11-2-2018
Xin nói leo chút về câu chuyện Mậu Thân 68 mà nhà văn Hoàng Phủ Ngọc Tường vừa có bài viết đăng trên fb của nhà văn Nguyễn Quang Lập. Gửi tâm sự đến những người yêu mến hoặc quan tâm đến mình, ông Tường chính thức phủ nhận vai trò trong cuộc của ông trong sự kiện Mậu Thân 68 ở Huế – điều mà ông tự nhận khi phát biểu trong bộ phim “Việt nam một thiên lịch sử truyền hình”. Tóm lại, những gì ông nói là ông đã chứng kiến chỉ là những điều ông nghe kể lại, vì trong sự kiện này ông đã không có mặt ở Huế.
Vì sự mạo nhận đó và vì câu này “cũng trong cuộc trả lời phỏng vấn này, khi nói về thảm sát Huế tôi đã hăng hái bảo vệ cách mạng, đổ tội cho Mỹ. Đó là năm 1981, khi còn hăng say cách mạng, tôi đã nghĩ đúng như vậy. Chỉ vài năm sau tôi đã nhận ra sai lầm của mình. Đó là sự nguỵ biện. Không thể lấy tội ác của Mỹ để che đậy những sai lầm đã xảy ra ở Mậu thân 1968”, ông cho đó là 2 sai lầm của mình và đã có một kết luận nặng nề đối với bản thân : “Tự tôi đã đánh mất niềm tin yêu của nhiều người dân Huế đối với tôi, tạo điều kiện cho nhiều kẻ chống cộng cực đoan vu khống và qui kết tôi như một tội phạm chiến tranh”. Có nghĩa là, ông không tham gia sự kiện Mậu Thân ở Huế, và ông đã lỡ đổ tội cho Mỹ, nay ông cải chính lại rằng “không thể lấy tội ác của Mỹ để che đậy những sai lầm đã xảy ra”, sở dĩ ông nói lỡ lời vì lúc nói câu này ông “còn hăng say với cách mạng”.
Tôi nghĩ dù không có sự cải chính này thì chẳng có người tử tế nào có thể quy kết ông “như một tội phạm chiến tranh” được. Vấn đề là vì sao nhà văn Hoàng Phủ Ngọc Tường, một trí thức đáng kính, lại có thể mạo nhận và lỡ lời như vậy ?
Tôi không dám suy đoán về những gì mà tôi không biết. Tôi chỉ nhớ lại một chi tiết mà bản thân tôi có “dính” một chút xíu vào thời điểm nhà văn Hoàng Phủ Ngọc Tường phát biểu “mạo nhận” và “lỡ lời” trên bộ phim nói trên. Hồi ấy tôi vừa ở bộ đội về. Một hôm nhà thơ Phan Duy Nhân (người bị bắn gãy chân và bị bắt trong sự kiện Mậu Thân ở Đà Nẵng, sau này làm Quyền Trưởng ban Tôn giáo Chính phủ) mang một tờ giấy đến nhờ tôi đánh máy giúp (vì tôi biết đánh máy chữ và đánh ít khi bị lỗi). Đó là bản Xác nhận quá trình tham gia cách mạng của nhà văn Hoàng Phủ Ngọc Tường, do anh Phan Duy Nhân “lôi kéo” và tổ chức. Tôi hỏi anh Nhân, rằng anh Tường là nhà văn nổi tiếng, đã thoát ly tham gia cách mạng rồi thì cần cái bản xác nhận này để làm gì, anh Nhân nói, ông ấy đang xin vào Đảng, cần cái xác nhận này để bổ sung lý lịch. Tôi thắc mắc, ảnh nổi tiếng thế sao giờ vẫn chưa vào Đảng, anh Nhân nói người ta phải xét tới xét lui rất lằng nhằng.
