Thắng / bại tháng Tư (Phần 1)

Kông Kông

6-3-2019

Hình ảnh chụp tại Biên Hòa, cảnh người dân trốn chạy CS khi cuộc chiến sắp tàn hồi tháng 4/1975. Nguồn: © Nik Wheeler/CORBIS

Cuộc chiến huynh hệ tương tàn bằng súng đạn kết thúc đã 44 năm. So với đời người thì khá dài. Thông thường với thời gian như thế thì cho dẫu có bị thương tích cũng đã rơi vào quên lãng. Vì thời gian là “thuốc tiên” chữa lành những vết thương lòng.

Một bé chào đời năm 1975 bây giờ có thể đã là ông bà nếu lập gia đình sớm, có thêm một thế hệ mới. Thời gian đằng đẵng là thế lẽ ra phe chiến thắng yên tâm tận hưởng “thành quả” nếu đất nước đang là con rồng, con hổ (theo cách nói về sự phát triển ngoạn mục mọi mặt).

Được như thế thì các lãnh đạo đảng đâu cần phải lo tìm mua quốc tịch nước ngoài, lo thâu tóm của cải rồi tìm mọi cách cho gia đình đi định cư ở các nước Dân chủ Tự do? Chế độ đâu cần phải dốc sức vào cái gọi là Bộ Thông tin và Tuyên truyền (xin gọi là 4T) để tự ca ngợi? Vì đã có thực tế trước mắt trả lời cụ thể! Thử nhìn các “con rồng, con hổ” ở Á châu có tốn kinh phí khổng lồ như Bộ 4T không?

Nhưng để đối phó với “bọn phản động”, “bọn căm thù quê hương”, “bọn dân chủ cuội”, “bọn tung tin nói xấu đảng”, “bọn khủng bố”… và đặc biệt quan trọng là “bọn tự diễn biến” dù Bộ 4T phải làm việc cật lực vẫn thất bại! Vì “tự diễn biến” chính là người của phe chiến thắng. Ở phe chiến thắng mà “tự diễn biến” thì rõ ràng có cái gì đó rất không ổn nếu không muốn nói là khủng hoảng nội bộ.

Chính sự dốt nát và vô đạo của giàn lãnh đạo mới là phản động. Bọn chóp bu làm mục ruỗng chế độ chứ chẳng có “thế lực thù địch” nào. Đây là sự đổ vỡ từ bên trong, không do áp lực bên ngoài. Là sự đổ vỡ tất yếu do ngu và tham. Vì bất cứ việc gì đi ngược với sự phát triển tự nhiên thì cho dù có vu khống hay che đậy dưới bất cứ hình thức nào tự nó cũng phải bị đào thãi. Dù Lực lượng 47 với mười ngàn hay trăm ngàn dư luận viên được đào tạo bài bản và thêm vài cái Luật An ninh mạng nữa ra đời cũng sẽ thất bại. Vì không ai có thể ướp màu da cho một cái xác chết được mà phải chôn đi.

Thế giới văn minh đã xác nhận: Cộng sản là đại họa của nhân loại!

Thử nhìn các nước Dân chủ Tự do, hỏi có nước nào có Bộ 4T? Đã thế họ cũng chẳng hề lo lắng về cái goị là “tự diễn biến”! Trái lại, nếu tự diễn biến để thích nghi với thực tế xã hội, càng tốt. Có được nhiều đảng viên như thế sẽ giúp đảng điều chỉnh kịp thời để cử tri tín nhiệm bầu cho nhiệm kỳ kế tiếp! Nhờ đó xã hội Dân chủ Tự do cứ thăng tiến.

“Tự diễn biến” là những ai?

Hiện tại trí thức XHCN đang có phong trào “tự diễn biến” điều mà Tổng-Chủ Nguyễn Phú Trọng lo lắng và cảnh báo nhiều lần nhưng chắc chắn sẽ không đi đến đâu. Vậy họ là những ai?

– Là một số trí thức theo Mặt trận GPMN bị gạt ra rìa sau năm 1975 . Một số bỏ chạy khỏi nước. Một số không chạy thoát hoặc chọn ở lại. Những “tai to mặt lớn” đó từng lãnh đạo sinh viên học sinh tranh đấu chống VNCH bây giờ quay ra chống chế độ. Trong tuổi hoàng hôn họ viết bài phân tích, kể lể hay ký tên vào các thư ngỏ phản đối… nhưng lúc còn sung sức, tức 10, 20 năm sau 1975, không hề dám chống chế độ như từng chống VNCH. Tại sao?

Tại hèn. Sợ bị tù cộng sản. Sợ chết! Họ hiểu thời VNCH dẫu gì cũng có Tự do Dân chủ, có tam quyền phân lập, có Hiến Pháp bảo vệ. Nếu bị tù, gia đình con cái cũng không bị ảnh hưởng. Có người bị giam giữ vẫn được cho ra ngoài đi thi để hoàn tất việc học!

