Nguyễn Đình Ấm
15-8-2018
Một quốc gia, vùng lãnh thổ tồn tại, phát triển do nhiều yếu tố nhưng kinh tế, văn hoá vẫn là nền tảng.
Thời nguyên thủy, nô lệ, bộ tộc, bộ lạc hùng cường dựa vào sức mạnh cơ bắp, số đông với nền kinh tế hái lượm, săn bắn. Thời phong kiến dựa vào cơ bắp, kinh tế nông nghiệp, thủ công. Thời tư bản nhờ khoa học công nghệ thế hệ 1,2,3 (cơ khí, năng lượng, tin học…). Thời đại ngày nay là cuộc cách mạng 4.0, khoa học công nghệ số, trí tuệ nhân tạo.
Thế giới phát triển ban đầu nhờ lực lượng cơ bắp, tài nguyên, khoáng sản… nhưng càng về sau dựa vào trí tuệ con người để phát triển kinh tế. Trí tuệ con người lại phải dựa vào nền giáo dục có hưng thịnh hay không. Một nước muốn phát triển theo kịp thời đại phải phát minh, ứng dụng những ngành khoa học, công nghệ hiện đại mà VN cũng không ngoài quy luật.
Định hướng đến đặc quyền, đặc lợi
Thế nhưng, VN đã và đang đi ngược lại quy luật của tự nhiên, thời đại: Hành trình đến tụt hậu, lụn bại.
Không có quốc gia nào cần phát triển kinh tế, văn hóa mà điểm thi vào ngành công an, lại cao hơn các ngành phục vụ kinh tế, văn hóa… Điểm vào ngành giáo dục- ngành tạo ra trí tuệ và nhân cách con người, là động lực của sự phát triển thời nay- lại bết bát nhất, người thầy rẻ rúng, bệ rạc nhất. Nhiều năm nay điểm vào các trường sư phạm thấp cỡ “đội sổ”. Trường cao đẳng sư phạm Gia Lai khóa này chỉ có duy nhất một thí sinh gửi nguyện vọng. Hàng vạn giáo viên các cấp đang sống vật vờ trong sự nghèo khó, bất trắc, thất nghiệp, dạy hợp đồng với thù lao rẻ mạt…
Ngược lại với ngành sư phạm và các ngành khác, điểm chuẩn vào ngành công an luôn cỡ cao nhất. Một suất vào biên chế công an theo dư luận rộng rãi trung bình từ 500 triệu đến một tỷ đ tùy địa phương, “chỗ ngồi”, cấp, chức. Năm trước người ta chào vào công an nghĩa vụ 300-350 triệu đ/suất. Có chuyện, một cháu quê Hoà Bình tốt nghiệp học viện tài chính, tu nghiệp Anh quốc về xin vào một ngân hàng ở Hà Nội nhưng mỗi tháng cơ quan giao phải đòi nợ 2,5 tỷ đ. Không thể “trụ” được gia đình phải bỏ ra 700 triệu đ để vào làm kế toán viên của một đơn vị công an. Vì khao khát vào ngành CA nên phần lớn những học sinh có nguyện vọng vào ngàng này ở Hà Giang đã được nâng điểm lên gần đến con số 10. Hội đồng thi THPT năm nay ở tỉnh Lạng Sơn phải xếp 35 CSCĐ nghĩa vụ được đặc cách thi phòng riêng phá vỡ truyền thống xếp thí sinh theo thứ tự và vần A, B, C (để bảo đảo ngẫu nhiên, khách quan, công bằng) từ xưa nay ở VN và thế giới.
Phải làm thế để làm gì nếu không phải là quyết tâm sắt đá để trở thành công an chuyên nghiệp “cao cấp”? Mỗi một môn khoa học có sự hấp dẫn riêng của nó. Tuy nhiên khoa học về nghề công an không thể hấp dẫn hơn những ngành truyền thống như kinh tế, toán, văn, sử, vật lý, địa, ngoại ngữ. Và chắc chắn ngành khoa học công an không phải là ngành có nội dung phổ biến hấp dẫn nhất.
