9-12-2018
Tui là một trong ba nhà báo đầu tiên của VN làm khách mời của nước Mỹ vào năm 2001, nghĩa là được Hiệp Chủng Quốc Hoa kỳ mời qua tham quan nước Mỹ.
Nước Mỹ hồi đó vừa bị tấn công vào ngày 11/9 thì 16/9 chúng tôi đã có mặt ở Washington DC, ở New York, rồi sau đó được đưa đi thăm khắp nước Mỹ.
Đi qua nhiều thành phố nước Mỹ, điều gây ấn tượng cho tui nhất lúc đó không phải là những tòa nhà chọc trời, không phải là những trung tâm mua sắm tràn ngập hàng hóa, không phải là hệ thống giao thông hợp lý đến tuyệt vời, mà là, tui không hề thấy bóng dáng một đứa con nít ngoài đường phố, hiếm họa lắm mới thấy một vài đứa trẻ con đi theo bố mẹ sau 4 giờ chiều. Ban đêm lại càng không thấy con nít.
Hỏi ra mới biết, vào giờ đi học từ 7g sáng đến 4 giờ chiều, bất cứ đứa trẻ nào dưới 18 tuổi ló ra đường là bị pu lít bắt ngay.
Nước Mỹ cưỡng bức giáo dục phổ thông cho toàn thể trẻ em nên giờ đi học không có lý do gì có con nít lang thang ngoài đường. Giờ đó, để một đứa trẻ lang thang ngoài đường thì nhà trường hoặc phụ huynh phải chịu trách nhiệm, phải điều trần với cảnh sát và có khi phải ra tòa.
Ngoài giờ học, từ 4 giờ chiều đến tối, trẻ con dưới 16 tuổi không được phép ra đường nếu không có người lớn đi kèm. Bố mẹ nào để con nít ra đường một mình vào giờ đó là có thể ra tòa.
Tui 17 năm đi dạy học dưới mái trường gọi là XHCN lúc nào cũng nghe khẩu hiệu “Nhà trường, xã hội và gia đình kết hợp quản lý học sinh” nhưng hoàn toàn không hiểu phải kết hợp và quản lý như thế nào. Học sinh của tui đến lớp hay trốn học đi chơi thì có trời mà biết chứ đừng nói nhà trường hay gia đình, còn xã hội thì quên đi. Thời còn đi học phổ thông các bạn trong list của tui bây giờ, chắc không ai không từng “cúp cua” ít nhất vài lần mà gia đình cũng như nhà trường không hề biết. Tui thì quá nhiều lần như thế.
Ở Mỹ thì đừng hòng, một học sinh phổ thông vắng mặt trong giờ học là báo động ngay, giáo viên điện thoại cho phụ huynh, phụ huynh điện thoại cho cảnh sát, cảnh sát về tận nhà tìm hiểu… rồi phát lệnh truy tìm toàn cộng đồng nếu như em đó biến mất không có ở nhà.
Do vậy mà cu cậu nào dưới 18 tuổi lang thang ngoài đường vào giờ học là bị cảnh sát tóm ngay. Nếu cảnh sát không thấy thì bất cứ công dân nào thấy cũng phải có trách nhiệm báo cho cảnh sát.
Đó là chuyện ngoài đường. Còn chuyện trong nhà thì sao? Trẻ em dưới 13 tuổi mà bố mẹ để ở nhà một mình, bị phát hiện, bố mẹ bị truy cứu trách nhiệm. Phim “Home Alone” khi gia đình phát hiện bỏ quên cu cậu Kevin ở nhà một mình liền báo động với cảnh sát, nếu không thì mệt với pháp luật.
Tóm lại, con nít ở Mỹ “khổ” hơn con nít ở VN gấp bội lần, bị cả “hệ thống chính trị” giám sát từ lúc còn trong bào thai cho đến lúc trưởng thành 18 tuổi, không lúc nào chúng được thoát ra khỏi sự “kìm kẹp” của hệ thống đó, và nhờ thế chúng an toàn. Tuy vậy, khi ở nhà, chúng vào phòng riêng, đóng cửa lại thì bố mẹ, nhà trường và xã hội đừng hòng đụng vào sự riêng tư của chúng.
