Thanh Nhã
25-4-2020
Chỉ trong 20 năm, tính từ 1954 đến 1975, hiếm có dân tộc nào chịu nhiều đau thương, mất mát như người Việt. Người chết đành yên phận, nhưng người sống sau lần vượt vĩ tuyến theo Hiệp định Geneve lại phải tiếp tục mang thân phận tị nạn trên hải trình vượt đại dương…
Nhìn lại nỗi đau của đồng bào để cùng khát vọng về cái nắm tay nghìn trùng.
Những thanh niên sinh thời hậu chiến, chắc khó hình dung được một bối cảnh ảnh hưởng sâu sắc đến người Việt.
Đó là một nước Mỹ cũng tan hoang sau 20 năm khốc liệt ấy. Cuộc khủng hoảng dầu mỏ đẩy xứ sở cờ hoa vào khó khăn kinh tế, nhưng sự kiệt quệ của Mỹ cũng đến từ việc nước này cùng lúc xây dựng hai nhà nước: một là Israel và còn lại là Việt Nam Cộng Hòa.
Mỹ đã lựa chọn “bỏ rơi đồng minh miền Nam Việt Nam”. Và sự kiện 30/4/1975 khiến đa phần người Mỹ nghi ngại: 130.000 người Việt đầu tiên trên đảo Guam, tháng 5/1975 gia tăng lo ngại về thất nghiệp do phải cạnh tranh việc làm.
Trong cuốn “Khi đồng minh tháo chạy”, Giáo sư Nguyễn Tiến Hưng kể về 130.000 người Việt sống tập trung trong các trại lính Mỹ ở đảo Guam trong khi chờ chính phủ Mỹ có phương án tiếp nhận.
Người Mỹ, một mặt lo sợ bị cạnh tranh việc làm vì có đến 9 triệu người đang thất nghiệp, sống bám vào trợ cấp của chính phủ. Mặt khác, các phong trào phản chiến, kêu gọi mở rộng vòng tay với lưu dân Sài Gòn như một hướng giải quyết bù đắp trong lương tâm người Mỹ.
Một chi tiết khá thú vị là ngay khi đến Guam, Mc Donald, hãng thức ăn nhanh nổi tiếng muốn tặng mỗi ngày 130.000 hamburger cùng Cocacola như cách biểu hiện thiện chí và văn hóa Mỹ cho người tỵ nạn Việt Nam. Tuy nhiên, mong mỏi san sẻ khó khăn với chính phủ của Mc Donald đã lập tức bị từ chối vì vi phạm vào các nguyên tắc của luật pháp về cạnh tranh và quảng cáo.
Những sĩ quan Mỹ đã phải thốt lên làm xót lòng những người Á châu mới đến: Hy vọng là hòn đảo này không bị nhấn chìm bởi người tị nạn Việt Nam.
Cũng trong cuốn sách “Khi đồng minh tháo chạy” Giáo sư Nguyễn Tiến Hưng kể: Người Mỹ có cơ sở để lo ngại, nên: “Hoa Kỳ cũng cố gắng ‘quốc tế hóa việc di tản’ và kêu gọi nhiều quốc gia. Ngày 5/9 Đại sứ Dan Brown- người được ủy thác trách nhiệm điều khiển Chương trình định cư – gửi một công điện cho đại sứ Mỹ tại khắp các nước, khẩn khoản yêu cầu họ tranh thủ với các quốc gia thân hữu dung nạp một số di dân”.
Và đó là lý do người tỵ nạn Việt Nam được các quốc gia như Úc, Brazil, Mexico, Canada… đón nhận.
Những người Việt lưu vong đầu tiên phần lớn là người khá giả, nghệ sĩ danh tiếng ở Sài Gòn và sĩ quan Việt Nam Cộng Hòa. Cuộc sống ấm êm cũ ở quê nhà đã không còn, thay vào đó, họ phải làm đủ các nghề để sinh sống mà thấp nhất là lau dọn nhà xí công cộng.
Trong số những người từng kinh qua việc này có nhạc sĩ Lam Phương và nữ danh ca Khánh Ly…
Xa lìa người thân, mất mạng trong những ngày lênh đênh trùng khơi dẫu có đáng sợ, nhưng có lẽ không bao giờ sự sợ hãi còn tăng theo cấp số nhân khi người thân trong nước vì chủ nghĩa lý lịch bị tước bỏ quyền được học hành, làm việc và cả quyền được yêu đương phối ngẫu…
Sau gần nửa thế kỷ tỵ nạn, người Việt đã có thể tự hào hòa mình vào dòng chảy phát triển của nước Mỹ.
Tuy vậy, một trang đen về Ngụy quân, Ngụy quyền cứ ám ảnh khôn nguôi trong lòng người.
Ngày 30/4 là khoảnh khắc suy tư như lời của cố Thủ tướng Võ Văn Kiệt chứ không cứ mãi là “ngày chiến thắng”.
Vì những thanh niên thời hậu chiến, họ cần nhận được một triết lý giáo dục khác: Tôn trọng sự thật của cuộc chiến tranh, lòng nhân bản và hòa hợp!
”Quế Hương… ” và Trùng dương nghìn trùng
*************************************
https://www.youtube.com/watch?v=5uOgUfX7ABk
Kim Tước – Lệ Biển / Thơ Ngô Đình Vận, Nhạc Lại Minh Thuận
Từ bãi cát mịn vàng
Đại dương chập chùng
Quần đảo chuyển tiếp nước thứ ba định cư
Bàn chân em nhỏ nhắn Quế Hương
Không bao giờ đặt đến
Hải đảo Indonesia Nam Dương
Chuyến hải trình tìm Tự Do đã qua rồi
Chuyến vượt biển đầy gian khổ đau thương
Hải tặc – đói khát – muôn vàn đoạn trường
Sóng biển nào đâu Hoa Biển
Con đường gian truân Kha Luân Bố
Chỉ có Phật có Chúa hiểu Quế Hương
Nỗi đau thân phận kiếp người
Vỏ ốc trống rỗng trần gian nào lắng nghe em !