Bây giờ sinh viên tranh đấu thì đừng nghĩ sẽ được đi học trở lại. Không những thế, gia đình sẽ bị liên lụy ngay. Trường hợp Nguyễn Phương Uyên là một ví dụ. Đã thế công an còn công khai đàn áp đẫm máu người dân giữa Sài Gòn (ngày cả nước xuống đường chống Luật Đặc khu và Luật An ninh mạng, 10/6/2018). Hôm đó, có 2 ông giáo sư của một trường đại học được công an gọi đến công viên Tao Đàn, thay vì thể hiện vai trò nhà giáo lại hành xử vai trò “đảng ủy”, giúp công an đàn áp, làm ngơ trước tiếng kêu cứu trong tuyệt vọng của học trò.

– Với số trí thức XHCN lớn tuổi phía Bắc phản tỉnh công khai, rất ít. Đa số họ chỉ chống đảng đương quyền (ví dụ chống đảng Nguyễn Phú Trọng) cho thấy họ vẫn cho rằng đảng Hồ Chí Minh tổ chức chiến tranh “giải phóng miền Nam” là đúng, bất chấp cảnh núi xương sông máu của hàng trịệu người. Vì thế họ rất khó bỏ đảng trừ khi bị kỷ luật hoặc biết sẽ bị khai trừ.

– Với số trí thức XHCN trẻ tuổi dấn thân chống đảng còn ít dù nhờ internet không bị nhồi sọ. Họ nhìn lại cuộc nội chiến khách quan hơn. Nhưng lại bị ràng buộc với thực tế đang có nhờ công trạng, gốc gác, gia đình… so với thời bao cấp. Tâm lý sợ rơi vào tình cảnh “đứng núi nầy trông núi nọ”, nên khó dứt khoát hẳn.

– Với dân phía Bắc, từ nghèo đói lạc hậu bây giờ nhờ dựa vào quen biết cán bộ, phe nhóm… có nhà, có xe…, con cháu có điều kiện du học ở các nước Dân chủ Tự do… đương nhiên là “nhờ ơn đảng”(!) Qua chuyện kể của một số vị tranh đấu ở Hà Nội về thăm quê dịp Tết vừa rồi phần nào đó đã phản ảnh như vậy. Số trí thức nầy bị bà con gia tộc có vẻ mỉa mai, nếu không muốn nói là tiếp xúc miễn cưỡng. Họ chỉ trách đảng vì đụng chạm đến quyền lợi riêng chứ không chống đảng! Vụ Đồng Tâm ở ngay Hà Nội là điển hình.

Nói chung trí thức XHCN và người phía Bắc đa số chỉ chống đảng tham nhũng chứ không chống đánh chiếm miền Nam. Do đó, với họ, biểu tượng Cờ Vàng của miền Nam vẫn chỉ là “cờ 3 que”(!) Đây là lý do chế độ cộng sản sụp đổ trên thế giới nhưng tại VN vẫn đang còn là tiến trình. Cho dù là tiến trình không thể đảo ngược!

Trí thức “tự diễn biến” là như thế nhưng tại sao Tổng Chủ Nguyễn Phú Trọng lo sợ? Câu trả lời là chính Tổng Chủ biết rõ đảng đang bị ung thư “cấp” nên phải làm bất cứ điều gì có thể, để kéo dài mạng sống, kể cả chư hầu cho Bắc Kinh!

Về mặt nổi, xã hội đang hỗn loạn mọi mặt, điều nầy cho thấy những cơn sóng ngầm dữ dội dưới đáy sẽ quyết định vận mạng của đảng. Người dân phải tự xoay xở, tự tìm cách đối phó với nan đề của đời sống vì không còn tin vào việc được bình đẵng trước pháp luật. Cùng đường nên họ quay ra ngưỡng mộ cả những tên xăm trổ đầy người, từng là tội phạm, như chuyện Dương Minh Tuyền về Hưng Yên hỗ trợ gia đình nạn nhân bé gái bị bạn học cùng lớp bạo hành. Hay phản ứng sai luật của vài cá nhân xịt sơn, quăng chất bẩn vào nhà của đảng viên Nguyễn Hữu Linh, cựu Phó viện trưởng viện KSND Đà Nẵng ấu dâm cháu bé trong thang máy ở Tp HCM. Điều trớ trêu, đó là họ học đúng cách của công an đối với với gia đình người bất đồng chính kiến!

Rồi nhìn lại hình ảnh cựu Ủy viên Bộ Chính trị Đinh La Thăng hay Trịnh Xuân Thanh khóc lóc, van xin tại phiên tòa hình sự giúp người dân “sáng mắt sáng lòng”! Rồi so sánh với hình ảnh 5 người tranh đấu của nhóm Liên Minh Dân Tộc đứng hiên ngang hô lớn “đả đảo cộng sản”, “đả đảo phiên tòa” ngày 18/3/2019 ngay giữa tòa phúc thẩm tại Sài Gòn, coi bản án tù khổ sai 10, 15 năm không ra gì cả!