Chuyện phở Cali, tui cho rằng ngon nhất, chẳng qua là cảm xúc chủ quan của cá nhân tui. Cảm xúc thì khỏi bàn cãi, mỗi người mỗi ý, và tùy thuộc vào trạng thái tâm lý cũng như hoàn cảnh khách quan lúc đó của mỗi người. Nhưng chuyện quản lý để có được tất cả các tiệm phở đều văn minh, đều bảo đảm vệ sinh và an toàn thực phẩm như nhau thì không thể là chuyện cảm tính, nó bắt nguồn từ cơ chế kiểm soát quyền lực nhà nước.
Cũng giống như chuyện quản lý đám con nít ở Mỹ một cách văn minh và hiệu quả nhưng không xúc phạm đến tự do cá nhân và nhân phẩm của các em cũng chỉ xuất phát từ một nhà nước mà quyền lực được kiểm soát theo một thể chế tối ưu cho đến bây giờ chưa thay thế được, thể chế dân chủ.
Nhà cầm quyền Mỹ làm được những chuyện vĩ đại thay đổi vận mệnh thế giới qua việc tham gia vào đệ nhất thế chiến, qua việc tham gia đệ nhị thế chiến cứu Châu Âu thoát khỏi độc tài phát xít, qua chiến tranh lạnh làm sụp đổ đế quốc cộng sản Liên Xô cứu hàng loạt nước Đông Âu thoát ách cộng sản…là do họ đã biết làm hiệu quả những việc rất nhỏ, rất chi li như quản lý từng chiếc ghế, từng nhà vệ sinh trong tiệm phở, quản lý kiểm soát được quán ăn nào được phép bán bia rượu, quán ăn nào không, can thiệp vào tận từng gia đình để quản lý bảo vệ từng đứa con nít mà không xúc phạm đến riêng tư gia đình và đến đứa con nít được bảo vệ.
Tề gia, trị quốc, rồi bình thiên hạ là đây chứ đâu.
Tổ tiên VN, ông bà VN đã bao đời dạy dỗ con cháu những điều tử tế, vậy mà gần đây, từ 1955 ở miền bắc, từ 1975 ở miền nam, lại có những thứ “trí thức”, trí thức xã hội chủ nghĩa, trí thức bắc kỳ VDCCH đem cái “5 điều” ra mà tung hô, làm như thể trước khi có cái “5 điểu” ấy, tổ tiên ông bà cha mẹ VN, trong đó có cha mẹ của trí thức, không hể dạy dỗ con em mình, không biết dạy dỗ con em mình ra sao, phải chờ đến khi có hồ chí minh, “một người làm 2 việc”, vừa làm nghề sát nhân giết người hàng loạt, vừa làm nghề dẫn đường, rước giặc tàu vào hà nội cắm cờ búa liềm,đặt cái cờ đỏ sao vàng, aka “cờ tổ quốc”, xưống dưới đít cờ búa liềm mở ra một thời kỳ bắc thuộc mới (*)
Chẳng lẽ tri thức xã hội chủ nghĩa, trí thức bắc kỳ VNDCCH, với cái trò bịp tung hô “5 điều” ấy, không biết rằng đó là một thái độ vô cùng bất hiếu bất mục đối với tổ tiên ông bà cha mẹ mình
Với cái bất hiếu tập thể từ tầng lớp gọi là có ăn học ấy, trách gì mà đạo đức xã hội VN nghĩa chẳng càng ngày càng băng hoại
Tổ tiên VN, ông bà VN, đã bao đời dạy dỗ con cháu những điều tử tế, vậy mà gần đây, từ 1955 ở miền bắc, từ 1975 ở miền nam, lại có những thứ “trí thức”, trí thức xã hội chủ nghĩa, trí thức bắc kỳ VDCCH, đem cái “5 điều” ra mà tung hô, làm như thể trước khi có cái “5 điểu” ấy, tổ tiên ông bà cha mẹ VN, trong đó có cha mẹ của trí thức, không hể dạy dỗ con em mình, không biết dạy dỗ con em mình ra sao, phải chờ đến khi có hồ chí minh, “một người làm 2 việc”, vừa làm nghề sát nhân giết người hàng loạt, vừa làm nghề dẫn đường, rước giặc tàu vào hà nội cắm cờ búa liềm, đặt cái cờ đỏ sao vàng, aka “cờ tổ quốc”, xưống dưới đít cờ búa liềm mở ra một thời kỳ bắc thuộc mới (*), mới có lời dạy cho trẻ em Việt !
