Trung Bảo
5-1-2020
Ông Nguyễn Bá Thanh sẽ còn là đề tài gây tranh cãi rất nhiều mỗi khi nhắc được nhắc đến. Đà Nẵng, là công trình của cuộc đời ông Thanh và ở đó người ta thấy rõ mặt trái – phải của nhân vật này lẫn của cả hệ thống chính trị.
Trước năm 2000, Đà Nẵng vẫn mang nguyên dáng dấp của một đô thị nhỏ của miền Nam. Khi ấy bãi biển còn hoang sơ với những cánh rừng phi lao tuyệt đẹp, biển lúc ấy chỉ của riêng người Đà Nẵng. Bên này bờ sông Hàn, con đường Bạch Đằng vẫn chỉ đủ 2 làn xe 1 chiều với những đoạn vỉa hè nham nhở và những bức tường che kín các đoạn cảng trong thành phố. Bên kia sông là một quận 3 nghèo nàn với dãy nhà chồ ra sông xập xệ của những người sống đời sông nước.
Kể ra vậy không nhằm “kể công” cho ông Thanh khi đối chiếu với Đà Nẵng của ngày hôm nay. Nhưng rõ ràng, bạn hay bất kỳ ai ghét ông Thanh cũng không thể phủ nhận sự thay đổi của Đà Nẵng gắn liền với cuộc đời ông Bá Thanh.
Rất tiếc, khi ông Thanh nắm quyền tôi làm báo ở Sài Gòn nên không có dịp tiếp xúc trực tiếp. Thế nhưng, như một sự sắp đặt của cuộc sống, tôi có lẽ là nhà báo duy nhất tận mắt nhìn thấy di thể của ông khi vừa được đưa về nhà. Một cái xác ốm xọp nằm dưới tấm vải trắng với bàn tay cùng các móng tay đen kịt chìa ra ngoài.
Đà Nẵng sẽ không thể bứt lên nhanh như vậy nếu không có những chính sách vượt phá, bước qua các quy định để làm cho được điều ông ta muốn. Đó dường như là một tính cách của người Quảng Nam, thích và sẵn sàng làm bằng được điều mình tin là đúng.
Thế nhưng, cái tính cách Quảng Nam hay cãi nó lại có một mặt khác của nó. Đó là khi người Quảng Nam chưa có quyền, họ muốn cãi để chứng minh điều mình nghĩ là đúng, nhưng khi có quyền người Quảng Nam lại… không thích và không cho người Quảng Nam khác cãi lại mình. Đó là ông Bá Thanh. Không cần quan sát gần gũi, hãy nhìn những phiên toà đang diễn ra, cấp dưới của ông ta không ai dám và không ai được cãi lại lệnh miệng từ “vua” Đà Nẵng.
“Quyền lực tuyệt đối dẫn đến tha hoá tuyệt đối” (Lord Acton) chưa bao giờ sai. Ông Thanh có hết mọi thứ quyền hành và sức mạnh để đưa Đà Nẵng đi theo hướng ông nghĩ là đúng. Và, đủ sự tham lam để đưa những nhóm lợi ích, quyền lợi gia đình vào quỹ đạo phát triển chung ấy.
Không phải là ông Thanh hay ai khác, chính hệ thống thiếu sự giám sát độc lập đối với quyền lực tạo ra những người như vậy.
Bạn hãy nhìn Bà Nà, Sơn Chà, Công viên Á Châu, Hoà Xuân, Novotel… của Sun Group đang cưỡng chiếm các không gian công cộng. Hãy nhìn chủ nhân thật sự của Cung thể thao Tiên Sơn, khu giải trí Helio. Bạn sẽ thấy sự thu vén cho cá nhân và nhóm lợi ích của ông Bá Thanh đang để lại di hoạ gì cho những cựu thuộc cấp của ông ta.
Không thể nói rằng “ăn được làm được”. Đó là một thứ tư duy quái gở mang chút dấu hiệu của Hội chứng Stockholm mà nạn nhân lại yêu cầu thông cảm cho thủ phạm. Thậm chí đó giống như sự thông đồng với kẻ cắp miễn hồ lợi ích riêng không bị ảnh hưởng còn cái chung thì mặc kệ.
Truyện Kim Dung dựng nên những nhân vật không tà không chính như Hoàng Dược Sư. Có thể ví ông Thanh như nhân vật này không? Có thể, với điều kiện phải có chút giao tình với ông ấy. Còn Hoàng Dược Sư dù suốt đời thích gì làm nấy, thông minh tuyệt đỉnh nhưng mãi mãi không phải là kẻ tư lợi. Đem một nhân vật tiểu thuyết để so sánh cho một người như ông Bá Thanh thật khó.
Đà Nẵng được như bây giờ là nhờ ông Bá Thanh. Đà Nẵng bị như bây giờ là tại ông Bá Thanh. Bạn chọn vế nào? Tôi xin tham lam chọn cả hai.
Cái này cộng sản gọi là ” phồn hoa giả tạo”
Chưa bao giờ mà bán vé số, lô đề, đánh giày, ve chai , ăn xin nhiều như bây giờ.
