“Cắt nước, cắt điện” – Sự trở lại “luật rừng” hay là minh chứng cho sự bất lực của luật pháp?

Nguyễn Ngọc Chu

11-6-2020

1. Xã hội loài người, trải qua hàng trăm ngàn năm, phát triển theo hướng tiến bộ và ngày càng nhân văn. Đó là vì loài người khát khao một cuộc sống mỗi ngày một tốt đẹp hơn. Đó là vì con người muốn mỗi ngày một thoát khỏi tính hoang thú.

Nhưng tiếc thay, trên con đường phát triển của mình, loài người đã tự đưa ra những hình phạt chống lại nhau còn man rợ hơn cả hoang thú.

Ở Tây bán cầu, những cuộc nổi dậy không ngừng chống lại sự chà đạp nhân phẩm đã diễn ra. Từ khởi nghĩa của Spartacus (73 TCN) cho đến cách mạng tư sản Pháp (1789) – cuối cùng thì các hình phạt man rợ thời trung cổ đã bị xóa bỏ. Án tử hình đã không còn ở nhiều nước.

Nhưng ở Đông bán cầu, bức tranh nhân phẩm còn loang lổ những mảng đen khủng khiếp – vẫn hiện hữu cho đến tận bây giờ. Trải qua mấy ngàn năm, những biện pháp man rợ hành hạ nhân phẩm của các bạo chúa Trung Hoa vẫn không ngừng tiếp diễn. Từ những cuộc hạ sát hơn 4 vạn người ở Trường Bình năm 262 trước công nguyên đến cuộc nghiền sát 1 vạn người trên quảng trường Thiên An Môn ngày 4/6/1989, đến việc mổ bụng lấy nội tạng hàng vạn người pháp luân công, đến việc cầm tủ cả triệu người Duy Ngô Nhĩ… con đường nhân phẩm thoát hoang thú ở phương Đông còn đầy rẫy gian truân.

2. Khi con người phải viện đến những biện pháp “luật rừng” là sự trở lại hoang thú.

Khi con người phải sử dụng “luật rừng” là luật pháp trong xã hội không nghiêm minh. Là lúc kẻ yếu khổng thể nhờ vào luật pháp để bảo vệ. Là lúc kẻ mạnh coi thường pháp luật.

Nhưng khi Nhà nước phải viện đến biện pháp của “luật rừng” là tận cùng mạt pháp.

3. “Cắt nước, cắt điện” là cắt nguồn sống của con người. Con người dùng “cắt nước, cắt điện” để chống lại con người là áp dụng biện pháp côn đồ, là sự hành hoành của “luật rừng”.

Nhà nước phải dùng đến biện pháp “cắt nước, cắt điện” để thực thi pháp luật – là một nhà nước mà nền luật pháp không được tôn trọng. Đó là một xã hội mà quyền con người không được nâng niu.

Những người đề xuất ‘cắt nước, cắt điện” để thực thi pháp luật ở thế kỷ 21 là những người không tôn trọng quyền con người.

4. Làm sao mà các ĐBQH lại có thể mất thời gian để thảo luận biện pháp mang tính xã hội đen, sặc mùi hoang dã, dồn người vào chỗ chết – như “cắt nước, cắt điện” để thực thi pháp luật ở thế kỷ 21?

Nếu không biết phải làm gì – thì sao không ngó sang luật pháp các quốc gia văn minh để xem họ xử lý như thế nào mà học tập?

5. Đừng nghĩ rằng không liên quan đến bạn. Khi luật “ngừng cung cấp các dịch vụ điện, nước tại địa điểm vi phạm đối với cá nhân, tổ chức sản xuất, kinh doanh, dịch vụ vi phạm” được thông qua – thì bất cứ lúc nào bạn cũng có thể bị đối xử bằng cách này.

