Nói thêm về nỗi nhục của nhà giáo

FB Chu Mộng Long

6-3-2018

Tranh: NOP

Tôi từng nói, nghề giáo là nghề khốn nạn nhất trong những nghề khốn nạn. Phát ngôn này không dưới một lần trong các đợt rầm rộ kỷ niệm Ngày Hiến chương Nhà giáo.

Những người không biết nhục hay lấy nhục làm vinh tỏ ra bất bình, vì tại sao tôi là một nhà giáo mà không biết tự tôn cái nghề của mình.

Bất luận trong hoàn cảnh nào tôi vẫn luôn yêu cái nghề tôi đã chọn. Nhưng tự tôn sao được khi hàng ngày chỉ cần động não một chút cũng đủ thấy loại khẩu hiệu “tôn sư trọng đạo” hay “nghề cao quý nhất trong những nghề cao quý” chỉ là giả tạo, sáo rỗng. Đồng lương giáo viên so với mặt bằng thu nhập của cả xã hội nằm ở sát đáy, giáo viên phải tìm mọi cách xoay xở để sống. Mà ở cái nghề này xoay xở bằng cách nào khác, lương thiện thì công khai hoặc lén lút dạy thêm, bất lương thì kiếm chác, vòi vĩnh những chiếc phong bì từ phụ huynh, học sinh.

Thật xót xa cay đắng khi không ít giáo viên háo hức chờ đến ngày 20.11 có được chút quà và coi như đó là nguồn thu nhập tăng thêm. Không cần nói đến những doanh nghiệp thưởng nhân viên hàng trăm triệu đến gần bạc tỉ, đến như các chị lao công quét rác, ngày Tết còn được thưởng dăm mười triệu, trong khi giáo viên trường nào khá nhất thì cũng chỉ được ban ân cho một triệu. Thê thảm lắm!

Một cái ngành gồm những người sống ở mức cùng đinh, dẫn đến càng ngày càng không có trò giỏi dự tuyển đầu vào, đến mức loại học lực thi tốt nghiệp mỗi môn 3 điểm cũng đỗ để thành thầy giáo thì tư cách nào dạy dỗ cho con cái người ta?

Thân phận như thế mà tự tôn cao quý hay đòi xã hội tôn trọng thì thật huyễn tưởng! Hậu quả là ngành giáo dục, cái ngành nuôi nhân tài, nhân lực cho sự phát triển kinh tế của đất nước, lại trở thành cái ngành ăn mày xã hội. Đến mức gần như nhà trường nào cũng tạo ra cái Hội Phụ huynh học sinh để quyên góp cứu tế cho trường. Thân phận ăn mày không bị đối xử như ăn mày mới là chuyện lạ. Các phụ huynh ở Long An bắt cô giáo quỳ ngay giữa học đường chẳng qua chỉ vì họ xem giáo viên chỉ là kẻ ăn mày, đứa con ghẻ hư hỏng cần được chính các phụ huynh dạy bảo.

Khổ lắm, nhục lắm, nhưng thương lắm!

Nhưng cũng phải tỉnh táo mà nói rằng, cô giáo kia, và không chỉ một mình cô, cũng đáng giận lắm. Việc cô chấp nhận hình phạt quỳ 40 phút cho vừa lòng phụ huynh là một sự tự hủy hoại nhân cách, tự làm nhục cho mình và cho cả ngành mình.

Cô đã thay mặt nhà giáo để trả một cái giá quá đắt khi tự hạ mình từ người thầy thành thân phận ăn mày, con ghẻ của xã hội!

Tôi cũng không tin như nhiều người đã tin, rằng cô bắt học sinh quỳ chỉ vì cô muốn cho học sinh học tốt hơn. Tôi chỉ thấy ở đó hậu quả của căn bệnh thành tích hơn là cái ý muốn tốt đẹp kia. Đa số các giáo viên hiện nay trừng phạt học sinh không phải chỉ vì muốn các cháu học tốt hơn mà chỉ vì thành tích của các thầy cô, thành tích của nhà trường, thậm chí đó là biện pháp đe dọa các cháu đi học thêm. Bởi nếu muốn trẻ thực chất học tốt, chỉ cần nhắc nhở hay trừng phạt bằng con điểm và xếp loại kết quả học tập là đủ. Nhưng các thầy cô không dám trừng phạt bằng con điểm hay xếp loại kết quả học tập vì chỉ cần một điểm xấu, một kết quả kém là đã ảnh hưởng đến thi đua của thầy cô và nhà trường.

Tôi tin, nếu trừng phạt trẻ em, dù là hình phạt nặng nhất nhưng với cái tâm trong sáng, vô tư, khó có thể xảy ra chuyện thầy cô giáo bị phụ huynh học sinh trả đũa.

