28-7-2019
Mấy hôm nay báo chí Nhà nước và công luận quốc tế sục sôi vì tình hình căng thẳng ở Biển Đông, cụ thể là bãi Tư Chính mà Trung Quốc đã cho các tàu quân sự mượn mác dân quân vào khu vực biển nước ta.
Nhưng theo tôi và mọi người đều thấy, sao đợt này cơ quan ngôn luận Nhà nước đã đăng tin mà sao dân tình im ắng thế, sao những người được gọi là dân chủ im lặng vậy?
Sao không có ai hô hào biểu tình, sao không có ai hô hào đả đảo Trung Quốc hay những băng rôn khẩu hiệu ngoài đường như những năm xưa!?
Sau rất rất nhiều câu hỏi tôi mới chợt nhận ra sự nguy hại: Khi Những Người Yêu Nước Bị Tổn Thương!
Vài năm trước, khi những người yêu nước biểu tình [chống] giàn khoan của Trung Quốc vào thềm lục địa đất nước ta, những người xuống đường đã bị chính quyền quy chụp phản động, bắt bớ, đánh đập, lũ con hoang dư luận viên thì bêu riếu, bôi nhọ những nhà hoạt động biểu tình đó bằng những lời vô liêm sỉ.
Rồi những ngày tháng tưởng niệm những người con đất Việt ngã xuống để bảo vệ biển khơi, hay biên giới khi quân tàu Tập xâm lăng, bao nhiêu nhân sĩ, trí thức, người dân yêu nước đã ra tượng đài vua Lý Thái Tổ để thắp lên nén nhang tri ân tưởng niệm, thì lại bị các thế lực tay sai ngăn chặn bắt bớ, thậm chí những hành động trái luân thường đạo lý khi cho lực lượng dư luận viên ra nhảy múa ngăn chặn người yêu nước những ngày này!
Nhiều người đã bị đánh đập, nhiều người đã bị bắt bớ, nhiều người đã bị bôi nhọ chỉ vì chống Trung Quốc xâm lược nước ta.
Yêu Nước là Có Tội
Có lẽ hiếm nơi nào như Đất Nước chúng ta khi lòng yêu nước là có tội! Bởi bất cứ ai yêu Nước muốn gìn giữ non sông mà lên tiếng cho bất công hay phản đối xâm lăng của giặc tàu thì đều bị quy vào là Phản Động.
Thời xưa hai chữ Phản Động nó kinh khủng và thực sự nguy hại, nhưng với thời đại này, chữ Phản Động nó chẳng làm ảnh hưởng tới bất cứ ai bị quy chụp, bởi nhận thức người dân đã được hiện đại hoá, nâng cao nhờ internet. Nhiều người còn tự hào mình là Phản Động.
Nhưng dù sao hai chữ Phản Động nó cũng làm tổn thương nhiều người, nó tổn thương đến trái tim Yêu Nước, nó tổn thương đến tấm lòng vì Sơn Hà Xã Tắc của những người yêu quê hương Việt Nam.
Và rồi bây giờ nếu sơn hà có biến thì những người yêu nước khi xưa đôi khi họ dửng dưng, thậm chí nhà nước có cho phép và kêu gọi xuống đường biểu tình thì những nhân sĩ, trí thức, những nhà dân chủ tiên phong cũng sẽ chẳng xuống đường nữa! Họ không xuống không phải vì họ sợ và họ cũng chẳng sợ việc úp sọt (lùa xuống đường để lấy cớ bắt bớ) mà đơn giản họ đã nản, họ đã chán, thậm chí ngòi bút bàn phím họ cũng chán hẳn vì họ bị tổn thương quá nhiều vì yêu nước rồi!
Tiên Trách Kỷ Hậu Trách Nhân
Chơi dao hai lưỡi, khi chủ quyền đất nước bị ngoại xâm lấn chiếm, xâm lược mềm (dần dần) mà người dân căm phẫn, uất ức cất lên tiếng nói của mình đều bị đấm gãy răng, bịt miệng, dùng những đứa con hoang dư luận viên vu vạ, bôi nhọ, hạ bệ những người yêu nước, thì khi cần đến sự ủng hộ mọi phía từ Nhân Dân sẽ bị ảnh hưởng rất lớn, bởi những người đang, đã và sẽ yêu nước, đã từng bị tổn thương về thể xác và tinh thần, đều là những nhà văn hoá, những nhà chính trị, những tri thức, những người tiến bộ, những người thức thời… và tất nhiên họ là những người đều có nhận thức văn minh trước thời cuộc. Chính lực lượng này mới yêu thương nước non thực sự.
