25-10-2019
Cho đến thời điểm này, tôi không nhớ là bộ trưởng TNMT Trần Hồng Hà đã “xông pha” tắm biển, ăn mực, cùng ngửi không khí, dùng nước bẩn với người dân bao nhiêu lần.
Dù vô tình hay hữu ý, đó là một năng lượng dấn thân cần ghi nhận. Nhưng nếu xét đoán một chút, có thể nói ông Hà đang bị một lối mòn, đó là tư duy nêu gương.
Người lãnh đạo xứ mình trải qua một quá trình giáo dục hình tượng, đã mắc phải một căn bệnh “lãnh tụ” vô thức. Tức là họ nghĩ rằng có thể dùng hình ảnh của mình để mang lại cảm giác hài lòng cho người dân.
Trong thời kỳ khủng hoảng niềm tin, đó là phương pháp mang tác dụng ngược. Chịu đựng cùng dân như một công dân là một cảm xúc tốt. Nhưng là một lãnh đạo, việc của ông là trừng phạt những kẻ đã làm tổn thương nhân dân, trong địa hạt của mình quản lý.
Quan trọng hơn, ông phải có một giải pháp định khung để những hiện tượng tương tự để những việc đó không tái diễn. Đó là người ăn lương để kỹ trị chứ không phải để nêu gương.
Tương tự, giọt nước mắt của bà Quyết Tâm khi nói về công nhân, cho dù là thật hay giả thì nó cũng trở nên thừa thãi và lạc điệu. Khi bà đã cười giữa bao bàn tay bấu víu của oan dân Thủ Thiêm thì giọt nước mắt của bà giữa nghị trường trở thành sáo rỗng.
Bà Tâm có nhìn thấy thân phận của giai cấp công nhân. Nhưng nếu đã nhìn thấy con người, bà phải để những vấn đề xung quanh con người lên tiếng. Đó là nhu cầu làm thêm của họ, là cơ sở khoa học để cho phép làm thêm hay không?
Khi để khoa học và nhu cầu của con người lên tiếng, nhà nước sẽ có chính sách can thiệp sát sườn, tốt cho tất cả. Đó là kỹ trị, nó không phụ thuộc vào bao nhiêu giọt nước mắt của người làm lãnh đạo.
Dân không trả tiền để lãnh đạo chịu đựng cùng, để khóc cùng. Dân trả tiền để lãnh đạo bảo vệ, để xây dựng cuộc sống tốt hơn cho họ. Cho nên, có hai thứ dân cần nhất từ lãnh đạo là kỹ năng và lòng tự trọng, còn đạo đức là cái riêng tự thân, không thể bao bọc cho tất cả.
Người lãnh đạo được nhào nặn nên từ luận cương và nghị quyết có vẻ như đang cố ru ngủ rằng nhân dân đang đặt tất cả niềm tin vào mình. Còn nhân dân từ lâu đã nhìn vào thứ lãnh đạo làm thay vì nghe những gì họ nói!
Tớ ủng hộ những hành động “làm gương” & hy vọng quan cộng sản nhà ta làm nhiều hơn nữa . Để chứng minh mọi thứ đều an toàn, các quan cần tới chỗ nhà máy nổ leak thủy ngân tập thể dục, hít thở không khí trong lành . Để chứng minh Hà Lội không ô nhiễm & AirVisual nói bậy, mỗi lần AirVisual nói đang ô nhiễm kinh khủng, các quan lại nhà ta cũng nên ra hiện trường tập thể dục, hít thở không khí trong lành . Heck, ta cần toàn bộ bộ các chị nhập cuộc, làm thành 1 phong trào trên khắp cả nước, lôi cuốn cả đoàn thanh niên Cộng sản Hồ Chí Minh … Chừng vài năm như vậy, đất nước sẽ khá lên liền .
Còn vài chỗ, Formosa vẫn là biển chết, các quan cần năng tắm biển ở đây . Dân nhớ chụp hình rồi đăng fb, báo chí xã hội chủ nghĩa của đám Nguyễn Tiến Tường, Nguyễn Trung Bảo … tớ hổng tin lắm . Nhà máy xử lý rác nữa, cho gia đình mình chuyển ra đó ở . Kêu con cái nhà mềnh bỏ xứ tư bẩn để về hấp thụ nền giáo dục xã hội chủ nghĩa siêu việt, có những thầy giáo tận tụy xem tất cả những điều Bác Hồ nói ra là chân lý thiêng liêng như Phạm Toàn & Chu Mộng Long .
Bảo đảm chừng vài năm, nước ta sẽ thật sự khởi sắc cho mà xem . Có 2 cách khởi sắc . 1- Nòi Cộng Sản “Tau vẫn khỏe, có chi mô” chết sạch, không kịp thay thế . 2- Nhà quan ở những nơi ô nhiễm thì tụi gây ra ô nhiễm sẽ dọn sạch & không dám gây ra ô nhiễm .
Either way, its all good.
Trình của bác hơn tôi nhiều lắm. Bác cứ đốt, tôi cứ la làng
Bệnh Sáo mòn sáo rỗng, háo danh, vị kỷ, sĩ diên là bệnh nan i của giới lãnh đạo nhà sản và trí thức xhcn, đặc biệt là giới tự cho mình là tinh hoa tại thủ đô TRÂU ĐẦM. Còn tuyệt đại dân lành thì đang ngu ngơ , khờ khạo,