Hai phiên tòa, ai thắng, ai thua?

FB Trần Minh Nhật

9-1-2018

Phiên tòa xử các thanh niên Công Giáo đầu năm 2013. Ảnh: Nguyen Van Nhat/Vietnam News Agency/ Reuters/ NYT

Ngày 08/01/2018, đại án Đinh La Thăng và Đinh La Thăng cùng 20 đồng phạm được đưa ra tòa xét xử vì biển thủ tiền thuế của dân lên tới hàng tỉ đô la. Vụ án này làm chấn động dư luận vì thành tích “ăn tàn phá hoại” ghê gớm của những đảng viên cộng sản cao cấp nhất.

Cũng ngày này cách đây 5 năm, 14 Thanh Niên Công Giáo – Tin Lành bị đưa ra xét xử với cáo buộc “lật đổ chính quyền nhân dân” theo điều 79. Vụ án năm 2011 nghe đâu cũng làm dậy sóng dư luận và thu hút sự quan tâm của những ai thao thức cho tiền đồ dân tộc.

Cả hai vụ án xảy ra cùng một ngày, đều thuộc loại đặc biệt nghiêm trọng, có thể ảnh hưởng đến sự tồn vong của chế độ. Nhưng lại có quá nhiều điều tương phản.

Trong khi phiên tòa năm 2011 là cách để tiêu diệt những người mà đảng cộng sản gọi là “phản động”. Thì phiên tòa năm 2018 này lại là cuộc thanh trừng nội bộ giữa những người cộng sản với nhau. Có người gọi đùa là một bên chó cắn người, bên kia chó cắn chó.

Phiên tòa xử Đinh La Thăng, Trịnh Xuân Thanh và đồng phạm đầu năm 2018. Ảnh: Zing

Một phiên tòa được dân đi ủng hộ, đi để đòi lại tự do cho những người bị kết án bởi đơn giản đó là những người có chính nghĩa, sống cống hiến để xây dựng đất nước. Còn đằng này, phiên tòa năm 2018 xét xử ủy viên bộ chính trị và các đảng viên cộng sản thì người ta đi để mong xem nó bị xử mấy năm cho “đáng đời” kẻ “hút máu dân”.

Những đảng viên cộng sản này 5 năm trước có lẽ đang hả hê vì diệt được đối thủ, nay bị chính “đồng chí” thịt không phải vì là xấu hơn những kẻ đó mà là vì “đồng chí” ác quái hơn.

Phiên tòa năm 2011, những người bị xét xử ngẩng cao đầu trong khi kẻ ngồi cầm quyền sinh sát lại cúi gầm mặt. Những người thanh niên Công Giáo ấy đứng thẳng làm người, trong khi đó những người bị xét xử hôm nay cúi sấp mặt, và người ta chỉ muốn phỉ nhổ vào mặt.

5 năm trước dân chống đảng, nay đảng chống đảng.

Cũng một kiếp người, cùng chung thân phận tù đày nhưng người nổi danh, kẻ ô danh.

Một sự trùng hợp của phiên tòa làm tôi nhớ lại cảm giác những ngày ra tù 5 năm trước với các anh chị em chiến hữu, những người chỉ vì dấn thân cho người nghèo,cho tự do – dân chủ và nhân quyền và sự cường thịnh của quê cha đất tổ mà phải bị đày đọa.

Chúng tôi, những con người bé nhỏ với trái tim mang nhịp yêu thương, chưa bao giờ phải xấu hổ và hối hận vì phải đi tù, phải ra tòa.

Tòa án là cơ hội cho chúng tôi xác tín lại tại sao mình sống? Xác tín lý tưởng và chính nghĩa ấp ủ trong tim. Chúng tôi chưa bao giờ phải che đậy sự thật rằng mình là một tù nhân, và chỉ mong muốn càng nhiều người biết sự thật và diễn biến phiên tòa. Chẳng phải so sánh hơn thua, nhưng ít ra chúng tôi không phải dấu diếm thế hệ tương lai chúng tôi là ai, chúng tôi đã sống như thế nào, cuộc chiến của chúng tôi ra sao…

Chúng tôi bị đảng cầm quyền gọi là bên thua cuộc. Vâng, chúng tôi đã ngã nhưng chưa bao giờ bị tiêu diệt. Bằng chứng ư? Chúng tôi vẫn sống, vẫn chiến đấu cho điều mình đã hi sinh theo cách thức và khả năng của chúng tôi. Vẫn còn những người anh người chị trong lao tù, người lưu lạc tha phương, người bị đày đọa trên chính mảnh đất quê hương mình.