Hồi đó tôi mới quen một anh bạn, lớn tuổi hơn tôi, đó là anh Phú – bạn thân với bạn của tôi là Nguyễn Khoa Chiến. Anh Phú trước năm 1975 là thiếu úy quân đội VNCH, bảo vệ nhà máy điện Hội An. Anh Phú là cơ sở cách mạng thuộc Ban Binh vận. Sau 29-3-1975, anh đến trình diện đi học tập cải tạo như mọi sĩ quan khác mà không hề khai mình là cơ sở cách mạng, cũng chẳng nhờ ai nói với tổ chức đến can thiệp. Mãi đến khi mấy ông lãnh đạo Binh vận biết mới đến can thiệp nhận anh về. Sau này anh làm công nhân, tuy đời sống khó khăn nhưng sống tự do tự tại. Có lần tôi hỏi anh, răng không nói người ta xác nhận, anh nói chuyện cũ rồi, xác nhận làm chi nữa. Anh Phú trở thành bạn thân suốt đời của tôi, anh thân với tôi mà chưa bao giờ hỏi tôi làm nghề gì, có chức tước gì không. Có lần anh chở tôi trên một chiếc xe đạp, bị chiếc ô tô đâm vào, cả hai anh em đều bị xây sướt chảy máu, chiếc xe đạp thì cong quẹo lại, người lái xe xuống xe đến đỡ dậy, xin lỗi và xin được bồi thường. Anh Phú cười khoác tay, không cần đâu, nói xong anh vác xe đạp về nhà. Khi đánh máy xong cái giấy, tôi kể anh Phan Duy Nhân nghe chuyện này mà không hề bình phẩm gì về ông Hoàng Phủ Ngọc Tường, nhưng anh Nhân vẫn mắng tôi cực đoan, nói rằng ông Tường có hoàn cảnh khó khăn của ông ấy. Nhưng anh lại vô cùng quý mến anh Phú, coi anh Phú là bạn thân của anh, ai là bạn thân của tôi anh đều quý, đều coi là bạn của mình.
Tôi không biết cái giấy xác nhận kia có phải ông Tường nhờ hay là anh Nhân tự làm, ông Tường có dùng cái giấy xác nhận kia hay không tôi cũng không biết. Nhắc lại chuyện này tôi hoàn toàn không hề có ý nghĩ xấu về nhà văn Hoàng Phủ Ngọc Tường. Trong thời kỳ đó, rất nhiều người cần cái giấy xác nhận như vậy để tự vệ, để khỏi bị địa phương hoặc cơ quan phân biệt đối xử, để con cái có điều kiện thuận lợi học tập, để có cơ hội được thăng tiến bình thường chính đáng. Nếu như tại thời điểm đó nhà văn Hoàng Phủ Ngọc Tường không mạo nhận và không lỡ lời …
Chi tiết này cho thấy, cho đến lúc đó (1981), nhà văn Hoàng Phủ Ngọc Tường vẫn chưa phải là đảng viên cộng sản. Nó cũng cho thấy, thời kỳ Mâu Thân 68, dù ông ấy có vào Huế hay không thì cũng không thể có vai trò và trách nhiệm gì như những người chống lại ông đồn thổi. Nhưng điều tôi muốn đề cập là ở chỗ khác.
Khi ấy, ông ấy đang “hăng say với cách mạng”, sự “hăng say” đó trùng hợp với thời điểm ông ấy muốn vào Đảng. Theo tôi nghĩ và theo tôi hiểu, thì “hăng say cách mạng” thì trước hết phải bằng tấm lòng ngay ngắn thành thật và quyết bảo vệ sự thật, nếu như anh tin cuộc cách mạng là chính nghĩa, nếu như anh tin dù cách mạng có sai lầm thì cũng vì chính nghĩa mà sai lầm, khi đã nhận ra sai lầm thì lập tức sửa sai. Bảo vệ chính nghĩa sao lại có thể mạo nhận, sao có thể thấy có nói không và thấy không nói có ?
Nhà văn Hoàng Phủ Ngọc Tường có công chúng hâm mộ và thiện cảm. Sẽ có người cảm thông và tiếp tục yêu mến ông, sẽ có người từng ghét ông quay ra thương ông vì những lời ông “sám hối”, sẽ có người thất vọng và sẽ có người quay lưng lại với ông sau lời trần tình cuối cùng này. Tôi không nói tôi đứng trong khuynh hướng nào. Tôi chỉ thấy trường hợp của ông không phải là cá biệt trong giới trí thức.
Còn sự thật về sự kiện Mậu Thân 68 thì đã có rất nhiều bàn cãi. Nhưng đó là chiến tranh. Sự thật của chiến tranh là nhiều người chết. Người ta chỉ có thể đứng về tổng thể mà nói bên này chính nghĩa còn bên kia phi nghĩa. Người lính bên này chết dĩ nhiên do bên kia giết (trừ trường hợp bị ngộ đạn của bên mình), còn dân thường chết thì bên nọ đổ lỗi cho bên kia nhằm tuyên truyền giành chính nghĩa. Tất nhiên tôi không phải là người làm báo ba phải, nên sẽ viết về những “sự thật” này trong một dịp khác.