Chẳng lẽ tri thức xã hội chủ nghĩa, trí thức bắc kỳ VNDCCH, với cái trò bịp tung hô “5 điều” ấy, không biết rằng đó là một thái độ vô cùng bất hiếu bất mục đối với tổ tiên ông bà cha mẹ mình, sao!?
Với cái bất hiếu tập thể, từ tầng lớp gọi là có ăn học ấy, trách gì mà đạo đức xã hội VN nghĩa chẳng càng ngày càng băng hoại
Hãy thôi bất hiếu với tổ tiên ông bà cha mẹ, hãy thôi tung hô cái “5 điều” của tên chuyên nghề nói một đằng làm một nẻo, tên tội phạm rước giặc tàu vào VN mở ra một thờ kỳ bắc thuọc mới, để mà để cứu đạo đức xã hội VN, để mà cứu trẻ em VN,
_____
(*) chỉ những thứ đui mù trí tuệ, bọn chuyên nghề giả mù, mới không thấy, từ khi hổ chí minh đựoc cố vấn trung quốc vỹ đại hộ tống, ngày 1-1-1955, tiến vào hà nội, ̣(diễn lại tấn tuồng Lê Chiêu Thống & Tôn Sĩ Nghị tại Thăng Long 1788), thì cũng là lúc lá cờ búa liềm phủ kín Hà nội & miền bắc, (vùng lãnh thổ của Quốc Gia Việt Nam ở phía bắc vỹ tuyến 17, bị Trung cộng với sự tiếp tay của việt cộng, đánh trận đống đa ngược 7-5-1954, mở đường cho giặc tàu nhà Mao tiến vào VN thay giặc tàu nhà Thanh, chiếm đoạt từ sau bản hiệp định giơ ne vơ 1954
Trẻ em ở Việt Nam xã nghĩa cũng đuọc dạy dỗ như trẻ em ở Mỹ, có điều hơi khác chút chút
Trẻ ở Mỹ, cũng như trẻ em ở VNCH trứoc 1975, ở Việt nam & Quốc Gia Việt nam trưóc 1955… đựoc dạy dỗ về đạo đức lễ nghĩa bằng những lời tử tế của tổ tiên, ông bà để lại qua nhiều trăm năm,
còn trẻ em ở VN xã nghĩa thì được dạy bằng “5 điều” của chuyên gia nóí một đằng làm một nẻo, y đội tên giả viết sách ca tụng mình, xong mở mồm dạy “phải khiêm tốn & thật thà”, y giết người ơn, xong mở mồm dạy “phải dũng cảm, phải sống có văn hóa”, cho nên đạo đức VN xã nghĩa ngày càng suy đồi
Lúc nhỏ nứt mắt quàng khăn đỏ, cán bộ đội cờ đỏ, nhơn nhớn áo xanh phù hiệu đoàn tay phải cờ búa liềm đỏ, lớn chút nữa vào hội cờ đỏ, lên chức quan tham thì cà- ra- vát đỏ, VN “vô địch” thì cả làng đều…đỏ, hotgirl thì trên dưới đều…đỏ lòm lòm.
Chúng ta đang sống chung với một cái quái thai định hướng xhcn, hoặc ít nhất là một cái xác ướp không chịu tự chuyển hóa.
Bổ sung tiếp, bản nhân nói dông dài vậy để mọi người hiểu rằng chỉ có cái nước Việt khỉ ho cò gáy này thì cái chuyện dậy con nít (từ của Huỳnh Ngọc Chênh) đâm ra lại là vấn đề rất nan giải. Chính các cô bảo mẫu đã từng than thở nghề nghiệp của mình là nghề “nuôi dậy hổ”, còn, ở bậc tiểu học thì phụ huynh rất phấn khởi khi được thông báo rằng con em mình được miễn học phí… nhưng mà… nhưng mà… hệ… hệ…., tịt pẹ…, tiền phải đóng góp này nọ, khi hạch toán thì quá búa xua chi khươn và lớn hơn nhiều so với học phí, nhưng mà đau nhất là con cái mình không thể thành người khi so chúng với trẻ em Phần Lan chẳng hạn.