Và không cần nói, chúng ta cũng thừa biết những người giàu hay đại gia, những dân tri thức ngậm miệng, những con người đang sống bằng đồng lương của Nhà nước nhưng vật vờ ở xã hội chỉ là những ký sinh của Dân Tộc, sẽ chẳng bao giờ nhờ họ để kêu gọi yêu Nước được đâu! Bởi họ là những thành phần cơ hội ích kỷ hẹp hòi chỉ lo vun vén cho bản thân và gia đình chứ chả thế có tấm lòng cao đẹp hi sinh bản thân mình lo cho Xã Tắc Sơn Hà.
Cái nguy hại nhất là chính những người yêu Nước thực sự bị tổn thương?! Bởi chính họ mới đủ quyền lực, đủ tâm thế và đủ dũng khí đứng lên cầm súng hay kêu gọi biểu tình chống quân xâm lược – giặc ngoại xâm. Họ chắc chắn không phải là những nhà biểu tình được định hướng mặc đồng phục đeo huy hiệu giơ khẩu hiệu trong phòng máy lạnh…
Họ trần trụi, họ thực tế và đương nhiên họ hồn nhiên trong sáng và chắc chắn họ cũng đầy trí tuệ vì đều là những nhân sĩ, trí thức sáng láng hiện thời.
Lời xưa của tiền nhân vẫn văng vẳng đâu đây:
“Dễ vạn lần không dân cũng chịu
Khó triệu lần dân liệu cũng xong”
Xưa đến nay, chèo thuyền cũng là Dân, mà lật thuyền cũng là Dân.
Đến khi nào yêu nước sẽ là niềm tự hào của hàng triệu trái tim Việt Nam!?
Tôi biết, còn rất rất nhiều người sợ bày tỏ chính kiến quan điểm của mình, nhưng điều đó tôi và nhiều người chẳng lo vì họ là những người hèn mạt, chả mong đợi gì đâu. Với họ chỉ cơm no ấm cật, sinh sống hưởng thụ như những trọc phú thời thượng, bất biết Dân Tộc đang lâm nguy hay môi trường bị tàn phá…
Cái tôi lo nhất là những người yêu nước thực thụ quay lưng, nhạt nhẽo với chính những lời kêu gọi hô hào kia, bởi họ bị tổn thương quá nhiều rồi!
Tôi và nhiều người đã từng khóc vì bất lực cho lòng yêu nước hồn nhiên. Nhưng vẫn còn hàng triệu kẻ hả hê vô cảm với giang sơn này!
Lâu và rất lâu rồi quý vị chả thấy tôi nói gì nữa và có muốn đọc cũng chỉ là dăm ba câu thơ nhạt nhẽo vu vơ của tôi.
Chẳng thể nào tôi cứ bôi mỡ cho kiến nó bu để hao tâm khổ tứ cho cái hồn nhiên trong sáng của mình.
Đất nước có quá nhiều những kẻ háo danh, thèm sắc, thèm tiền một cách trơ tráo, nhưng hèn mọn câm mõm như một đứa con hoang.
Còn tôi, đôi khi là kẻ cô đơn giữa đám đông là vậy!
(Xin trích)
Có lẽ hiếm nơi nào như Đất Nước chúng ta khi lòng yêu nước là có tội! Bởi bất cứ ai yêu Nước muốn gìn giữ non sông mà lên tiếng cho bất công hay phản đối xâm lăng của giặc tàu thì đều bị quy vào là Phản Động
(Hết trích)
Phản động: phản có nghĩa là phản bội lại….
Còn động thì người ít chữ sẽ cho đó là cái động đỉ. Do đó trong trường hợp này phản động sẽ ám chỉ những người phản bội lại cái động đỉ.
Còn những người nhiều chữ sẽ nghĩ ngay đến cái động Pắc Bó lừng danh. Nên theo đó phản động là danh từ để gọi những người phản bội lại động Pắc Bó.
Còn tôi đem nhào hai thứ lại với nhau để ra hai trong một thì chúng ta sẽ có:
Phản động là từ để gọi những kẻ đã phản bội lại cái động đỉ Pắc Bó.