Trich Ký giả viêt cộng Hoàng Hải Vân
“Còn sự thật về sự kiện Mậu Thân 68 thì đã có rất nhiều bàn cãi. Nhưng đó là chiến tranh.” [/quote]
Ký giả viêt cộng Hoàng Hải Vân phun nước vỏ lựu máu mào gà lên đầu hổ chí minh, Lê duẩn, lên đầu bọn nam kỳ phản bội, bojn đao phủ Huế HPNT, NDX, NTDT, lên đầu bon cộng sản mao-ít bắc kỳ “lao động, lên đầu bọn lính hồ chí minh tàn ác, lên đầu đạo quân viễn chinh cộng sản VNDCCH-cờ-tổ-quóc-nằm-dưới-đít-cờ-búa-liềm xâm lăng VNCH phuc vụ giặc tàu phủ lá cờ búa liềm tội ác lên VNCH, hòng mong che dấu tội ác diệt chủng cho Minh và nhà nước việt cộng độc tài tàn ác VNDCCH-cờ-tổ-quốc-nằm-dưới-đít-cờ-búa-liềm ở phía bắc vĩ tuyến 17 .
Trong khi có thể nhất thời che dấu mấy cái lờ bắt cá rách của Thuý Kiều trước bọn cu nghệ lơ ngơ trên đất tràng an, nước vỏ lựu máu mào gà do ký giả việt cộng Hoàng Hải Vân phun lên đầu hồ chí minh không thể che dấu được tội ác diệt chủng cho Minh, cho bọn cộng sản mao ít “lao động”, (con đẻ của giặc tàu, đội tiên phong của giặc tàu nhà Mao trên đường tiến vào VN, đánh trận đống đa ngược 1954 mở đường cho giặc tàu nhà Mao tiến vào VN trả thù cho giặc tàu nhà Thanh)
******
“Nạn nhân chiến tranh” là những người ở gần một trận địa, chẳng may thương vong vì “tên bay đạn lạc” từ cuộc giao tranh giữa 2 đạo quân, giữa 2 tóan quân đối nghịch.
Những thường dân bị giết hại tập thể, bị giết hại trực tiếp một cách man rợ, là nạn nhân của tội ác chiến tranh, không phải là “nạn nhân chiến tranh” thông thường
“Nạn nhân chiến tranh” là một hệ quả xấu của chiến tranh, trong khi giết hại thừong dân tay không vũ khí, là tội ác, tội ác chiến tranh, tội ác diệt chủng
*****
6 triệu người Do Thái bị Hitler, lính SS, nhà nước Đức Quốc xã sát hại trong cuộc chiến tranh thế giới thứ 2, là nạn nhân của tội ác diệt chủng, tội ác của Hitler, lính SS, nhà nước Đức Quốc xã, không phải là nạn nhân chiến tranh.
*****
Hàng ngàn thường dân VN 6 tỉnh biên giới bị lính Đăng Tiểu bình sát hại man rợ năm 1979, là nạn nhân của hành động tội ác diệt chủng, tội ác của Đăng Tiểu Bình, của nhà nước china cộng sản, của lính Đăng Tiểu Bình, không phải là nạn nhân chiến tranh
*****
Hàng ngàn thường dân Huế, tay không vũ khí, bị lính hồ chí minh thảm sát man rợ tại Huế năm mậu Thân 1968, là nạn nhân của tội ác diệt chủng, không phải là “nạn nhân chiến tranh”, tội ác diệt chủng, tội ác của nhà nước việt cộng VNDCCH-cờ-tổ-quóc-nằm-dưới-đít-cờ-búa-liềm ở phía bắc vĩ tuyến 17, tội ác của việt cộng hồ chí minh, việt cộng lê duẩn, bọn lính hồ chí minh & đạo quân viễn chinh cộng sản VNDCCH-cờ-tổ-quóc-nằm-dưới-đít-cờ-búa-liềm xâm lăng VNCH, tội ác của đao phủ HPNT, HPNP, Nguyễn Đắc Xuân, những tên người Huế phản bội Huế
*****
Gọi hàng ngàn thường dân Huế, tay không vũ khí, bị lính hồ chí minh thảm sát man rợ tại Huế 1968, là “nạn nhân chiến tranh” tức cũng là gọi những người Do Thái bị chết thảm dưới tay lính SS, Hitler, nhà nước Đức Quốc Xã, là “nạn nhân chiến tranh”, tức là là nhục mạ những nạn nhân người Do Thái, là bênh vực, che dấu tội ác diệt chủng cho Hitler
Gọi hàng ngàn thường dân Huế, tay không vũ khí, bị lính hồ chí minh thảm sát man rợ tại Huế 1968, là “nạn nhân chiến tranh”, tức cũng là gọi hàng ngàn thường dân 6 tinh biên giới bị thảm sát dưới tay lính Đặng Tiểu Bình, chỉ là “nạn nhân chiến tranh”, tức là trắng trợn nhục mạ hàng ngàn thường dân 6 tỉnh miền bắc, bị lính Đặng Tiểu Bình thảm sát man rợ năm 1979, tức là bao che, phủ nhận tội ác diệt chủng cho Đăng Tiểu Bình, cho bọn lính Đặng Tểu Bình,
tức là ký giả việt cộng Hoàng Hải Vân trắng trợn nhục mạ hàng ngàn thường dân 6 tỉnh biên giới, nạn nhân của tội ác chiến tranh của lính Đăng Tiểu Bình, tức là ký giả việt cộng Hoàng Hải Vân về phe với bọn lính Đặng Tiểu Bình thảm sát thường dân 6 tỉnh biên giới, che dấu tội ác diệt chủng cho bọn lính Đặng Tiểu Binh
Chiến tranh thì có người bị giết.