Một ngành bản thân nó không phải hấp dẫn nhất nhưng thiên hạ đổ xô vào đó theo tôi là do sự định hướng của nhà cầm quyền. Nhà cầm quyền VN cũng như ông TBT đảng Nguyễn Phú Trọng không dấu diếm ưu tiên số một của các nguồn lực quốc gia mà công an là một nòng cốt là bảo vệ đảng, “còn đảng, còn mình”.
Do ưu tiên bảo vệ đảng trước tiên nên ngành công an được hưởng nhiều ưu tiên, ưu đãi mà ít ngành nào có. Một người vào học ở ngành công an khi ra trường không phải lo tiền tỷ chạy việc. Khi công tác hưởng các chế độ của lực lượng vũ trang, con cái đi học được miễn, giảm học phí, bản thân, người thân ốm đau được chữa bệnh miễn phí như gia đình quân nhân, khi xuất ngũ được bảo lưu lương, được trợ cấp nghỉ việc, chưa có nhà ở được xét cấp nhà ở, khi hy sinh thì thân nhân hưởng chế độ người có công, khi chết thân nhân được hưởng chế độ bảo hiểm XH, trợ cấp… Một công an bình thường cứ 3 năm được xét lên quân hàm một lần vì vậy lương, phụ cấp của một công an luôn tăng đều đặn không phụ thuộc yếu tố nào và cao hơn so với một chuyên viên nhà nước tương đương. Vì vậy, đời sống của công an luôn vững chắc hơn những nhân viên khác cùng hoàn cảnh.
Tuy nhiên, những cái “hơn” kia của một công an không đáng gì với những thứ lợi ích vô hình ở một xã hội nhiễu nhương. Khi trong gia đình, họ hàng có người làm công an thì không lo bị oan sai. Người, thế lực nào định xâm phạm lợi ích của ai đó thì phải “nhìn trước, ngó sau” nếu gia đình, họ hàng đối tượng có người làm công an thì hãy coi chừng. Mọi chuyện rắc rối trong XH đều do công an phán xét đầu tiên. Một người bị đánh chết hay người mất con gà trình báo cũng đều do công an, điều tra kết luận. Người thoát tội hay chết oan, lên “voi” hay xuống “chó” cũng do công an đầu tiên. Nếu một công an không có quyền trong địa bàn, lĩnh vực đó thì đã có đồng nghiệp, bạn bè của họ thay mặt. Đặc biệt, những gia đình có người làm công an,(chức vụ càng cao càng hot) thì việc kinh doanh buôn bán khỏi lo bị chèn ép, ăn hiếp… Nguyễn Văn Dương, Phan Sào Nam, thợ nhôm kính Phan Văn Anh Vũ chỉ nhờ mấy anh tướng công an bảo kê mà kiếm hàng nghìn tỷ đ, của cải vô biên. Nhiều gia đình kinh doanh nhất là ở vỉa hè không có người làm công an thì phải “thuê mướn” người bảo kê. Thời ông Nguyễn Đức Chung làm giám đốc công an Hà Nội, hầu hết lính của ông bảo kê các hộ, cơ sở kinh doanh. Người được công an ưu ái, bảo kê mới được yên tâm làm ăn không lo côn đồ, trộm cắp, nhân viên thuế má, công an… “sờ gáy”.
Chưa kể, kinh doanh nhà nghỉ mà không có bảo kê thì “sạt nghiệp bất cứ lúc nào”. Chỉ cần một con nghiện sốc thuốc chết ở nhà nghỉ mà công an tỏ ra “có vấn đề” lằng nhằng mãi không cho đem chôn thì “khỏi làm ăn”… Ai có người thân làm công an ra đường thì vững tâm, nếu bị tuýt còi chỉ cần a lô là hầu hết đồng nghiệp thông cảm.
Vừa qua cả loạt tướng soái công an khủng như thượng tướng Trần Việt Tân, Phan Văn Vĩnh, trung tướng Nguyễn Văn Hóa, Phan Hữu Tuấn, Bùi Văn Thành… bị lộ những hành vi dân không thể ngờ, 35 CSCĐ ở Lạng Sơn được đặc cách thi THPT phòng riêng, nhiều công dân chỉ “ngủ qua một đêm” thành tá công an… chứng tỏ quyền uy và sự lộng hành ở ngành này đến mức nào. Công an có đủ “tiếng, miếng”, phần lớn quan chức công an quận, huyện trở lên là những đại gia. Tỷ lệ quan chức từ phường xã đến trung ương, quốc hội gốc gác và là công an rất cao, những chức vụ quan trọng nhất trong chính quyền như bộ trưởng tư pháp, toàn án tối cao… thường là từ công an.