Bổ sung: Trong lịch sử nước Việt, Ngài Trần Quốc Tuấn duy nhất là một vị nhân tướng, vì sau chiến tranh, ngài đã bỏ gươm xuống cầm lấy lưỡi liềm lưỡi hái để trồng các cây thuốc rất có ích cho việc hộ sinh hộ dưỡng, góp phần cho các bà mẹ Việt nuôi dậy con mình khôn lớn thành người, còn bọn quỷ tướng, có khi được phân công là việc hộ sinh (chưa nói tới chuyện hộ dưỡng) thì lại rất uất ức vì cho rằng đồng bọn chơi xấu muốn hạ bệ mình!
Bác Chênh ạ, cái sai lớn nhất là bác viết về trẻ con Mỹ mà không nói gì tới chuyện khi chúng từ 18 tuổi trở đi, tức là trở thành công dân của Hiệp Chủng Quốc Hoa Kỳ ấy, chúng phải lo liệu mọi việc, nếu cha mẹ còn dính dáng thì có khi còn bị kiện ra tòa đấy!
Cái vĩ đại nhất của nước Mỹ là họ có thể làm được việc hộ sinh, hộ dưỡng cho mọi trẻ vị thành niên, khác hẳn với nước Việt anh hùng khi mà con tới tuổi làm tổng thống (35 tuổi) mà phụ huynh vẫn còn quắt chim lại khi mà chúng chẳng làm nên cơm cháo gì. Có nơi nào khác nước Việt, nơi mà cha mẹ phải bỏ tiền ra để tìm chỗ làm việc cho con không!?
Tôi cũng thích con nít. Chắc có lẽ đến một cái tuổi về chiều, ta như khúc tre sần sùi lại muốn được nhìn ngắm những măng non mọc thẳng tươi tắn hồn nhiên mạnh khỏe….
Con nít ở Hoa Kỳ được dạy rằng không được ăn cắp, không được tự tiện lấy đồ của người khác dùng mà không hỏi trước. Ấy là lòng tự trọng.
Chúng cũng được dạy cách vệ sinh, sạch sẽ, và làm việc đúng giờ trong tất cả thời gian ở trong trường. Ấy là tôn trọng môi trường và không làm phiền đến thời gian của người khác.
Chúng được học và chơi đùa đúng theo lứa tuổi phát triển được các nhà làm giáo dục soạn trên tinh thần nhân bản và khai phóng.
Chúng được dạy rằng nên yêu mến thiên nhiên và động vật. Ấy là dạy thói quen xây, chứ không phá.
Chúng cũng được bảo ban lòng nhân ái và yêu thương giúp đỡ nhau. Không phân biệt màu da, tiếng nói, và làm việc có trách nhiệm. Team work. Work as a team. Ấy là sự hợp tác làm việc không tự ái.
Tôi nghĩ từ ” Quản lý con nít” của đề tựa nó tát ngược vào những chế độ chuyên quyền độc tài chỉ chăm chăm tạo ra một thế hệ u mê tôn thờ quyền lực của đảng hay của một cá nhân cai trị. Thí dụ ở Trung Cộng hay Việt Nam XHCN, hai nước cha- con cứ thích TRÓI người dân từ lúc còn bé xíu…Tởm thật đấy! Ở Hoa Kỳ và các nước tiên tiến người ta gọi là Giáo dục căn bản chứ không quản lý gì cả. Họ không dạy bốn chữ “nhớ ơn đời đời”, “sự nghiệp vĩ đại”, “bách chiến bách thắng” và không “tôn thờ chủ nghĩa” mặc dù họ là tư bản đấy!
Cảm ơn tác giả đã nêu những suy nghĩ chân thành và cho BK này cảm hứng. Chúc vui!
Bác Chênh này sau 1975 cũng hô khẩu hiệu dữ lắm, cũng có chửi rủa đế quốc Mỹ. Bây giờ, ca ngợi Mỹ và cho con du học Mỹ. Cái đám của Bác Chênh và cái thành phần thứ ba gì đó cũng được tên Trần Bạch Đằng ví như con c.. thôi!
Ơ hơ!
Trước kia bị CS tuyên truyền lếu láo nên chửi Mỹ, nay thấy được sự thật thì khen Mỹ, vậy mới đúng là người đàng hoàng….không lễ cứ phải (đời đời) theo bác và đảng để nhắm mắt “chống Mỹ tới (người VN) cuối cùng” hay sao ?
Người tử tế và không tử tế khác nhau ở chỗ ấy !
Trần Bạch Đằng là thằng con c…..gì mà lôi vào đây??