi chờ bao Thiên kỷ
    Mùa Xuân Việt Nam bất diệt Dân chủ bất tử Tự do
    Ơi Mùa Xuân Việt Nam của Niềm tin và Hy vọng !
    Ơi Mùa Xuân Việt Nam mãi từng ao ước ước mơ !

    TRIỆU LƯƠNG DÂN VIỆT

  4. Lời tâm huyết của giới trẻ VN
    Tôi mới đọc được một lá thư đầy tâm huyết của cô gái trẻ Nguyễn Thị Thùy Dương gửi ông CT-TBT Nguyễn Phú Trọng về vấn đề nghiêm trọng của đất nước. Xin phép gửi đến quý bạn độc giả để am tường và chia sẻ nỗi niềm của giới trẻ hiện nay:
    http://bacaytruc.com/index.php/7320-200628-th-g-i-t-ng-bi-th-nguy-n-phu-tr-ng-tac-gi-nguy-n-th-thuy-d-ng
    Đến bao giờ dân tộc VN mới thức tỉnh để cất cánh bay lên cùng nhân loại tiến bộ trên thế giới ? Kẻ nào đã gieo rắc khủng bố đầy ải kìm hãm dân tộc ta suốt 75 năm trời ?
    Mời bạn đọc cho ý kiến

Comments are closed.