Hòa hợp dân tộc

FB Dương Quốc Chính

1-5-2018

Mấy chục năm nay người ta hay nói đến chuyện hòa giải, Nam Bắc 1 nhà, cùng bắt tay nhau để phát triển đất nước. Thực tế không, chính xác là chưa, thể làm được điều đó.

Lòng thù hận vì quá khứ giết nhau là rất khó gột sạch. Gần đây, ông Nguyễn Ngọc Ngạn có nói 1 câu với MC Kỳ Duyên, mà người ta share khắp nơi: “Cái thù chung thì rất nhẹ, thù riêng mới nhớ lâu. Người ta thù giặc không lâu bằng thù cá nhân. Nên người ta hay mượn chuyện chính trị để trả thù cá nhân“. Theo mình, câu này đúng, nhưng vẫn không đủ tầm bao quát để diễn tả lòng thù hận “Mỹ Ngụy”. Mình sẽ lý giải ở dưới.

Hiện tại, thành phần thù hận nhất, ở cả 2 phe, chính là những người có thù riêng. Chẳng hạn như đồng bào Cali (nói chung để chỉ thuyền nhân người Việt hải ngoại), đơn cử là chính ông Ngạn. Ông Ngạn có mối thù riêng với CS, vì vợ con ông ấy chết trên đường vượt biên, có lẽ vì vậy mà ông ấy chưa từng (được) về VN. Trái lại với chị Kỳ Duyên thì về VN kinh doanh như đi chợ. Bởi vì ông Cao Kỳ và chị ấy không có cái thù riêng, gia đình ổng không phải là nạn nhân CS. Nên ông Kỳ dễ dàng “trở cờ” và con ông ấy dễ dàng làm ăn ở VN.

Tương tự với nhạc sỹ Phạm Duy, tuy trước 75 ông ấy làm việc ở Bộ Thanh niên và chiêu hồi, mà thành phần dính dáng đến “Tuyên giáo” VNCH như vậy lẽ ra bị chế độ mới xử lý rất nặng, cải tạo mọt gông, không kém gì thành phần “ác ôn, nợ máu với nhân dân”. Chính là vì ông Duy không có thù riêng với CS mà lại là thành phần nổi tiếng, dễ lợi dụng để khuếch trương tinh thần hòa giải.

Hay về phía trong nước, thì thành phần căm thù Mỹ Ngụy sâu sắc nhất lại là các cựu chiến binh, con cháu thương binh liệt sỹ. Cứ thử tìm hiểu nhân thân các AE DLV, 47, 68 hiện nay đa phần là con cháu cựu chiến binh và thương binh liệt sỹ hoặc đang thuộc lực lượng vũ trang. Đấy là họ có mối thù riêng. Người như ông Võ Văn Kiệt, vợ chết vì bom Mỹ, mà nói câu “…triệu người vui, triệu người buồn” là rất rất hiếm có, vì dám gác thù riêng vì tương lai dân tộc.

Gần đây mình để ý là Tuyên giáo bắt đầu thả nổi, bạch hóa thông tin, bớt bôi nhọ chế độ đệ nhất CH. Thời ông Kiệt, ông ấy mời 1 số quan chức chế độ cũ làm cố vấn, thì đều là quan chức chế độ ông Diệm, không phải quan chức của ông Thiệu. Đó chính là chế độ ông Diệm đã cáo chung trước đệ nhị CH hơn 10 năm, lòng thù hận đã nguôi ngoai ít nhiều, mà thực tế là 2 miền cũng ít đối đầu trực tiếp vào thời ông Diệm, tức là chế độ CS ít có tư thù với chế độ ông Diệm và những người bị đàn áp (trong chiến dịch Tố cộng, diệt cộng) cũng chết vãn rồi.

Ông Diệm ngày xưa chống Cộng cộng, phần là vì tư thù với CS. Ông Minh lớn hàng CS một phần là vì không có tư thù với CS.

Vậy để hòa giải được thì chắc phải chờ những người từng tham chiến chống Mỹ Ngụy chết sạch, bây giờ họ mới có hơn 60, chiến tranh mới chấm dứt được có 43 năm, tức là phải 20 năm nữa mới đỡ thù hận. Hiện tại, mình cho là Triều Tiên lại dễ hòa giải hơn VN, cho dù Bắc Triều Tiên vẫn là CS 1.0, bởi vì chiến tranh Triều Tiên đã chấm dứt cơ bản từ năm 1953, đã 65 năm rồi, hầu như những ai tham chiến trực tiếp đều đã chết. Chỉ cần em Ủn thực tâm muốn tiến lên chế độ CS 2.0 (kiểu VN và TQ) là được.

Nếu chỉ vì thù riêng dai dẳng thì tại sao Nam Bắc Mỹ lại có thể dễ dàng hòa giải sau nội chiến, họ cũng có thù riêng mà? Đấy là do nguyên nhân thứ 2, bên dưới.

Lý do thứ 2 ngăn cản sự hòa giải là ở bản chất chế độ CS. CS luôn muốn độc quyền lãnh đạo, đấy là bản chất chế độ, nên họ tìm mọi cách để đập tan các thế lực thù địch, có thể cạnh tranh quyền lãnh đạo của họ. Trong đó, thành phần cạnh tranh nguy hiểm nhất chính là “cái thây ma VNCH”. Vì thế Tuyên giáo của đảng phải ra sức tuyên truyền kích động hận thù, bôi nhọ VNCH (nhất là chế độ đệ nhị), kích động tư thù, để người dân không muốn có 1 chế độ khác, để so sánh, để tưởng nhớ. Chế độ CS luôn cần có kẻ thù (thế lực thù địch) làm ngáo ộp để định hướng nhân tâm.

Đó là lý do tại sao người Việt CS lại thù Ngụy quân, Ngụy quyền đến xương tủy, trong khi lại có thể tha thứ cho người Mỹ, người Hàn, người Nhật. Đó là do Mỹ, Nhật, Hàn không cạnh tranh quyền lực với chế độ CS được, Mỹ lại là siêu cường cần dựa dẫm, làm đối trọng với TQ. Còn Hàn quốc, Nhật thì là nhà đầu tư lớn nhất vào VN, trong khi thực tế là 3 nước này có nợ máu với CS VN, với dân VN, gấp nhiều lần VNCH.

Tóm lại, để hòa giải cần thỏa mãn 2 điều kiện, 1 là chiến tranh đủ xa để những ai tham chiến chết sạch. Nhưng lòng thù hận cá nhân đó lại bị chế độ CS kích động để bảo vệ quyền lực phe nhóm, nên chế độ CS phải suy thoái đủ sâu, tức là đến khi chấp nhận người ngoài đảng tham chính (bản chất không còn là CS nữa), thì mới hòa giải được. Thế nên bây giờ kêu gọi hòa giải làm gì cho mất công, làm sao thực hiện được, nhanh cũng phải 15-20 năm nữa.

Bình Luận từ Facebook