22-4-2019
Xem lại bài trước
Sau khi vụ chữa điểm tuyển sinh bị phát giác, toàn quyền Đông Lào đã chỉ đạo sở cẩm nhanh chóng vào cuộc. Do lực lượng cảnh sát đã bị điều động trên nhiều mặt trận, cho nên hai ngài Min Đơ, Min Toa được đặc phái kiêm thêm nhiệm vụ điều tra sự gian lận bên ngành dục. Hai ngài Min Đơ, Min Toa đã dốc sức làm một cuộc chạy đua đường trường đến hiện trường.
– Nhanh chân lên để không mang tiếng cướp công ba thằng giặc đã phá đám cuộc thi tuyển nhân tài quốc gia.
Min Đơ vừa chạy vừa thở, vừa nói với Min Toa như một sự động viên đồng đội trong cuộc đua trên địa hình phức tạp. Ba thằng giặc được nói đến chính là ba thằng thầy giáo Hà thành ganh ăn tức ở đã lên mạng phanh phui sự vụ làm hỏng đại tiệc tuyền dụng nhân tài. Min Toa nói:
– Làm xong vụ này để hạ hỏa dư luận. Xong tóm luôn ba thằng giặc đó vì tội làm tin tặc và làm lộ bí mật quốc gia. Vậy là chúng ta không bị mang tiếng làm Lý Thông.
Trong lúc Min Đơ, Min Toa muốn lập công thì sở dục lại muốn chạy tội bằng cách đổ hết cho đám thượng lưu quý tộc đã lũng đoạn cuộc thi tuyển nhân tài. Mới điều tra sơ bộ, Min Đơ, Min Toa đã tìm cách tuồn thông tin cho báo chí để lập công, rằng nhiều thí sinh được chữa điểm là con cái của nhiều ông to bà nhớn. Sở dục vui vì điều đó chứng minh lỗi này không thuộc ngành dục.
Phó Doan vừa đọc báo đến đoạn hé lộ nhiều ông to bà nhớn lên quan đến chữa điểm cho con cái mình đã nổi cáu lên. Bà mang cả đống quần lót chưa giặt ra phố phất cờ trịnh trọng loan báo cho đám phóng viên báo chí đang như con choi choi hóng hớt chờ phản ứng của bà:
– Nhân danh chủ tịch hội khai trí, nhân danh tinh thần khuyến học, nhân danh tinh thần nhân văn của giới quý tộc đại diện cho tinh hoa nước nhà, tôi đề nghị không công khai danh tính phụ huynh lẫn học sinh. Hãy để cho họ còn có cơ hội tiến thân.
Lời của bà Phó Doan được đa số giới thượng lưu hưởng ứng. Đốc tờ Trực Ngôn, Josep Thiết, ông Văn Minh, kể cả ông Phán Mọc Sừng… đều thi nhau lên báo trình bày chính kiến như một luồng ý kiến đối lập với đám quần chúng ngu muội nhằm gây sức ép buộc sở cẩm phải tôn trọng bí mật quốc gia. Trong lúc sở cẩm đang họp kín với sở dục thì đã có thông tin rò rỉ trên báo, rằng trong hàng trăm con em ông to bà nhớn có con của ông Văn Minh. Ông Văn Minh vốn mang tiếng du học ở Pháp bao nhiêu năm vẫn không có một tấm bằng, nên giật mình thon thót mà lên tiếng với báo chí:
– Con tôi là con nhà nòi, nó giỏi thật sự. Thật đau buồn khi có kẻ chơi xỏ tôi, tự chữa điểm cho con tôi để tròng vào cổ tôi sợi xích chó, hạ nhục cả họ nhà tôi…
Từ khi chuyển sự nghiệp Âu hóa sang sự nghiệp khai trí trong hội của bà Phó Doan, ông Văn Minh tưởng đã gột xà phòng thơm về cái lai lịch du học không có được một tấm bằng, nay dính vào vụ này, thật ô nhục cho nhà ông. Cụ cố Hồng đang nằm dài trên bàn đèn, nghe ông Văn Minh lải nhải cái câu “Con tôi là con nhà nòi, nó giỏi thật sự”, cụ không chịu được phải thốt lên:
– Biết rồi, khổ lắm, nói mãi…
Cụ biết vì mỗi lần chạy điểm cho con, ông Văn Minh toàn xin tiền cụ với lý do nó là cái hy vọng của gia tộc mình. Lần này thì hết đường chạy. May chăng là chạy cho cái ghế của ông Văn Minh khỏi đổ.
