Gửi bạn Đà Nẵng

Lê Thanh Trương

24-6-2020

Dear my friends!

Nghe lai căng quá hả? Xin lỗi! Tôi cảm thấy nói vậy dễ hơn là “các bạn thân mến của tôi ơi!”. Vì sao? Bây giờ không có thời gian để giải thích. Tôi sẽ nói chuyện đó sau.

Đơn giản lắm. Điều tôi muốn nói là các bạn nghĩ gì về sự kiện Đồng Tâm – vào ngày 9-1-2020, đám công sai của Đảng cộng sản đã tấn công và giết chết một cụ già, sau đó truy tố và vu cáo gần 30 người khác những tội trạng tưởng tượng, để khép người ta vào chỗ chết.

Hôm qua, những người đã theo dõi và đưa thông tin gần gũi nhất với sự kiện đó đã bị bắt. Một gia đình dân oan ở Dương Nội và những người khác.
Tôi chỉ muốn hỏi thôi, bạn facebook thân mến của tôi, bạn có từng biết đến chuyện đó không? Và bạn nghĩ thế nào về chuyện đó?

Nếu bạn không từng biết, bạn không quan tâm tới đó. Tôi tôn trọng sự ngu si của bạn! Nếu bạn có biết và bạn lựa chọn im lặng để an toàn, tôi tôn trọng sự hèn hạ của bạn. Đó là những lựa chọn không ai áp đặt được.

Còn nếu bạn biết và muốn làm một điều gì để hiệp thông với các nạn nhân, để biểu tỏ thái độ của một công dân, một con người tự do, tôi có lời rủ rê bạn hãy cùng tôi tổ chức một cuộc BIỂU TÌNH.

Tôi biết tiếng nói của tôi nhỏ nhoi, không có chút trọng lượng nào để thuyết phục tất cả mọi người ở khắp nơi trên cõi đất Việt này. Chỉ là nơi tôi đang sống đây, Đà Nẵng, có những bạn bè tôi có thể với tới và nắm tay bạn.

Cùng tôi đi, tụi mình hãy xuống đường thử-một-lần. Để nói ý kiến của chúng ta về #Đồngtâm, về vụ bắt bớ gia đình #Cấnthịthêu, và nếu có thể, về bất cứ tội ác nào của Đảng cộng sản đã gieo rắc trên đất nước này.
Được không?

Bởi nếu không, ngày mai liệu bạn sẽ thức dậy với ý nghĩ nào? Rằng ta đang an toàn, ta đang tự do, ta đang hạnh phúc? Hay ta đang có những lo âu sát sườn về cơm áo, về vợ chồng con cái gia đình?

Tôi nói cho bạn hay một điều tối hậu: nhìn đồng loại đang bị xẻ thịt mà vẫn “an yên” sống phần mình, đó là việc của loài vật. Con người không phải như thế!

Trả lời tôi đi, đồng loại đồng hương!

Bình Luận từ Facebook

5 BÌNH LUẬN


  1. Hier sur le Quai de la Cité Côtière DaNang et Aujourd’hui sur le Quai de Seine à Paris
    ************************************************

    THÂN GỞI NHỮNG NGƯỜI ĐÀ NẴNG THÂN YÊU : các Cô thầy còn sống và đã mất cùng bạn bè CÒN lưu lạc ngay giữa Quê Hương nơi Phố Biển Đà Nẵng hay lưu đày lưu vong Trời Phương Xa ….

    https://www.youtube.com/watch?v=cTQeZCVPoyQ
    Mơ Bến Hàn Giang – Tùng Nguyên.Paul Việt.Thụy Khanh.

    Quand j’étais jeune pour passer le temps
    Sur le Quai de la Cité Côtière DaNang
    De l’Aube au Crépuscule
    J’ai regardé les bateaux arriver et partir
    Même le bateau commercial sur lequel mon Papa a travaillé
    Comme Capitain adjoint pour télécommunications
    Sur le Quai de la Cité Côtière DaNang
    De l’Aube au Crépuscule
    J’ai regardé la marée monter et descendre
    Comme les situations politiques de ma Cité Danang
    Montante et descendant avec l’Histoire

