28-9-2019
Tôi có khá nhiều bạn bè, họ hàng, người thân bỏ ra nước ngoài sinh sống. Từ những người bạn hoạt động xã hội vì lý do chính trị, cho đến những người bình thường khác, chỉ vì mưu sinh mà phải từ bỏ nơi này.
Chạy trốn khỏi sự nguy hiểm là phản ứng rất tự nhiên của con người. Không chống lại được điều gì đó thì bỏ chạy là giải pháp cá nhân hợp lý, không có gì phải đáng chê trách. Nhưng khi cả một đất nước phải tìm cách bỏ chạy, thì đó là vấn đề rất nghiêm trọng rồi.
Tôi nhớ hồi những thuyền nhân bỏ chạy khỏi Việt Nam, có người bình luận chua chát rằng: cái cột điện mà có chân thì nó cũng phải bỏ chạy. Nay thì không chỉ “Bên thua cuộc” miền Nam bỏ chạy, mà cả nước bỏ chạy.
Phong trào bỏ chạy lan rộng, từ những giai cấp trung lưu tìm kiếm thẻ xanh bằng đầu tư, cho đến học sinh sinh viên tìm kiếm học bổng du học, và cả những lao động tự do khắp các miền quê Việt Nam tìm lối bán mình sang tận Lào. Trớ trêu là cả những dư luận viên từng chống những người hoạt động xã hội rất dữ dội, nay bỏ gia đình sang lao động ở Nhật.
Rồi mới đây nữa có một vụ động trời được khui ra. Đó là việc đoàn ngoại giao của bà Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Thị Kim Ngân sang thăm chính thức Hàn Quốc từ năm 2018 có đến 9 người vứt cả hộ chiếu để trốn ở lại. Nhục quốc thể không để đâu cho hết!
Tôi là người từng có cơ hội bỏ chạy, nhưng rồi đã quay lại để đối mặt với những vấn đề của đất nước này. Có một lần hồi năm 2016, khi mò mẫm ở miền Trung đi làm phóng sự về thảm hoạ Formosa trên tàu cá của ngư dân, ông chủ tàu tên là Sơn hỏi tôi: Em làm thế được bao nhiêu tiền?
Mang tâm thế là một phóng viên tự do đi làm phim giúp ngư dân tố cáo thảm hoạ môi trường, quả thật lúc đó tôi cũng hơi bối rối vì câu hỏi rất thẳng thừng này. Nhưng nếu ai đã từng biết cuộc đời vất vả của ngư dân trên biển, thì chắc sẽ thấu hiểu và thông cảm với câu hỏi có phần sỗ sàng đó.
Để có thể ra khơi đánh cá, một người chủ tàu phải lo từng đồng một trước chuyến đi. Nào thì lỉnh kỉnh những gạo, dầu, mì tôm, rau củ, nước mắm, bột nêm. Nào thì dầu máy, đá xay ướp cá. Tất cả đều phải đầu tư bằng tiền mặt, nhằm lo điều kiện sinh hoạt và lao động cho cả chục con người trên biển. Ấy là chưa kể những khoản tiền rất lớn để đầu tư tầu bè, trang bị máy móc, lưới vó… Hỏi sao ngư dân câu đầu tiên nằm lòng trước mọi việc là họ phải nghĩ đến tiền.
Chuyến đi năm đó, sau 5 ngày vất vả lênh đênh trên biển, cá thì ít, tàu lại gặp thời tiết không thuận lợi và phải quay vào bờ sớm. Số cá, ghẹ bắt được trên tàu tôi nhớ bán được có mỗi 34 triệu 500 ngàn. Bình thường trước đây, mỗi chuyến đi một tàu cá có thể kiếm được trên dưới 100 triệu hoặc hơn. Nhưng từ khi thảm hoạ môi trường biển Formosa xảy ra thì mọi chuyện bắt đầu khác đi.
Chuyến này sau khi trừ đi tiền dầu máy và nhu yếu phẩm đã mua khoảng 25 triệu, 11 người trên tàu chia nhau chưa đến 10 triệu còn lại. Số tiền này dân biển thường gọi là tiền đi bạn, là tiền chủ tàu sau khi bán cá và trừ đi chi phí sẽ chia cho anh em làm việc trên tàu.
Tôi tạm biệt những người ngư phủ và dứt khoát không nhận một đồng “đi bạn” nào từ ông Sơn chủ tàu. Đến năm sau, tôi nghe nói ông ấy đã phải bán tàu để trang trải nợ ngân hàng gần 2 tỷ và bỏ đi làm công việc khác. Còn hơn chục thanh niên ngư phủ dày dạn kinh nghiệm đi biển hồi đó chắc cũng phải đi lang thang làm thuê làm mướn ở xứ người hết cả rồi. Buồn vô hạn!