Tôi nhớ thời tôi đi học, dưới chính quyền Việt Nam Cộng hòa, sự trừng phạt của thầy đối với trò kinh khủng lắm chứ bắt quỳ giữa lớp học thì có đáng gì. Không thuộc bài bị thầy bắt quỳ gối trên xơ mít, thậm chí quỳ ở miệng hang kiến lửa và có đứa xoi miệng kiến cho kiến đốt. Ông thầy ngày ấy còn có cây thước gỗ trên tay để gõ đầu, nhiều khi học trò bị thầy gõ đến sưng đầu chảy máu. Dù hình phạt kinh khủng như thế nhưng chưa bao giờ có chuyện phụ huynh tấn công thầy để trả đũa. Hồi nhỏ tôi cũng đã từng bị phạt như vậy, nhưng hình phạt để nhớ đời chứ không mang trong mình một chút thù oán người thầy đã dạy mình.

Tôi không cổ vũ cho tàn dư của thứ giáo dục Nho giáo ấy. Tôn sư trọng đạo theo cách ấy chỉ tổ sinh ra các bạo chúa học đường. Nhưng ít ra, ở nền giáo dục ấy, người thầy được tôn trọng vì họ đáng được tôn trọng.

Cái gì để người thầy xưa được tôn trọng? Đơn giản là ở xã hội ấy, người ta trọng cái chữ. Cha mẹ cho cơm áo, thầy cô cho cái chữ. Ơn ấy cao hơn núi Thái Sơn. Cho nên, thầy cô được xếp một bậc trên cả cha mẹ. Còn bây giờ, khi xã hội không trọng hiền tài, nhan nhản chỗ nào cũng thấy đứa ngu lãnh đạo đứa khôn, dẫn đến người đi học không cần chữ mà chỉ cần bằng cấp và danh hiệu để thăng quan, thì người thầy tâm huyết càng muốn dạy nhiều chữ càng bị khinh ghét là chuyện hiển nhiên. Người ta không xếp vào lực lượng thù địch đòi đào tận gốc, trốc tận rễ lần nữa là còn may!

Bình Luận từ Facebook

4 BÌNH LUẬN

  1. Thực ra, cái nhục lớn nhất của nhà giáo (mà thông qua đó để hưởng lợi) là việc nhà giáo trở thành công cụ trong sự nghiệp ngu hóa học sinh BẰNG TIỀN CỦA PHỤ HUYNH!

  2. (Trích) “…(nói giáo dục XHCN là) ‘…“nghề cao quý nhất trong những nghề cao quý” chỉ là giả tạo’… Một cái ngành gồm những người sống ở mức cùng đinh…Thân phận ăn mày không bị đối xử như ăn mày mới là chuyện lạ….… mỗi môn 3 điểm cũng đỗ để thành thầy giáo thì tư cách nào dạy dỗ cho con cái người ta?… hậu quả của căn bệnh thành tích… chỉ cần một điểm xấu, một kết quả kém là đã ảnh hưởng đến thi đua của thầy cô…”(hết)
    ——–

    Một thực tế toàn cảnh tối như hũ nút ! Hoàn toàn đồng ý…một cách buồn rầu , những gì tác giả đã vạch ra trang giấy, bằng ngòi bút thẳng thắng và thản nhiên đến đau khổ trên, đều là những ‘sự thật Giáo dục XHCN’ ! Sự thật ấy, ít nhiều, ai nấy đều đã từng cảm nhận… Thật ra, vị ‘cô giáo’ mà chúng ta đang nói ở đây, không xứng với cái danh nghĩa’cô giáo’ như cách hiểu thông thường ! Vì ‘cô giáo’ ấy, bất kể tuổi đời -vẫn đang chỉ là một ‘cô bé’, một ‘sản phẩm đầu ra’ của chiến lược ‘Ngu để Trị’ trường kỳ.
    Một kết quả tràn đến dần dần sau nhiều thế bị ‘tẩy não’ rèn luyện ‘nô lệ tính’ đối với ‘đảng bác mác lê’ !

    Hãy tưởng tượng, một ‘cô bé’ mới hôm qua , cùng trang lứa với các cô bé thích túm tóc đánh nhau, lột đồ, quay phim…, được dạy thờ bác , vâng phục đảng …và cũng luôn bị bắt quỳ , bởi một ‘cô giáo Sửu nhi’ lớn tuổi hơn , có thể là một ‘cô giáo’ với kiến thức ‘canh gà Thọ Xương’ ngon hơn ‘cháo vịt Thanh Đa’ nào đó ?! Rồi một vài năm sau, cô Sửu nhi thuộc thế hệ bỏ học đánh lộn nói trên, đến tuổi ’thi ĐH’- Cô bé ấy chẳng biết gì, chỉ cố gắng thi mỗi môn 3 điểm…và rồi cũng ‘đậu’ !
    Ở ‘trường ĐH’, cô được các ‘Giáo viên Sửu nhi ĐH’…đời trước”, các ‘Giáo Sư khôn vặt, chạy mánh,mua bằng…” …dạy cho một vài điều gì đó, mà có thể chính họ cũng không mấy hiểu, không mấy quan tâm lắm. Nhưng cô được học kỹ nhất và ‘học sự vâng phục’, và học ‘cách ren luyện sự vâng phục’ cho các cô cậu bé khác, học cách trừng phạt mọi sự ‘cá biệt’ và học cách tổ chức, giám sát, báo cáo, chống lại mọi biểu hiện ‘tự do tư tưởng ’ của học sinh…
    Cô ‘bị dạy Giáo dục học XHCN’ để ra trường làm một ‘cô giáo… XHCN’ , tức trở thành một ‘công cụ tẩy não’ thứ cấp !