    BẤM VÀO ĐỌC TIẾP

    http://www.hanoiparis.com/construct.php?page=poeme&idfam=83&idpoeme=12692

    MILLIONS DE GENS HONNËTES VIETNAMIENS


    Yesterday on the Quai of the Coastal City DaNang and Today on the Quai de Seine
    ************************************************

    https://www.youtube.com/watch?v=6_aG31-0oh4
    MƠ BẾN HÀN GIANG (Phạm Mạnh Cương) TUYẾT HẰNG

    When I was young to pass the time
    On the Quay of the DaNang Coastal City
    From Dawn to Twilight
    I watched the ships come and go
    Even the commercial ship on which my Dad worked
    As Deputy Captain for Telecommunications
    On the Quay of the DaNang Coastal City
    From Dawn to Dusk
    I watched the tide go up and down
    Like the political situations of my Danang City
    Rising and falling with History

    In 1980, I left Saigon in a small fishing boat
    Like boatpeople by chance for Singapore
    I chose France as my Land of Asylum for four decades
    And I can never go back to my homeland
    Far from the DaNang Coastal City,
    It’s almost half a century
    Far from Saigon, the Capital of Liberty and Democracy,
    It’s almost 40 years already
    And I can never go back to my country

    * * *

    Today, an old Vietnamese refugee sitting on the Quai de Seine
    To pass the time
    With the best news:
    The American aircraft carrier Theodore Roosevelt has just visited Danang Bay

    It is said that Time will change
    Not everything stays the same
    I can do what they all tell me
    So I think I’m going to change
    Sure the Quai de Seine is never a good place to rest my life in exile
    And this stateless existence will one day leave me in the near Future
    A hemisphere or ten thousand kilometers far from my Homeland
    I have lived in exile in Paris for 40 years
    To make Quai de Seine my home

    When I was young to pass the time
    On the Quay of the DaNang Coastal City
    From Dawn to Twilight
    I watched the ships come and go .. ..

    BẤM VÀO ĐỌC TIẾP

    http://www.hanoiparis.com/construct.php?page=poeme&idfam=83&idpoeme=12692

    translated by MILLIONS OF VIETNAMESE HONEST PEOPLE

  2. Sợ thật, một dân tộc

    Gần một trăm triệu người,
    Không ngăn được một đảng
    Khoảng ba, bốn triệu người

    Thông qua luật bán đất
    Cho “đồng chí” Trung Hoa.
    Tức là bán hương hỏa
    Của tổ tiên, ông bà.

    Sợ thật, dân tộc ấy,
    Vốn anh dũng một thời,
    Nay ươn hèn, bạc nhược,
    Cam nô lệ cho người.

    Càng sợ, bọn quốc hội,
    Mang tiếng đại diện dân,
    Mà nhắm mắt làm ác,
    Vì tiền, vì miếng ăn.

    Hai mươi nghìn nhà báo,
    Hơn một nghìn nhà văn,
    Sợ thật, im thin thít,
    Dù sống bằng tiền dân.

    Mà chúng, luôn lem lẻm
    Việc bảo vệ chủ quyền.
    Giờ an nguy xã tắc,
    Chúng ngậm miệng ăn tiền.

    Nhưng đáng sợ hơn cả
    Là chúng ta, người dân,
    Đang bịt tai, nhắm mắt,
    Gục mặt vào miếng ăn.

    Chúng ta đang đắc tội
    Với thế hệ tương lai.
    Tội dung túng, đồng lõa
    Với chế độ độc tài. TBT

  3. Giá như có được 10% người dân đồng lòng cất lên tiếng nói như LÊ THANH TRƯƠNG thì may mắn cho đất nước biết bao nhiêu. Tôi già và bệnh nặng,chỉ biết cầu chúc có nhiều người biết lo nghĩ về đất nước.
    Người thương binh già yếu PVB!

  4. Hãy Thảo một văn bản ôn hoà, với yêu cầu tối thiểu, để bất cứ ai cũng dám ký mà không sợ bị phiền toái.
    Số chưc ký đạt 10 ngàn sẽ có tác dụng.

  5. Ở quán nhậu lúc nào cũng đông nghẹt, 1 2 3 zô zô 100% anh em.
    Đâu cần thanh niên có, đâu khó có thanh niên.
    Bây giờ thì.
    Đâu cần thanh niên..khó
    Đâu rượu, thịt chó có thanh niên.

Comments are closed.