Rút cuộc thì sau vài trận đi biển với ngư dân như thế, tôi cũng có được mấy phóng sự về thảm hoạ Formosa, về những mất mát của đất nước này. Có người sau khi xem phim xong tâm sự: Em xem xong bưng mặt khóc hu hu giữa công ty…
Nhưng có lẽ cũng chẳng tác dụng gì nhiều, vì bây giờ ngày ngày mọi người vẫn bỏ đi. Không bỏ đi sao được khi cuộc sống ngày càng khó khăn. Khi những người dân phải đối mặt hằng ngày với khói bụi ô nhiễm, với vấn nạn xã hội khắp nơi. Khi những tiếng nói phản kháng yếu ớt tiếp tục bị đàn áp, bỏ tù.
Có đôi lúc chính tôi cũng hoang mang vì những gì xảy đến quanh ta. Những lúc như vậy, có một bài hát rất hay của ông Nguyễn Đình Toàn đã làm dịu đi nỗi day dứt ấy, và nâng đỡ tinh thần của tôi rất nhiều. Nguyễn Đình Toàn viết:
Tôi đã cố bám lấy đất nước tôi,
bằng sức người vô hạn.
Bằng sức người đầu đội trăm tấn bom,
Tim mang nghìn dấu đạn.
Tôi đã đổ mồ hôi, đổ máu tươi
Để mong ở lại đây
Dù thế nào cũng ở lại đây.
Nhưng đất đã đỏ,
vì bị nung bằng những lời dối trá
Người bám vào lửa đã đốt cháy tay
Lửa hờn căm, lửa hiểm thâm,
lửa khốn cùng cay đắng
Người lừa nhau,
trời đất còn bưng mặt thảm thương…
Nhưng rồi kết thúc bài hát, ông ấy viết:
Tôi đã bám lấy đất nước tôi,
bằng sức người đã kiệt
bằng sức người đã tả tơi ước mơ,
tay chân dường rũ liệt
Tôi cố đợi ngày Việt Nam tái sinh,
trong sông biển yêu thương.
Cho dẫu lòng đã bạc lòng mong.
Vâng, tôi sẽ cố bám lấy đất nước tôi, để làm tất cả những gì mong ngày mảnh đất này tái sinh, để không còn ai nữa phải bỏ đi khỏi quê hương này.
Yêu thương tất cả!
Những người đi trên máy bay chủ tịch Quốc hội Việt Nam bỏ trốn vẫn chưa lộ danh tính, và nguyên do họ bỏ trốn vẫn chưa được công bố. Biết được những điều đó, có khi nhà hoạt động Nguyễn Lân Thắng sẽ phải viết một bài khác — không nhiều tình cảm đến vậy!
Tôi sẽ cố bám lấy đất nước tôi
Nguyễn Lân Thắng
28-9-2019
Cảm ơn và mến phục Tấm lòng và Khí phách Việt …. Cảm ơn ANH Nguyễn Lân Thắng và các CHIẾN HỮU thân cận bên ANH đã đang và sẽ tử thủ bảo vệ HÀ NỘI – THĂNG LONG – ĐÔNG ĐÔ của hàng chục triệu Người Việt Tự do trong và ngoài Tổ Quốc
NHV
Oh l’Automne 1954 juste comme Hier ! …
**********************************
https://www.youtube.com/watch?v=oAN21kl5KUE
Em ơi Hà Nội Phố !
Avant l’Automne 1954
Tous mes problèmes semblaient très loin, très loin de ma jeunesse
Maintenant je me dirais qu’ils sont là-bas, à Hanoî
Pour y rester pour l’Eternité
Oh, ma chère Capitale natale, Thăng Long !
J’ai la nostalgie du Passé de l’Automne 1954 et j’y crois .. ..
Soudain à Paris en exile
Je ne suis plus l’Existence que j’étais,
Il y a une Odeur du Temps de ma chère ville natale, Hanoî
Suspendue au dessus de la Capitale de Lumière
Oh, l’Histoire et le Passé sont venus brutalement un seul coup
Pourquoi ? ? ?
Devais-je m’en aller à Saigon en Automne 1954 ?
Je ne sais jamais
L’Histoire et le Présent ne le diront probablement jamais
Je me dis qu’il y a quelque chose
Qui ne va pas et maintenant je n’attends que le Futur
Avant l’Automne 1945 et l’Automne 1954
L’Histoire Vietnamienne était seulement une stratégie tellement facile à mettre en scène.
Mais maintenant toute la Volonté et même la Bonne Volonté
Qui ont besoin d’un endroit pour aller leur cacher.
Oh, j’ai la Nostalgie du Passé de l’Automne 1945 et l’Automne 1954
Et je n’y crois plus
Pourquoi ? ? ?
Devais-je quitter Hanoî en Automne 1954 ?
Je ne sais jamais
L’Histoire et le Présent ne le diront probablement jamais
Je me dis que
Il y a quelque chose qui ne va pas
Et maintenant je n’attends que le Futur
Avant l’Automne 1945 et l’Automne 1954
L’Histoire Vietnamienne était seulement une stratégie tellement facile à mettre en scène.
Mais maintenant toutes la Volonté et même la Bonne Volonté
Qui ont besoin d’un endroit pour aller leur cacher.