Nhưng cách giết người của bọn cộng sản và cách chúng ăn mừng “chiến thắng” phải được vạch trần va trừng trị, chứ không phải bàn.
Cái tên của ông Hoàng Hải Vân này cho thấy ông có vẻ là người có liên hệ gì mật thiết với ông Hoàng Phủ Ngọc Tường và với …cái đèo Hải Vân 🙂
Ông đang đánh lạc hướng dư luận để nguỵ biện cho ông Hoàng Phủ Ngọc Tường bằng “thuyết đồng loã” đấy. Hẳn ông muốn đổ lỗi cho bom đạn Mỹ, cho bên chính quyền quốc gia giết nạn nhân Huế năm Mậu Thân chứ gì? Nhưng nếu ông làm vậy thì vô trách nhiệm quá. Tại sao ở miền Nam cũng “tổng nổi dậy” mà ở Sài Gòn bom, đạn “Mỹ, Nguỵ” không giết dân hàng loạt như vậy? Ông “khôn” mà không “ngoan” tí nào. Ông có thể được liệt vào danh sách của một vụ kiện có tên là “Nhân dân Huế chống lại Hoàng Phủ Ngọc Tường, et-al” rồi đó
Ôi! báo Tiếng dân sao lại đăng những bài kiểu này ? Không có bài để đăng sao ? Việc đã rõ ràng rồi : Mậu Thân 1968 Bọn CS hà Nội thảm sát đồng bào ta ở Huế. Anh em nhà Hoàng Phủ Ngọc Tường, Hoang phủ Ngọc Phan là những tên đồ tề khát máu đồng bào mình Vậy mà áo Tiếng dân lại để cho thằng vắt mũi chưa sạch này òng vo bao biện.
Tôn chỉ của Tiếng Dân là phổ biến thông tin khách quan, đa chiều… bác ạ. Khi đã đăng bài của Hoàng Phủ Ngọc Tường, thì những bài phản biện có liên quan, dù thuận hay chống, độc giả cũng cần phải biết.
Bài này đưa ra cái nhìn của tác giả, cung cấp những thông tin mà người đọc cần biết, dĩ nhiên có những thông tin không chính xác, rất cần tiếng nói phản biện. Đang chờ bài phản biện của bác và mọi người liên quan tới bài này.
AdminTD có biết bài này trên FB của Hoàng Hải Vân đã biến mất! Cám ơn báo Tiếng Dân đã lưu lại để ghi rõ sự trí trá của “bọn họ”.
Admin pót bài viết này của ký giả nước vỏ lựu máu mào gà Hoàng hải Vân là rất đúng, là một bằng chứng cho thấy bộ mặt thật của ký giả việt cộng Hoàng Hải vân chuyên nghề phun nước vỏ lựu máu mào gà lên đầu hồ chí minh hòng chạy tội cho việt cộng
ký giả việt cộng Hoàng Hải vân cũng biết là y hố nặng khi pót bài viết nước vỏ lựu máu mào gà này lên facebook của y ta, bài viết với những lý luận bịp bợm rẻ tiền, rất dễ bị lật tẩy sất, nên y ta đã vội vàng xóa bài