DÙ Ở ĐÂU, QUÊ HƯƠNG VIỆT NAM VẪN Ở TRONG TRÁI TIM CHÚNG TÔI.

Trong khi chúng tôi mỗi ngày thêm tươi trẻ và phát triển thì cứ nhìn đi “bên thắng cuộc” đang một sống một còn với nhau.

Ca khúc tôi hay hát dù cả trong chốn lao tù mà nay nó đúng cho hai bên chiến tuyến rằng “cũng một kiếp người, có người đi tìm chân lý, cũng một kiếp người có người hoang phí thời gian…”.

Nếu sống mà không biết lý do mình chết thì chỉ là tồn tại mà thôi.

Chẳng phải mất thời gian để cạnh khóe ai thắng – ai thua. Tuy nhiên, tôi xin chúc mừng các anh chị em trong vụ án của mình lời chúc mừng một mùa xuân mới với ý của Vua Thành Thang:

“NHẬT NHẬT TÂN, HỰU NHẬT TÂN” nhé anh chị em!

Bình Luận từ Facebook

2 BÌNH LUẬN

  1. Thật nực cười cái tòa xã ngủm. Xử ông bà chủ yêu nước thì có vành móng ngựa. Nhưng khi xử “đấy tớ” tham nhũng, ăn tàn phá hại lại không có vành móng ngựa.

  2. Mọi so sánh đều khập khiển, những người yêu nước không thể so sánh với bọn phá và bán nước ! Và “phiên tòa” thì không chỉ có “hai phiên’ mà là rất nhiều phiên khi đến phiên những kẻ chưa bị lộ ..! He he. Về nền ‘Phét trị XHCN ” thì xứ thiên đường Việt cộng không phải có “hai phiên” mà là ‘hai hiện tượng’ nổi bật, rất cần phân biệt thật rõ . Đó là hiện tượng
    (1)“ Ta đánh Dân” và
    (2)“Ta đánh Ta” !
    Tuy nghe.. rắc rối thế, nhưng cũng chỉ có hai bộ phận tham gia, đó là : Việt cộng (Ta) và Người dân Việt Nam ( Dân). – Trong đó, Việt cộng thì có Tiền, có Quyền, thích bạo lực, thạo đánh đấm , chém giết, bảo kê cho toàn bộ lũ côn đồ, lưu manh trong xã hội Đồng thời vấn đề đều liên quan đến chữ”Ta” tức bọn Việt cộng“đảng ta” ! Dân đen thì không có gì , nên khi bị “Ta đánh Dân” thì tất nhiên sẽ là ‘nạn nhân’ chịu đủ mọi tai họa ! Nhưng khi “Ta đánh Ta’ thì khác, các bầy Việt cộng đều có “ưu thế” giống hệt nhau, nên chỉ có thắng-thua, chứ không có ‘nạn nhân’ hay ‘thủ phạm’. Phe thắng thì Ác hơn, thủ đoạn hơn, tàn bạo bất lương hơn…hoặc giàu hơn, có ‘bảo kê’ mạnh hơn …vv, chỉ có thế !
    ———–

    Khi “Ta đánh Dân” thì do “Ta” cũng chính là “Sân khấu pháp luật XHCN” , thường gọi là “Tòa ớn” , khi ấy “Ta Tòa ớn’ có vai trò ‘Mặt rô pháp luật” của các “Tòa án thời Trung Cổ”, căn cứ vào bộ Luật Rừng XHCN và Hiến pháp “Cương lĩnh Ta”. Nơi ấy, là “xưởng gia công và sản xuất Án tù XHCN’, áp những cái án Trung cổ nặng nề dành cho ‘nhân tài, nguyên khí quốc gia VN” , như anh Ba Sàm, THD Thức …đến tận vừa rồi là mẹ Nấm , rồi LS Đôn, LS Đài …vv. “Ta Tòa ớn” ra đời , chủ yếu để cho mục đích này ,nên không có Đúng hay Sai khi “Ta xử Dân” . Khi “Ta” càng sợ Dân thì ‘Ta” càng man rợ ,rừng rú, bất chấp , thẳng tay …,không một‘bản án’ nào chịu kém mức độ tàn ác, nặng nề…hơn bản án nào … Tất cả ,xét cho cùng – như bọn cướp sợ dân làng – chỉ vì Việt cộng ngày càng sợ hãi trước ‘người Dân VN’ !