Oh, j’ai la Nostalgie du Passé de l’Automne 1945 et l’Automne 1954
Et je n’y crois plus
Juste comme Hier l’Automne 1954
Juste hier
Tous les questions historiques semblaient si tellement éloignées mais si quasiment proches
A présent à Paris en exil, elles restent ici et là-bas à Hanoî, sans fin.
Et depuis j’ai la Nostalgie du Passé de l’Automne 1945 et l’Automne 1954
O, moi-mêmes, je ne crois plus à hier !
Et je n’y crois plus et peut-être jamais
Et soudain, le visage d’une Hanoîenne
Il ne reste que ce souvenir le plus grand dans ma mémoire
Ce visage-là comme une ombre d’oiseaux Sâm Cầm dans mon ciel de Paris
Ma Capitale natale Hanoî est revenue soudain.
Pourquoi ? ? ?
Ai-je dû partir, la raison n’est pas claire.
Je me suis souvent dit :
«Je n’écrirai point les mémoires de ma vie … » (0)
Et comme Grand Charles (1) a toujours dit
Un ‘truc’ pas bien !
Et il semble que je voudrais revivre l’Automne 1945 et l’Automne 1954 !!!
L’Espoir 45 et la Séparation Nationale 54 et 75
Juste hier,
Ma ville natale n’était qu’une Capitale extraordinaire
Au nom de la Paix et la Stratégie géopolitique
Mais à présent, elle n’est qu’un guignol
Et nous avons besoin de la réparer
Oh, moi, je ne crois qu’ à hier !
Pourquoi ? ? ?
Ai-je dû partir, la raison n’est pas claire.
Je me suis dit souvent
Je me suis souvent dit :
«Je n’écrirai point les mémoires de ma vie … » (0)
Et comme Grand Charles (1) a toujours dit
Un ‘truc’ pas bien, il semble que je voudrais revivre l’Automne 1945 et l’Automne 1954 !!!
Juste comme Hier l’Automne 1954
Juste hier
Comme juste hier
L’Accord National n’était qu’une Réconciliation si facile
Mais à présent, tous les Vietnamiens s’enfuient dans chaque petit asile
Pour oublier son devoir de citoyen
Oh, contradictoirement comme tout notre Peuple croit à hier en l’Automne 1945 !
La faute à qui ? ? ?
Evidemment, la grande faute à l’Oncle pro-chinois Hồ Chí Meo
Aka Chí Phèo et son parti mafia rouge
TRIỆU LƯƠNG DÂN VIỆT
(0) Chateaubriand
(1) Charles de Gaulle
Những loại người này nên bám trụ ở quận Giao Chỉ
1-Những người tin có “tự do” ở Việt Nam, như nhà láo Nguyễn Trung Bảo, sợ “mất” cái tự do í nên cố bảo vệ cho bằng được . Về nhà chỉ có con nít mới nghĩ bố mày là “nhà báo giỏi”. Tương lai chắc sẽ xuất sắc trong nhiệm vụ dư lợn viên . Những người tin yêu Đảng Cộng Sản như Mai Quốc Ấn vv … vv …
2-Những người kính trọng & ngưỡng mộ họ
3-Những người “có thiện chí” thật sự muốn giúp Đảng Cộng Sản vững mạnh để “trường tồn cùng dân tộc”, những trí thức yêu nước = Đảng .
4-Những người kính trọng & ngưỡng mộ họ
5-Những người tin tưởng vào lý tưởng Cộng Sản, lý tưởng xã hội chủ nghĩa, và tin chỉ có những thứ đó mới có thể đưa Việt Nam vào vòng tay Trung Quốc, ui lộn, tới ấm no hạnh phúc .
6-Những người kính trọng & ngưỡng mộ họ
7-Những người tin vào khả năng thoái hóa, tự diễn biến của Đảng Cộng Sản, nên “đấu tranh” để (hy vọng) điều này xảy ra .
8-Những người kính trọng & ngưỡng mộ họ .
Những người nào cần đi càng nhanh càng tốt ? Tất cả những ai nghĩ tất cả những loại người liệt kê ở trên đang góp công góp sức cho Đảng Cộng Sản phá nát cơ đồ Việt Nam . Never underestimate the power of stoopeeds.
Đi theo chiên cơ của tứ trụ, freakin genius! Mặc mịa bọn yêu Đảng biểu là “nhục quấc thể”. Cứ theo thơ của Nguyễn Huy Thiệp, quấc thể của chúng chỉ đáng dí vào lon cô công an .
Nếu mấy bò đỏ sang Mỹ định cư, nhớ thu thập tên tuổi và gởi qua để cộng đồng hải ngoại người ta biết mà tiếp đón bọn này cho xứng đáng!
https://www.youtube.com/watch?v=WJaUgfUM740
Bây chừ mà đảng cho đám bò đỏ sang Mẽo định cư chắc chắn là chúng đi hết
Nghiemnv ,Đảng bảo vào địa ngục chúng còn hăng hái thì nói gì khi đưa chúng lên thiên đường .Tài tình của Đảng là chổ ấy !