Bạo lực và bất lực

FB Luân Lê

16-8-2018

Điều nguy hiểm và khốn tệ nhất của một chế độ độc tài toàn trị là nó không chỉ khiến cho nhân viên công quyền coi việc sử dụng bạo lực trở nên như là một nghĩa vụ cao cả mà nó còn tạo ra sự khoái lạc tột độ cho những kẻ thừa hành. Nó sẵn sàng truy bức và tàn sát những người dân hoàn toàn vô tội trước pháp luật, nhưng với chúng thì những công dân này phải bị trừng trị vì là những kẻ thù địch, bọn phản loạn.

Đó là sự bất lực của luật pháp và là sự bế tắc của quyền lực chính trị trong việc điều quản quốc gia.

Nếu là một con người bình thường, chúng ta cũng sẽ đều hiểu được một lẽ hiển nhiên, bất cứ tên tội phạm nào cũng đều được bảo vệ bất khả xâm phạm về thân thể và tính mạng, sức khoẻ. Vậy thì đối với một công dân hoàn toàn tự do, hẳn nhiên rằng, họ được bảo hộ nghiêm ngặt bởi luật pháp trước bất kỳ một ai và trong bất kể một trường hợp nào, nếu họ thực hiện hành vi phạm tội thì luật pháp sẽ cáo buộc họ theo một chu trình đã được ấn định. Chứ không thể có bất cứ chính quyền nào nhân danh những giá trị tốt đẹp thông qua vấn đề an ninh quốc gia và trật tự xã hội, tự đặt mình lên trên luật pháp để coi những con người đang với vị thế một công dân tự do là những kẻ thù nghịch để tự tiện dùng bạo lực nhằm trấn áp, bức hại họ một cách man rợ và công nhiên đến thế.

Luật pháp phải luôn nằm trong tâm tưởng và phải là phương tiện đầu tiên mà bất cứ lực lượng chức trách nào cũng phải tuân thủ, thì nay, họ lại xem thường nó trước nhất và gạt bỏ nó khỏi những suy nghĩ của mình để thực thi bất cứ biện pháp nào mà chúng có thể mường tượng ra, nhưng chủ yếu là bạo lực và sự tấn công một cách trực diện. Chính quyền đó thực chẳng khác gì nơi chứa chấp những tên côn đồ và những kẻ cướp thực sự nguy hiểm trước nhân dân.

Bình Luận từ Facebook