14-5-2018
Tôi tin họ hành xử như phản xạ công dân, giữa đường thấy sự bất bằng không tha. Ai nói họ háo danh, có thể chỉ là … suy bụng ta ra bụng người. Vì họ có nổi tiếng gì, có lên tivi hay sân khấu, hội nghị giảng đạo đâu?
Hãy nhớ lại, chúng ta ai không từng trải qua tình huống tương tự, dù nhẹ nhàng hơn. Thử thấy một thằng to xác đánh đâp một đứa bé bán vé số gầy còm tội nghiệp để giật tiền, bạn có nóng máu, tối tăm mặt mũi mà xông vào nện cái thằng mất dạy không? Phản ứng của lương tri, như phản xạ, đến thật tự nhiên, rất tự nhiên. Không kịp nghĩ bọn chúng sẽ đâm chết mình đâu (đó là tôi đoán) trong lúc tình thế cấp bách khủng khiếp thì phải ra tay thôi. Không so đo, không tính toán…
Tôi không đồng tình để họ phải đi làm hiệp sĩ. Ai đành? Bất công quá, nhiều người “khôn” quá, sao họ phải đem sinh mạng, cả hạnh phúc gia đình ra bảo vệ mọi người, trong đó có cả những kẻ khôn đang nhạo báng họ? Tôi càng không đồng ý nói rằng họ ngu, háo danh. Háo danh hả? Đời thiếu chi kẻ háo danh, đạo văn thành tiến sĩ, mua chức làm lãnh đạo ngồi trên đầu thiên hạ, những kẻ đó sẽ được phong thánh nếu dám xông ra cứu người, bảo vệ tài sản người yếu thế. Mà họ dám không? Tất nhiên không.
Những “hiệp sĩ” không yêu cha mẹ, vợ con họ sao? Tình thế lúc đó, là phải quyết hành xử theo điều đúng, lẽ phải đến cùng. Và có những người mà căn tính họ là vậy, họ không chỉ cứu người, giúp đời một lần. Mấy chục năm, anh trưởng nhóm Hiệp sĩ của tối qua đã từng hành xử như thế. Người “khôn” theo kiểu luôn tự giữ mình, mặc xác người khác nguy nan, nhưng lại luôn trông chờ người khác cứu vớt mình, loại người khôn ấy thật… đáng khinh. Đáng lo là xã hội bây giờ lại bao bọc, ve vuốt những lý sự đáng khinh ấy.
Chúng ta nhất quyết không để các hiệp sĩ phải làm hiệp sĩ nữa. Đau đớn lắm khi để họ (vì thấy sự thế nhiễu nhương mà) phải đi làm hiệp sĩ. Không trang bị vũ khí hay dạy võ gì cho họ hết. Họ muốn học để tự vệ, xin mời. Nhưng chuyện bảo vệ an nguy của công dân, thì phải do người có chức trách, được trả lương làm nhiệm vụ chứ không phải ở sự nhiệt tình hay từ tâm.
Cái sự “khác phường” vào đêm qua mới thực sự là cái ung nhọt kinh khủng. Cách đây 20 năm, ta đã nghe từ “mackeno”. Tôi không lạ cái sự “khác phường” đó vì nhiều lần “trãi nghiệm” rồi. Một lần, kẻ cướp cạn trên đường Hai Bà Trưng bị đông người rượt đuổi, nó qua bên kia đường, móc dao, đứng cười. Khác phường. Tai nạn giao thông chân cầu, kêu công an, không ai đến, khác phường.
Nhưng cái làm tôi bất ngờ là sao nó đến rất tàn khốc tối qua, để chết một lúc 3 mạng người. Mình không bị đâm mà đau hơn đứt ruột. Bởi thấy chừng như bây giờ nó được nâng lên thành quan niệm sống, triết lý sống rồi.
Tối qua, giữa Sài Gòn của tôi, khi pháp luật tê liệt, đạo đức bị nhạo báng, rồi sẽ ra sao khi sự vô tâm, vô cảm, vô tri, vô minh thành lẽ khôn ngu ở đời.
Thật đáng sợ, ta nhất quyết phải buộc họ chấm dứt ngay cái kiểu hiệp sĩ ấy. Nhưng cả cuộc đời này, ai cũng khôn, ai cũng “giữa đường thấy sự bất bằng làm ngơ” thì còn tin vào ai, cái gì?
____