Công an được trang bị những trang, thiết bị hiện đại nhất để chống biểu tình như xe cộ, máy phá sóng vô tuyến, máy phá màng nhĩ, tới đây công an xã là chính quy chuyên nghiệp, công an huyện được cấp xe tăng, máy bay…
Dư luận tôn vinh công an thuộc “đẳng cấp” cao nhất trong xã hội, thời “công an trị” là có lý?
Người ta đổ xô vào đây là lẽ đương nhiên.
Lãng phí, tụt hậu, lụn bại
Với một ngành chỉ có trách nhiệm bảo vệ một tổ chức đảng CS, an ninh trật tự xã hội mà thu hút những bộ óc thông minh, trí tuệ nhất (đủ điểm vào các trường ngành công an) trong khi các ngành làm nên sự hùng cường kinh tế quốc gia (như bách khoa, kinh tế quốc dân, giáo dục…) chỉ dành cho những trí tuệ tầm thấp thì quốc gia đó đã tình nguyện hành trình đến tụt hậu, lụn bại. Đặc biệt lãng phí là hàng nghìn, vạn bộ óc tinh túy, phương tiện đắt tiền được sung vào những việc chẳng nước nào có như “binh đoàn AK 47”, dư luận viên… chuyên lần mò dư luận xã hội để cãi vã nhăng quậy vô tích sự với những tiếng nói trái ý đảng CS.
Một số lớn nữa được sử dụng vào những sứ mạng không cần trí não như: Đi rình mò canh cổng khủng bố tinh thần, cản trở những người bất đồng chính kiến đi lại, người hay đi biểu tình ôn hòa bảo vệ tổ quốc, môi trường, hội họp… Họ cũng chuyên đi yểm trợ doanh nghiệp trấn áp dân trong các tranh chấp dân sự, cướp đất, bảo vệ những đại gia BOT “trấn lột” (lời nguyên phó văn phòng QH Nguyễn Sĩ Dũng) dân.
Những “côn đồ” hành hung dã man, đê hèn những người bất đồng chính kiến Trần Thị Nga, Nguyễn Chí Tuyến, Lê Mỹ Hạnh… cũng là những bộ óc tinh túy? Bởi vì, tất cả những vụ hành hung lộ liễu ấy nhưng không vụ nào công an “giỏi nhất thế giới” tìm ra thủ phạm? Đặc biệt, những bộ óc tài năng được huy động vào những việc “không hiểu để làm gì” như hôm 21/4/2018 hai vụ tai nạn giao thông được “sáng tạo” ra để khủng bố, sách nhiễu, xúc phạm đại tá an ninh Nguyễn Đăng Quang, nhà giáo, nhà thơ Hoàng Hưng, nhà văn Nguyễn Nguyên Bình, TS Nguyễn Quang A, ThS Đào Tiến Thi… về thăm bà con Đồng Tâm. Từ hôm 20-22/4/2018 hai “trí tuệ cao” liên tục canh cổng rồi ngày 22/4 họ theo tôi đi thăm người ốm cả ngày ở mãi quận Từ Liêm không hiểu để làm gì? TS Nguyễn Quang A thường xuyên bị những bộ óc “đạt điểm cao” canh cổng hót lên ô tô chở đi vòng vèo cả ngày chỉ để TS không đi đến được một nơi nào đó. Cuộc đi nước ngoài nào về cũng bị “trí tuệ cao” câu lưu vô cớ…
Không biết bao nhiêu nghìn, vạn những trí tuệ đạt điểm cao nhất trong các kỳ thi THPT, đại học đã, đang thực hiện những sứ mạng hạ cấp?
Chỉ vì sự trường tồn của mình bằng bất kỳ giá nào mà đảng CS đã quá lãng phí những bộ óc tinh tuý của dân tộc còn dân ta thì đã bỏ phí vốn quý của ột con người, gia đình, dòng họ chỉ vì mối lợi trần trụi trước mắt.
Rõ ràng Việt nam đang rất lãng phí chất xám, tự hành trình đến tụt hậu, lụn bại.