Ra đi

FB Nguyễn Nam Dương

25-8-2018

Tôi đã thở ra khi nói chuyện với bạn của mình. 34 tuổi, 1 vợ, 1 con cùng một cơ sở kinh doanh ổn định, bạn đã khá vững vàng trên chính quê hương mình.

Thế mà bạn đang tính đường ra nước ngoài.

“Hết chịu nổi rồi!”, bạn than vãn. Bạn bảo, giờ con thèm hủ tíu cũng không biết chọn nơi nào đảm bảo để con không ăn phải chất độc. Khách của bạn, những công chức hạng xoàn của cơ quan cấp xã bé tí giờ gặp nhau chỉ toàn bàn chuyện mua xe hơi dù lương không đủ sống.

Cơ sở kinh doanh của bạn không chung chi nên ngành chức năng khó dễ đủ điều.

Như bao người trẻ khác, bạn đã về Sài Gòn biểu thị lòng yêu nước thì an ninh đã mời lên sau đó. Thế là, cả tỉnh đều biết bạn là phường…. phản động.

Mà bạn phản động thật, bạn thích nghe cha Nguyễn Ngọc Nam Phong giảng đạo trong giáo xứ Thái Hà qua youtube. Bạn mê mẩn lời Thầy Thích Quảng Độ nói tiếng Anh trả lời người nước ngoài mặc dù bạn là dân công giáo. Bạn đọc không sót một thông tin nào của các nhà hoạt động dân chủ. Bạn theo sát những tranh cãi trên mạng dù Facebook của bạn không có gì.

Bạn chửi chế độ như một thứ cùi hủi đầy khuyết tật.

Tôi nghe rồi buồn cho đất nước. Đáng lẽ, trong một thể chế dung hợp, thành phần làm ăn chân chính như bạn mới chính là lực đẩy của quốc gia.

Thế nhưng giờ đây, bạn tôi đã dùng hết thời thanh xuân của mình chỉ để tìm cách ra đi và sẽ làm giàu nơi xứ người mà không phải xứ bạn được sinh ra và lớn lên.

Tôi không đủ tư cách để khuyên bạn hoặc giải pháp cho đời bạn. Bởi vì, mỗi người trong chúng ta sinh ra đã là một cá thể độc lập và lựa chọn cách nhìn đời đúng với năng lực và bản thân mình.

Chính vì vậy, tôi thở dài.

“Mày khi sinh ra đã bị xem là công dân hạng hai. Cái hạng 2 đầu tiên, ông bà bố mẹ mày là Bắc 1954. Di cư vào Nam đã bị người địa phương xem là hạng hai. Đi học, mày thuộc Thiên chúa giáo, lại là công dân hạng Hai tiếp”.

Bạn ờ, hỏi rồi sao.

“Đời ông bà, cha mẹ mày, rồi mày. Giờ mày muốn con mày lại thành hạng hai tiếp. Đành lòng không?”

Chúng ta sinh ra chỉ một tổ quốc, một đất nước. Giờ này, nơi chúng ta yêu thương đang bị cộng sản làm cho tan nát, muốn đi là đi vậy đó hả bạn?

“Tao nghĩ mình hèn”, bạn nói.

“Nhưng tao còn có gia đình. Ở đây, tao không biết sẽ chết lúc nào. Không bị chém nhầm bởi mấy thằng say xỉn thì cũng tai nạn giao thông, ung thư”.

Tôi mông lung nghĩ về đàn chim Việt.

Đàn chim ấy đã bay vạn dặm tìm phương Nam ấm áp trong cái mùa đông năm ấy đã vời vợi xa.

Rồi một mùa đông khốn khổ dường như lại kéo đến, đàn chim Việt lại tan tác.

Lần này, những sãi cánh ấy biết bao giờ trở lại?

Bình Luận từ Facebook

5 BÌNH LUẬN

  1. Chuyện cười của dân Đông Đức thời công sản:
    – Một ngày nọ TBT Đảng Honneker thử đi dạo phố thủ đô Berlin, thấy có đám đông đứng xếp hàng dài, tò mò, Honecker cũng thử đứng vào xếp hàng. Người đứng trước ông quay lại nhìn, có vẻ đã nhận ra Honnecker, nên đã ghé vào tai người đứng đằng trước nói thầm điều gì đó.
    Liền sau đó cả đám đông dần dần tự giải tán. Ngạc nhiên, Honecker hỏi một người: “Tại sao mọi người đã mất bao thời gian xếp hàng chờ đợi, nay lại bỏ đi cả thế này?”
    Người đàn ông nọ trả lời: “Tất cả chúng tôi đến đây để xin Giấy Xuất cảnh đi định cư nước ngoài… nhưng bây giờ, nếu ông TBT mà cũng muốn ra đi… thì chúng tôi lại muốn… được ở lại!”

    – Chuyện ngày xưa của Đức, chỉ cần thay Honecker bằng thằng Lú, là thành chuyện của VN ngày nay?

    • “Chuyện ngày xưa của Đức, chỉ cần thay Honecker bằng thằng Lú, là thành chuyện của VN ngày nay?”