    Khi “Ta đánh Ta” thì tất nhiên, chỉ là màn diễn gây ‘chán ngán’ cực độ. Buổi diễn kéo dài, tốn kém nhưng quanh quẩn chỉ với một thằng”Ta” mọi rợ đóng tất cả các vai . Theo một kịch bản cũ xì, mục nát …mà ‘khán giả’ đã thuộc lòng mọi ‘lời thoại’ ! Hãy thử ghé mắt liếc qua cái ‘sân khấu Pháp luật XHCN xử Tham nhũng”, nơi lũ mọi rợ đang cố diễn cái cảnh‘loạn đả’ rất chi ‘Ta đánh Ta”. Nó là nơi mà qua các tấm hình, mặt ai nấy đều ‘giàu nét bị cáo” từ tay côn an trẻ măng áp giải cho đến các vị đã bị còng tay lẫn các vị áo thụng ngồi trên cao. Cái vẻ lắm lét, ngượng ngập trong mắt bọn họ, khiến ta khó phân biệt được ai là ‘Bị cáo’, ai là ‘Thẫm phán’ !
    Đó chỉ là nơi mà, kẻ ‘chưa bị lộ’ xử kẻ ‘đã bị bắt’ , nơi ‘ bát nháo, trộng lẫn các “đồng chí’, ‘đồng bọn’ và ‘đồng phạm’ …với nhau ( Hic! Tôi yêu tiếng Việt…).
    Khi ấy , cái “Ta thẩm phán’ sẽ đóng vai trò…‘Bác sĩ, Y tá’ giả vờ lăn xăn rối rít ‘vá đi ,vá lại cái màn trinh’ cho bọn ‘đảng ta” ! Và tòa XHCN khi ấy , giống như một cái ‘bệnh viện chui’, nơi mà mấy “cô gái điếm tham nhũng” cao cấp, thấp cấp…và bọn mặt rô bảo kê cứ ‘kẻ ra, người vào “ nườm nượp để được vá víu …cái “chính nghĩa vô sản ” rách tả tơi !
    ————-

    Cái “Sân khấu pháp quyền XHCN’ với ‘lũ hề thẫm phán XHCN’…đã rách tả tơi, ngày càng lộ rõ cái bộ mặt phi nghĩa. Chúng cũng tự biết, nhưng tất cả đều xô đẩy nhau, phải cùng múa vì không thể dừng lại được.
    Bọn ‘hề thẩm phán’ rất đa dạng, có loại nạt nộ thô tục LS , đang xử nghe điện thoại… lại có loại ‘thẫm phán’ ngang nhiên ra giá, trắng trợn vòi tiền…hay ngồi mở phong bì đếm, hay loại thích chui vào mùng vợ người …vv. Điểm chung nhất giữa bọn ấy là: Ghế thẫm phán phải mua bằng tiền tỉ , vì thế, không một tên ‘hề thẩm phán XHCN’ nào mà….không phải là Củi khô dự bị ! Đây là thời đại… Củi khô đi xử án !

    Bọn ấy khi ra ‘sàn diễn fáp quyền’, thì khỏi cần làm công tác ‘ma ki zê’, đánh phấn, vẽ mặt …, bởi, về cơ bản chúng đã có lớp da mặt vừa dày vừa trơn , phù hợp trong mọi vai diễn. Chỉ có tuổi tác và bộ đồng phục là khác ‘quy cách’ chút chút – Còn thì giống nhau về tầm mức tri thức ( là kiến thức phổ thông thôi, không nói kiến thức luật) dốt nát là đại trà, tầm mức chung chung chỉ cỡ trẻ trâu lớp ba, lớp bốn…, nhiễm nặng ‘kiến thức dân gian’ về vua quan thần tử của con dân phong kiến…
    Không chắc đã ‘đọc thông viết thạo’ nhưng khá chắc về nhân phẩm , nó tất nhiên sẽ ‘song hành’, phù hợp với tầm mức ‘kiến thức’ !

    Thế giới của họ, tuy gọi là ‘ngành hành pháp’ ,nhưng không mấy khi cần đến ‘văn bản luật” , món ‘pháp quyền XHCN’ sở dĩ hay, lạ và độc đáo là ở điểm này ! Bọn ấy thuộc lòng , nắm vững “Lệ” và ‘Lệnh Trên” hơn là thuộc Luật !

    Các vị ‘Thẫm phánViệt cộng’, nếu đọc thấy còm này, hẳn sẽ rất sửng sốt , họ sẽ quát to :
    “Ơ kia ! Cái bọn phản động này , ngày CCRĐ bọn ông chỉ có các’ thẫm phán nhân rân’ mù chữ ,kiêm luôn đồ tể, đao phủ…thì bọn mày lại bảo thế là ‘bạo ác’, là ‘hoang dại, rừng rú’…Nay thì xử trong phòng, có cả ‘nuật sư’…loa, màn hình đầy đủ, tiến bộ hiện đại thế mà vẫn lăn tăn à …?”

Comments are closed.