Phá , phá nữa, phá mãi, phá banh vẫn tiếp tục phá
-Theo Wikipedia:
Ông Nguyễn Bá Thanh làm lãnh đạo TP.Đà Nẵng từ năm 1997 đến năm 2013 là 16 năm, trong đó có 10 năm từ năm 2003 đến năm 2013 Ông làm lãnh đạo kiêm luôn 02 vai, về mặt : Đảng (Bí thư Thành ủy) & QH (Chủ tịch Hội đồng Nhân dân). Cụ thể:
*Chủ tịch Ủy ban Nhân dân Thành phố Đà Nẵng từ ngày 1/1/1997 đến ngày 23/7/2003, là 6 năm, 203 ngày.
*Bí thư Thành ủy Đà Nẵng từ ngày 23/6/2003 đến ngày 19/2/2013, là 9 năm, 241 ngày.
*Chủ tịch Hội đồng Nhân dân Tp Đà Nẵng từ ngày 23/7/2003 đến ngày 1/4/2013, là 9 năm, 252 ngày.
So sánh tài lãnh đạo về phương diện đóng góp thu NS địa phương của ông Nguyễn Bá Thanh vào năm 2013 kết thúc nhiệm kỳ & lãnh đạo TP.Đà Nẵng hiện nay với Tỉnh Thanh Hóa thì thấy như sau:
-Năm 2013, Đà Nẵng thu ngân sách 8.543 tỷ đồng tỷ đồng, Tỉnh Thanh Hóa thu ngân sách 6.019 tỷ đồng
-Năm 2019, TP.Đà Nẵng thu ngân sách 27.705 tỷ đồng, Tỉnh Thanh Hóa thu ngân sách 27.359 tỷ đồng.
Tỉnh Thanh Hóa đã đuổi kịp TP.Đà Nẵng về thu ngân sách thì cần phải xem lại năng lực Ban lãnh đạo TP.Đà Nẵng. Mặt khác, lúc này Tỉnh Thanh Hóa cũng chưa thấy có những vụ lùm xùm lớn như TP.Đà Nẳng trong khi thu NS Tỉnh Thanh Hóa ngang bằng với TP.Đà Nẵng.
-Lãnh đạo 01 tỉnh, thành phải có tầm nhìn xa, luôn với ý chí quyết tâm đưa tỉnh, thành phát triển về khoa học, kỹ thuật, công nghệ, sinh học, y học, …cũng như phát triển các sx sản phẩm phục vụ đời sống dân địa phương, ng trong nc, xuất khẩu. Thời ông Nguyễn Bá Thanh, lãnh đạo chỉ biết mỗi việc chạy theo qui hoạch chung cư, phân lô bán nền,… thì khác chi mấy anh cty địa ốc, đầu nậu hay đầu cơ đất. Ng dân ko cần lãnh đạo TP làm những việc này vì tầm này thì mấy tay đầu nậu cũng dư sức làm rồi & còn làm tốt hơn lãnh đạo TP nhiều. Lãnh đạo TP hãy để cho mấy anh cty địa ốc làm chuyện này, còn mình thì tạo điều kiện để sao cho thu thuế dc đúng, đủ & nhiều. Đặt vấn đề khi TP hết đất thì ngân sách TP sẽ thu từ cái gì đây? Trước nay trong đầu chỉ lo đất đai, ko lo sx, đến khi hết đất, buông tay ra là đứng hình ngay (có tầm nhìn xa đâu?).
Đà Nẵng là sơn hà cẩm tú đã có sẵn. Nếu không có độc tài, nhóm lợi ích thu vén. Chẳng cần Bá Thanh… Thay vào đó, có một cơ chế cầm quyền minh bạch, cộng một chút quy hoạch hợp lý thì Đà Nẵng sẽ đẹp hơn gấp chục lần ngày nay. Mỗi lần ghé Đà Nẵng đi dọc bờ biển, thấy nhiều đoạn bờ bị nhà hàng, khu du lịch, khách sạn rào lại làm đất riêng mà đau lòng, phẫn nộ. Lẻ ra, bờ biển là tài sản của toàn dân.
(1) Đà Nẵng được như bây giờ là nhờ ông Bá Thanh. (2) Đà Nẵng bị như bây giờ là tại ông Bá Thanh. Bạn chọn vế nào? Tôi xin tham lam chọn cả hai.”
(1) Trong đám sâu tham nhũng con “trong sạch” nhất là con đục khoét ít nhất! (ví dụ: tau chỉ ăn mỗi dự án 10% thôi (ngàn tỷ xơi có trăm tỷ hà) ; tau ăn có lựa món chứ không ăn không từ cái gì của dân) (tau đã xây dựng một thành phố đáng sống cho bọn thừa quyền lắm của (trong đó có tau); bọn ăn mày/vé số… xin đậu chỗ khác nhé!
(2) Hệ quả tất yếu có chi mô (Giả định đám cướp ngày thế hệ F3 ngoi lên, chẳng còn gì để ăn của dân nữa ắt chúng phải xơi ngay của phi nghĩa của chính đồng bọn thất thế)
Tôi dân Sài Gòn chỉ nói leo được mấy ý trên thôi.