24-10-2018
Việc ông Trọng làm thêm chức chủ tịch nước, hoàn toàn là việc của đảng, nhưng riêng việc này thì tôi thấy được. Xin chúc mừng ngài Tân chủ tịch nước.
Điều khiến tôi nghĩ linh tinh là ở mấy việc sau:
1-Tất cả các báo đài đều đưa tin: Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng được bầu giữa chức Chủ tịch nước nhiệm kì 2016-2021, mà không chỗ nào chú thêm: Nửa cuối nhiệm kì?
Nói thế chả hóa ra ông Trần Đại Quang chưa làm chủ tịch nước ngày nào?
2-Tiền đề của việc “một người làm 2 việc” như chính lời Tổng bí thư, là ông Trần Đại Quang ngã ác bệnh qua đời. Nhưng đọc qua báo chí và trả lời phỏng vấn của các đại biểu quốc hội, thì việc này là do “lịch sử lựa chọn”, là “thời cơ lớn trăm năm có một”, là “ý đảng lòng dân”, là “mong muốn từ lâu của cả dân tộc”, là “đáng lẽ phải diễn ra lâu rổi”…
Nói thế có sái với văn hóa truyền thống không nhỉ? Hãy thử gắn việc ông Quang chết-“một mất mát to lớn của toàn đảng toàn dân”, với các diễn ngôn kia mà xem?
3-Ông Nguyễn Phú Trọng làm lãnh đạo cao cấp nhất từ hơn 20 năm nay (năm 1997 ông trúng Ủy viên BCT-theo như tiểu sử chi tiết đến từng tháng cuộc đời của ông, vừa công bố trên báo), thậm chí so với chức Tổng bí thư mà ông đang giữ nhiệm kì thứ 2, thì chức Chủ tịch nước bé hơn rất nhiều (về mọi mặt), thế mà nhiều đại biểu quốc hội trả lời cứ như lịch sử dân tộc vừa phát hiện ra ông rất XỨNG ĐÁNG với cương vị chủ tịch nước, là chức bé hơn chức ông đang nắm giữ?
Nói thế là nịnh dốt hay là nói đểu thông minh nhỉ?
4-Ngồi xem truyền hình phỏng vấn một số người, về việc ông Trọng làm chủ tịch nước, tự nhiên thấy ngượng thay cho Tổng bí thư, chủ tịch nước vô cùng. Tôi tin rằng Ngài tân chủ tịch nước mà nghe những lời như vậy, chắc chắn ngài cũng sẽ ngượng chín mặt.
Nịnh thần là ruồi nhặng, hãy để nó ở bãi rác, là chỗ muôn đời của nó.
5-May nhờ Tổng bí thư cúi xuống nhận thêm chức chủ tịch nước, báo chí mới rầm rộ vào cuộc và đồng bào mới biết ông ở nhà công vụ đơn sơ, mặc bộ véc bạc mầu, ăn uống vô cùng đạm bạc…
Nói thế chả hóa chức Tổng bí thư chỉ là chức vụ vớ vẩn chả bõ quan tâm?
Vài lời nói thêm: Cách nay gần ba mươi năm, truyện ngắn “Dịch quỷ sứ” của tôi đăng trên Tạp chí Sông Hương, sau đó được dịch ra tiếng Pháp, in chung với các tác giả khác trong tập “Xứ sở phù du”, có một đoạn nói về tuyệt chiêu nịnh của một kẻ cấp dưới cơ hội, với thủ trưởng của anh ta là ông bí thư huyện ủy tên là Bùi N., xin trích:
“Ông Bùi N. lại hỏi tôi (nhân vật nịnh): “Anh ở giữa quần chúng anh thấy người ta nói gì về tôi?”.
“Thưa có cả khen lẫn chê”
“Ừ, đã là lãnh đạo làm sao toàn bích được. Anh thấy người ta khen sao, chê sao?”.
“Họ chê ông bí thư huyện ăn mặc quá tuềnh toàng; họ chê ông bí thư huyện không chịu để mắt đến cái xe đạp từ thời Pháp; họ chê ông bí thư quá nghiêm khắc với đám giúp việc; họ chê ông bí thư chẳng đoái gì đến chị và các cháu, chỉ cứ toàn lo việc thiên hạ; họ chê ông bí thư mỗi lần về xã cứ lôi hết cái yếu kém của họ đặt lên bàn…”
“Thôi được rồi, còn họ khen sao?”
“Dạ thưa họ khen ít lắm, không bằng nửa phần lời chê. Họ bảo ông bí thư huyện chỉ được MỖI cái thương dân, quên cả mình. Họ chỉ khen có thế thôi ạ!”
Giờ đọc lại, so với khả năng nịnh của đám quan chức và trí thức xôi thịt thời 4.0, thì trí tưởng tượng của nhà văn hóa ra thảm hại vô cùng.