Dù nội dung tranh chấp hoàn toàn khác biệt, dù bạn vô can – nhưng bạn sẽ bị “cắt nước, cắt điện” – đơn giản chỉ vì có kẻ muốn bắt bạn phải quy phục. Những kẻ coi thường pháp luật và lợi dụng pháp luật đang tồn tại nhan nhản. Chúng sẽ “cắt nước, cắt điện” của bạn bất cứ lúc nào chúng muốn.

Bạn sẽ kiện ư? Kiện ai khi mà chính nhà nước phải viện đến “luật rừng”?

6. Không biết có được mấy vị ĐBQH mất ăn mất ngủ về trường hợp hai bố con ông Phan Văn Tuấn và chị Phan Thị Mỹ Xuyên phải trần truồng giữa phố đón xe của ĐBQH để kêu oan?

Họ không thể dùng biện pháp “cắt nước, cắt điện” để chống lại những kẻ đổ lên đầu gia đình họ oan trái – nên đành phải dùng đến biện pháp bất đắc dĩ thời hoang thú mà kêu oan. Để biết được là họ bị oan ức đến nhường nào!

7. Điều mong muốn là các vị ĐBQH sẽ dồn trí tuệ của mình để xây dựng bằng được một Nhà nước Pháp quyền.

Lúc đó sẽ không cần biện pháp hoang dã “cắt nước, cắt điện”. Lúc đó không còn những trường hợp trần truồng để kêu oan. Lúc đó không còn những trường hợp phải tự tử ngay tại tòa.

Nhưng thưa các vị ĐBQH, hôm nay lại nhận được tin hôm 22/5/2020 đã có thêm một vụ tử tử ngay tại tòa vì oan trái.

Thưa các vị ĐBQH, tại sao tình trạng oan trái nhiều đến mức độ như thế này? Trách nhiệm của các vị ĐBQH ở đâu?

Bình Luận từ Facebook

4 BÌNH LUẬN

  1. Đau thắt lòng! Tôi cất tiếng Đảng ơi!
    Sao lại thế: “Mùa thu Tháng Tám”
    Vinh dự, tự hào: “Đảng viên Cách mạng”
    Ngày qua ngày! Nhục nhã thế này ư? T.D.

  2. Một phụ nữ tàn tật,
    Ở Hiệp Hòa, Bắc Giang,
    Chết không giấy chứng tử,
    Không được mượn xe tang.

    Bà tàn tật từ bé,
    Không chồng con, gia đình.
    Còn nuôi hai em nhỏ
    Cũng tàn tật như mình.

    Thế mà rồi khi chết,
    Người phụ nữ đáng thương,
    Do nợ một triệu bảy,
    Không được chết bình thường.

    Một triệu bảy thuế phí –
    Tiền an ninh quốc phòng,
    Tiền đền ơn đáp nghĩa,
    Tiền làm mương, be đồng.

    Tiền ủng hộ khuyến học,
    Tiền văn nghệ, hội xuân,
    Tiền đồng bào bão lụt,
    Tiền thuế đất, vân vân.

    Chừng ấy khoản thuế phí
    Đè nặng lên vai bà,
    Một phụ nữ tàn tật,
    Ở Bắc Giang, Hiệp Hòa.

    Và bà đã ngã khuỵu
    Dưới gánh nặng nợ nần.
    Chết, không trả được nợ,
    Nên chính quyền của dân

    Không cho loa thông báo,
    Không cho mượn xe tang,
    Không cho khai chứng tử.
    Như xưa, phạt vạ làng. TBT

  3. Trong sách Ly Lâu Thượng,
    Mạnh Tử đã luận bàn
    Những dấu hiệu cho thấy
    Một chế độ sắp tàn.

    “Trên không có đạo lý,
    Dưới pháp luật bất minh.
    Vua chúa phạm luật nghĩa.
    Quan chức phạm luật hình”.

    Cứ theo đó mà xét,
    Thì Trung Quốc và ta
    Cái kết của chế độ
    Có vẻ cũng không xa. TBT

  4. Cái đám đại biểu cuốc hội đại đa số là đảng viên thì chúng vốn dĩ là những con lừa, có nên cầu xin bọn chúng không vậy.

Comments are closed.