Rốt cuộc chỉ vì hai ngài Min Đơ, Min Toa muốn chứng minh mình là những cu rơ đại tài, toàn bộ tên tuổi ông to bà nhớn có con được chữa điểm gần như đã rò rỉ gần hết. Thông tin lan nhanh đến mức giới thượng lưu Âu hóa không kịp trở tay. Đốc tờ Xuân nhanh nhảu vào tận buồng yết kiến bà Phó:
– Chị Phó xem cách nào ém chuyện cậu Phước nhà ta lại. Họ lôi tên cậu Phước ra thì xấu mặt cả thằng Xuân này. Thằng Xuân này mà xấu thì chẳng còn ai đẹp mặt.
Bà Phó giả vờ làm ngơ khi vẫn đứng soi mình trong chiếc gương to với bộ áo ngủ mỏng tang. Từ khi cậu Phước vào đại học, bà Phó thấy buồn buồn vì không ai sờ ti. Mỗi ngày bà phải tự sờ ti mình cho đỡ buồn. Bất giác bà đưa cho thằng Xuân 200K và nói:
– Giải quyết chuyện này xong đã. Chị chẳng còn tâm trí đâu mà lo chuyện cậu Phước.
Thằng Xuân trong thế sợ hãi sẽ bị sở cẩm đưa vào tù như nó đã từng ngồi tù, đành phải nghe lệnh bà Phó. Nó ôm nựng bà Phó một hồi rồi nhét vào túi 200K. Bà Phó cho nó thêm 5 lần 200K nữa và nói:
– Đã đến nước này thì cậu lên báo nói thẳng. Rằng chuyện phụ huynh mắc tội sửa điểm thì cứ công khai hoặc trị tội phụ huynh. Các cháu không biết gì nên vô can. Đưa tên các cháu ra công luận là phản nhân văn. Làm được như vậy thì cậu cũng thoát tội. Còn thân tôi để tôi lo.
– Chẳng còn nước mẹ gì nữa nhưng cũng đành liều vậy!
Thằng Xuân nhét cả một triệu vào túi và mần cho hết một triệu, vừa mần vừa lẩm bẩm “Chẳng còn nước mẹ gì!” Bỗng nó thả bà Phó ra và nói:
– Nhưng có gì đó không ổn. Cậu Phước nhà ta không làm gì trừ vẽ cái vòng tròn có dấu chấm trên giấy. Sở cẩm cho hay bài chấm kiểm tra của nó hoàn toàn dê rô. Dư luận đặt vấn đề rằng, như vậy là không thể nói cậu Phước không biết và vô can. Người ta đang ầm ầm đòi công khai luôn danh tính thí sinh và trị tội hình sự chứ không nhân văn gì hết!
Bà Phó nghe đến đó thì khóc tru tréo lên như cái thời gái trinh bà bị hiếp dâm:
– Khổ thân con giời con phật của tôi – Bà chỉ thẳng tay vào mặt thằng Xuân mà mắng – Tại chúng mày ngu, sao không thò bút vào làm thay cho nó mà để bài trống trơn?
Thằng Xuân gãi đầu như bị chấy cắn. Nó nhanh mồm bào chữa:
– Chắc là bọn ở sở học chủ quan. Chúng nghĩ bài làm thuộc bí mật và do chúng nó quản, nên cứ sửa điểm kết quả mà không thèm sửa điểm trên bài làm. Mà những năm trước vẫn làm thế, có sao đâu?
Nó đi đi đi lại lại trong phòng, ra vẻ nghĩ ngợi như một nhà triết học. Bỗng nó cảm thấy đầu óc sáng choang choang:
– Tôi nghĩ ra rồi. Chính bọn báo chấy nói, bài thi trắc nghiệm đánh bừa cũng được tối thiểu ¼ điểm số. Có nghĩa là bị điểm 0 khó ngang bằng đạt điểm tối đa. Có nghĩa là thí sinh phải biết đáp án đúng thì mới có thể chọn được đáp án sai hoàn toàn. Với cái lý ấy thì chỉ có thể nói cậu Phước của chúng ta là một thiên tài!
Nghe đến đó, bà Phó Doan cũng như tỉnh hẳn ra. Bà vỗ đùi bành bạch như thể bướm già đang vỗ cánh bay lên. Bà ôm riết thằng Xuân và cào cấu khắp người nó như một người tình đang tràn trề xuân sắc. Bà nói:
– Tài thật, tài đến thế là cùng! Không hổ danh ta đã đưa ngươi vào giới thượng lưu! Phen này đen lại thành đỏ rồi đấy!
Thằng Xuân bất giác nhìn hai cái mép của bà Phó mốc khô, đen sì mà phát ói…