Tháp ngà quyền lực điên dại nào lắng nghe lương dân !
ĐỌC TIẾP SÂU ĐÂY
hanoiparis.com/construct.php?page=poeme&idfam=12&idpoeme=3923
Bây giờ chỉ còn lại biển cả
Bây giờ chỉ lòng đại dương
Quế Hương yên nghỉ vĩnh cửu
Khúc Tử ca ru ngủ em mãi mãi
Trong lòng sâu thẳm đại dương
Quế Hương em đã lìa trần mang theo giấc mộng Tự Do
Khát vọng thiết tha của cả Dân tộc em
Tiếng vọng gió Biển Đông
Đã cuốn mất Cuộc Sống em và mang đi thật xa
Vào lòng biển cả giấc mộng Tự Do của em
Sóng biển bạc đầu
Như mái tóc Mẹ Việt Nam
Tẩm liệm thủy táng em vào đại dương
Những nàng ngư nhân tiễn đưa em Quế Hương
Dọc theo hải trình đầy rong biển san hô
Lấp lánh bầy ngựa biển hải mã giang hồ
Những sinh vật đại dương luân vũ giã từ chào em dọc đường
Bơi nhẹ nhàng quanh em tiễn đưa Quế Hương
Về Thiên đường
http://saigontimesusa.com/bai/thuyennhan/images/thuyennhan1091a.jpg
Ngàn ngọn hải đăng ơi !
Giảm độ sáng cho em Quê Hương
Yên nghỉ vĩnh hằng Thiên đường
Trong muôn vạn yêu thương
Về một Giấc mơ Tự Do của em
Ngàn triệu Hoa Biển ơi !
Trăng non ơi trên ngưỡng chân trời vào đại dương
Hãy ru ngủ muôn đời Khát vọng Tự Do của em của Quê Hương
Người em gái Việt vượt biển vượt trùng dương
Không may thiệt mạng thọ yểu về Thiên đường
Yên ngủ nhé Quế Hương !
Vĩnh biệt em bằng Ngàn triệu Hoa Biển hoa Hồng
Chào em mãi mãi trong tình yêu thương ..
TRIỆU LƯƠNG DÂN
Đi Vào Biển Cả
**********************
https://www.youtube.com/watch?v=a6pzcP0DfJw
Lời Kinh Đêm – Ý Lan
ĐỌC TIẾP SÂU ĐÂY
http://www.hanoiparis.com/construct.php?page=poeme&idfam=28&idpoeme=12583
Bồng bềnh thuyền nan đêm đen
Đêm đen biển thẳm
Đàn chim Việt bập bùng bay
Bốn phương tám hướng
Thuyền buồm viễn xứ viễn duơng
Dàn khoan dầu ngoài khơi
Quần đảo nổi ngoài khơi
Mã Lai xa xôi
Tân gia Ba bán đảo nổi
Nam Dương ghe máy buông trôi
Đi vào biển cả
Đi vào sương mù
Đi vào sương khói
Sóng biển ngàn khơi
Triền sóng ruột gan lên xuống chơi vơi
Ngày mai cuộc đời bao nỗi
Chiều đêm vớt trên biển khơi
Hải phận quốc tế xa rồi
Đất Nước ơi !
.. .. .. ..
https://www.youtube.com/watch?v=Znor2iIjjm4
Chiều nay cập bến Tân Gia Ba
Hoàng hôn thiếu một mái nhà
Đời lưu vong lưu đày từ đây
Chim xứ lạ sáng nay nức nở hót
Trại tỵ nạn Sambawang Singapore
Ngàn mái lều san sát nhau
Đời du mục dừng chân thảo nguyên
Tiếng vó ngựa đồng hoang réo gọi
Giọt nước mắt say theo tiếng chim Đỗ Quyên
Dòng lệ cuối theo hồn con tàu ma về cố hương
Thân phận bèo dạt mây trôi
Rong rêu quyện ngàn hoa biển
Gởi chút tình chi cho nước non
Giọt nước nào giọt nước mắt nào rồi cũng trôi về biển cả
Em ơi sóng xa xôi
Em ơi sóng xa xôi
Chín dòng sông nhỏ hẹn hò biển xanh
Cửu Long đâm mạnh xuyên đau…
Trên bán đảo tỵ nạn này
Một đời người băng huyết băng tâm băng hoại
Kiếp đời ta bồng bềnh phiêu bạt dạt trôi
Mãi mãi từ ấy !
S’pore Xuân 1980
Nguyễn Hữu Viện
Trong khi đồng bào lâm vào cảnh khốn quẫn như bài trên đã viết, tôi vẫn là cậu bé vô tư, lạc quan, tràn đầy hy vọng trước tương lai khi ĐCS khẳng định rằng… đã thắng một đế quốc hùng mạnh, thì thắng đói nghèo còn dễ gấp trăm lần. Sai bét. Thật hối hận về sự cả tin.
Sự nhận ra sai lầm và hối lỗi không bao giờ là muộn.
Càng kính phục những trí thức chân chính bị Ruồi, Muỗi sủa là “lợ”.
Chào đồng chí “xã hội XÁM” giáo viên dạy sử nước đảngm dạy văn xứ Ngợm