Thực tế những tiếng hô đó không đủ lớn để bên ngoài phòng xử nghe được nhưng là tiếng nổ của những cơn sóng ngầm, tự nó vang xa, đánh thức được lương tâm công luận.

(Còn tiếp)

Bình Luận từ Facebook

2 BÌNH LUẬN

  1. Đây là bài viết tôi “chịu” nhứt từ trước đến nay trên trang TD. Tác giả đã đánh giá đúng thực trạng của đất nước và đánh giá chính xác giới “trí thức” ở VN. Tôi chỉ không đồng lòng với tác giả khi ông dùng chữ “trí thức” vì tôi nghĩ họ chỉ là những kẻ có học, học dỏm và thật.

    Đúng như tác giả nhận định, bọn gọi là “trí thức” hay ký tên kiến nghị, hay rón rén lên tiếng từng có thời được mệnh danh là “ăn cơm quốc gia, thờ ma cộng sản”. Cho đến nay họ vẫn thờ cộng sản. Hãy nhìn họ trong các buổi gặp mặt với các cán bộ cao cấp cộng sản thì rõ. Họ chỉ là một bọn ăn hại, không làm nên trò gì khi còn trẻ, rồi khi về già thì càng vô dụng và thảm hại.

    Đúng như tác giả nhận định, tuyệt đại đa số những kẻ có học ngoài Bắc hay lên tiếng hiện nay chỉ chống đảng của ông Trọng mà thôi, chứ họ vẫn trung thành với đảng cộng sản của ông Hồ và họ vẫn xem VNCH là tay sai “bán nước”. Họ đã bị nhồi sọ và tẩy não.

    Tác giả nghĩ rằng giới trẻ hiện nay khá hơn vì họ có tiếp cận internet, nhưng tôi xin không đồng ý. Ngay cả giới trẻ ngày nay được ra nước ngoài du học vẫn như cha ông của họ mà thôi. Họ vẫn trung thành với đảng cộng sản của Trọng và Hồ và vẫn xem VNCH là “bán nước”. Hãy nhìn bọn sinh viên ngành khoa học xã hội thì thấy đầu óc của họ vẫn đặc cộng sản dù giả bộ bề ngoài là “cấp tiến”. Còn bọn sinh viên ngoài ngành khoa học xã hội thì đa số họ xem như vứt đi vì chẳng có đầu óc suy nghĩ một cách sáng suốt. Họ chỉ là một bọn cộng sản con vinh thân phì da mà thôi. Đừng lầm tưởng những sinh viên này hay giới trẻ ngoài bắc là khá, lầm to đó!

    Đất nước Việt Nam nên chia đôi thành liên bang tự trị. Nếu để tình hình như hiện nay thì miền nam sẽ bị người miền bắc vào phá hết. Thật ra họ đang phá nát rồi. Miền nam cuối cùng theo đà này sẽ thành một thuộc địa của bọn cộng sản bắc Việt mà thôi.

  2. Miền Nam bị CS chiếm năm 1975, nhưng không thể giết hết học sinh (học theo chương trình Nhân Bản, Dân Tộc, Khoa Học) và không thể giết hết trí thức cũ còn lại.
    Nhưng dưới chế độ cai trị của CS, số người nói trên cũng bó tay, chịu đựng. Chớ coi thường bộ máy kìm kẹp của CS. Dân Nga đâu phải tồi. Đó là dân tộc có Tolstoi, Chekhov… Nhưng nằm dưới chế độ CS cũng không thể phản kháng gì được…
    Ngay hôm nay, CS rệu rã lám rồi, nhưng chớ chủ quan, coi thường sự đàn áp của bộ máy CS.

    Chớ có coi thường sự hấp dẫn của của CNCS cách nay 50 năm.
    CNCS đã có thời mê hoặc hàng tỷ người, có cả Aragon, Paul Sartre…
    Hậu thế chớ nên chửi bới hàng tỷ người thuộc thế hệ cha ông là ngu (vì pro CS).
    Thời ấy, 20 tuổi không thấy CNCS là đẹp = không có tim
    Nhưng… 40 tuổi không thấy CNCS là xấu = không có óc

    Bởi vậy, bất cứ ai dưới chế độ CS mà hiểu ra, lên tiếng, dù nhiều hay ít đều đáng quý, đáng trọng, đáng thông cảm… không đáng chê cười, dè bỉu. Càng không đáng chửi bới. Đó là lớp người (theo cộng hay chống cộng) là do tự họ nhìn ra. Họ đủ bản lĩnh để bất chấp, bất cần ai khen hay chê.
    Thời nay, CS không tự chết đâu. Bất cứ ai, có chút đóng góp gì để CS sụp đổ đều đáng trân trọng.
    Chửi CS bao nhiêu cũng chưa đủ. Nhưng chửi CS rồi nhân đó chửi cả những người khác (ví dụ, trước đây họ bị CNCS hấp dẫn) thì không nên.
    U90 dạy đời đây!

Comments are closed.