    Do đó, ra trường, bộ não Sửu nhi ấy vẫn cứ là một…Sửu nhi, không có mấy kiến thức , chưa từng ‘trưởng thành’ bao giờ ! Và một Sửu nhi, khi bị bắt quỳ thì…quỳ, quen thuộc, vâng phục trước uy quyền và nguy hiểm…thế thôi ! Một Sửu nhi,vẫn còn đang xem việc lên lớp như ‘trò chơi hàng xén’ ngày xưa…ta gọi là ‘cô bé’, không gọi là ‘cô giáo’
    Đã vài thế hệ rồi, các ‘cô, thầy giáo” Sửu nhi đã rất đông đúc , hoạt động có vẻ tấp nập, chen lẫn chung đụng với các ‘phụ huynh học sinh’ Sửu nhi…Thái độ của vị phụ Huynh kia cũng đầy đủ tính Sửu nhi – ít kiến thức làm cha mẹ,vô tư lự, phó mặc và ứng xử theo bản năng là chính !

    ———
    Ngành “Ráo Rục’ thối nát, thui chột với những kiến thức manh múm vô dụng, dạy rèn thứ nhân phẫm xập xệ ,đê tiện …đang nằm hoàn toàn trong tay một ‘ngài BT Sữu lão Phùng Mặt Thớt’ như thế, chắc chắn không thể đào tạo ra các ‘thầy ,cô giáo’ theo như cái danh nghĩa phổ quát mà xã hội đang quan niệm. Nó chỉ tạo những Sữu nhi giáo dục,thiếu kiến thức, vất vưởng đi ‘dạy học’ với sự sợ hãi kinh niên, trong một tâm trạng bơ vơ và cuộc đời nghèo túng !
    Những “Sửu nhi Ráo Rục’ mới là những kẻ giỏi ‘Vâng phục !’ , có tạo được ra những “Sửu nhi Ráo Rục’ thì mới giữ vững ‘ổn định chính trị’. Các nạn nhân ấy của GD XHCN không đủ sức hiểu tầm ảnh hưởng hoặc biết trân quý ‘nghề nghiệp , nên cũng không thể vì lòng tự trọng mà cùng nhau đoàn kết đứng lên ,chống lại cái hệ thống thối nát ấy ! Các ‘Sửu nhi Ráo Rục’ sẽ chẳng bao giờ dám ‘bãi khóa’ để đứng lên ,phản đối cái hệ thống thối rữa mục ruỗng ấy ! Và, lập gia đình và sinh con khi còn quá trẻ, kiến thức cũng manh mún, từng bị tẩy xóa nên, sau mấy thế hệ, chính những ‘Sửu nhi phụ huynh học sinh’ cũng thế …họ không đủ sức để trở thành những ’phụ huynh học sinh đúng nghĩa’….Thế hệ này sinh tiếp thế hệ kia, tạo nên một thứ ‘trại con giống’ của sự ‘vâng phục tuyệt đối’ !

    ‘Chính trị hóa giáo dục’ , với vô vàn những thủ đoạn khốn nạn ( thi đua, xét ‘thành tích’, xét khen thưởng…vv) – có thành công thì chẳng qua , cuối cùng đưa một cộng đồng dân tộc, từng bước lần trở về rừng, nơi tổ tiên họ từ đó đã bước ra….! Vậy, ngẫm lại, muốn toàn bộ xã hội trở về lối sống thuần túy chỉ bằng bản năng, thì VN XHCN cũng đâu cầu đến ngành Giáo dục nhỉ ? Mà cũng chẳng cần có lắm BT Mặt thớt làm gì cho rách việc, nhỉ ?
    ———–
    Nếu quá đói khổ, bế tắc, bất mãn…và quá sợ hãi để ‘bãi khóa phản đối’…vv , các’thầy cô giáo’ hãy mạnh dạn quyết định bỏ nghề , giữ lấy lòng tự trọng và tìm lấy niềm vui sống trong tự do. Đời quá ngắn để phí hoài bằng những nỗi nhục vô tận như thế ?
    Trong thực tế này, hãy thực tế- hoặc cùng lên tiếng tranh đấu , chống lại ” trò thi đua, chính tri hóa giáo dục…’ như hồi cuối năm ngoái, hoặc đừng nói đến mấy chữ’ yêu nghề giáo’ !

  3. Rau nào sâu nấy.
    Chế độ nào,con người nấy.
    Một nền giáo dục tả tơi do một lũ người vô giáo dục,thiếu lòng tự trọng cầm đầu thì những chuyện như thế này là….chuyện thường ngày ở huyện !
    Nhân bất học,bất tri lý.
    Tam giác giáo dục : Nhà trường – Gia đình – Xã hội : Nhà trường,hiệu trưởng mất dạy ; phụ huynh mất dạy ; Xã hội,chính quyền mất dạy .
    .Còn gì là đất nước:Một bức dư đồ rách !

Comments are closed.