      Tớ nghĩ câu hỏi này không chính xác lắm . Không có thống kê chính thức, nhưng thực tế có lẽ ai cũng biết số người Việt bỏ nước ra đi nhiều nhất là thời các lãnh đạo “thế hệ vàng”, Tổng bí thư Lê Duẩn, Thủ tướng Phạm Văn Đồng, nhà kinh tế Tố Hữu & Đại tướng Võ Nguyên Giáp . Tới thời Tổng bí thư Nguyễn Văn Linh & Thủ tướng mênh mông tình dân Võ Văn Kiệt với dàn cố vấn toàn những trí thức đáng kính ngày nay người đi cũng không ít (c’est moi). Thời Tổng bí thư Đỗ Mười … ui nói chung thời Tổng bí thư nào cũng có người không chịu ở lại làm những người “kiên định, bản lĩnh, không sợ chết và đủ cản đảm” xây dựng chủ nghĩa xã hội . Thì tớ nghĩ Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng cũng là fair share . Và sau Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng cũng thế, cũng sẽ có người sợ chết, không đủ can đảm để xây dựng chủ nghĩa xã hội .

      Về tính “kiên định, bản lĩnh , không sợ chết và đủ cản đảm” ta nên chấp nhận sự khác nhau trong xã hội . Có những người coi cái chết tựa lông hồng, và cũng có những người coi những người như vậy là đồ đần . Nhưng ta không thể đổ cho riêng 1 mình Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng được . Thật ra thời Thủ tướng mênh mông tình dân Võ Văn Kiệt, dân bỏ đi nhiều hơn thời này . Thời này quan bỏ đi nhiều hơn dân . Có thể vì đây là Đảng của Nguyễn Phú Trọng, không phải Đảng của Bác Hồ . Dân thì không khó tính đến như vậy . Cứ Đảng Cộng Sản, ai là Tổng bí thư dân cũng đi tuốt luốt hết .

  2. “Chúng sẽ chết bất đắc kỳ tử”

    Ai cũng tin như vậy hết nên chúng sẽ sống mãi .

    Đây là nhận định của tớ . Đ/v những ai đang ở tuổi 30’s, cho tới khi họ 90, Đảng Cộng Sản nào thì không biết, chỉ biết là Đảng Cộng Sản sẽ vẫn còn cai trị, lộn, lãnh đạo đất nước . Vì sao ? Vì ai cũng lo lắng cho sự tồn vong của nó, và họ chỉ chống những người chống lại nó . Không có sự chống trả, nó sẽ tồn tại mãi .

    Còn Đảng Cộng Sản, đất nước này không phải của người Việt Nam . Đúng hơn, đất nước này là của người Việt Cộng (*), aka Cộng Sản Việt Nam, những người chấp nhận sự lãnh đạo của Đảng Cộng Sản, hoặc ít nhất xem là tội ác nếu chống lại nó (**). Những người đó sẽ ở lại xây dựng & bảo vệ chế độ Cộng Sản ở Việt Nam . Last time tớ tính, số đó vẫn còn (rất) đông . Những người khác thuộc loại thiểu số không (bao giờ) có chỗ đứng trong xã hội này . Cố lắm thì đủ 1 chút không khí ô nhiễm để thở trong hiện tại, tương lai thì không chắc . Những người đó nên đi . Tại sao ? Không nên underestimate loại người vừa ngu vừa ác, nhất là loại tự hào chúng là lương tâm của thời đại, là nhà báo, trí thức có lương tâm này nọ . Chúng quá đông, và quá nhiều người kính trọng chúng .

    Quyết định đi thật ra cũng không khó . Chỉ khó khi tình cảm hoặc những sợi mạng nhện của họ đ/v Đảng & Bác Hồ còn quá nhiều gây nên 1 thứ lưu luyến sến sặc sụa .

    Còn bảo là không thể xây dựng Việt Nam ? Như tớ đã nói, đất nước này dành cho Việt Cộng . Xây dựng chủ nghĩa xã hội ? Ai tin thì cứ việc . Muốn xây dựng 1 Việt Nam không còn Cộng Sản ? Trước hết phải làm sao để Cộng Sản không còn ở Việt Nam . Không ai chống nó thì bao giờ mọi sự mới bắt đầu? Tròm trèm chắc cũng, yep, như bác Vũ Đức Đam nói, thế hệ con cháu mới may ra .

    Vả lại cứ cho rằng Bác Hồ thấy đổi mới kinh quá, phản bội lý tưởng mình quá nên nổi trận xung thiên dẹp quách Đảng của mình . Giận quá mất khôn, Bác Hồ làm thế Đảng Cộng Sản chết không kịp ngáp để lại 1 Việt Nam không Cộng Sản . Với 1 người có lòng với 1 Việt Nam không Cộng Sản, ai sẽ là người có thể đóng góp cho đất nước nhiều nhất, ở trong nước hay nước ngoài ? Tất nhiên, tớ loại trừ trường hợp những người tiếp tục truyền thống đấu tranh của đám mặt chuột “đảng viên hoạt động nội thành”; Thấy đất nước sạch bóng Cộng Sản nên điên lên đứng dậy đấu tranh để tái lập 1 nền độc tài Cộng Sản mới .

    All in all, get the fook outta there. you aint miss a thing.

    (*) Việt Cộng, tức là những người cộng sản Việt Nam . Những người nào tự hào với “Cộng Sản chân chính”, nhưng nghĩ “Việt Cộng” là từ thóa mạ … i give up. Không nên tranh luận với đám này . Chỉ tổ tốn thời giờ .

    (**) có nghĩa tất cả mọi người được/bị gán cho tai tiếng “đấu tranh”. Tiếng u “you do a lot of nothing & become famous for it”. Ai giỏi tiếng Việt dịch lại giùm . Nếu tớ phải dịch câu trên ra tiếng Việt, sẽ làm mất tai tiếng “ôn hòa & lịch lãm”. Và như mọi người biết, tớ không còn bao nhiêu . “Chữ trinh còn lại chút này”. “ôn hòa & lịch lãm” của tớ giống trinh tiết nàng Kiều nhà ta, lộn, tàu, gotta save it.

Comments are closed.