Phương Trạch
7-1-2018
Mấy hôm nay một sự kiện nóng hổi làm dậy sóng dư luận trong và ngoài nước, làm tốn không biết bao nhiêu thời gian và tâm lực của các nhà bình luận, ấy là cú đào thoát bất thành của Phan Văn Anh Vũ, với biệt danh “Vũ Nhôm”.
Từ trước đến nay, nhân vật Vũ Nhôm là ai và làm gì ở đâu, hầu như không ai biết. Chỉ từ khi cuộc đấu đá nội bộ khốc liệt, một mất một còn giữa hai nhân vật đứng đầu TP Đà Nẵng, là cựu UVBCH TƯ ĐCSVN, cựu Bí thư Nguyễn Xuân Anh, và Chủ tịch TP Đà Nẵng Huỳnh Đức Thơ, xuất hiện trên báo lề đảng vào tháng 3/2017. Đầu tiên là báo Lao Động đăng bài “Vụ doanh nghiệp tặng xe cho TP Đà Nẵng: Bất thường quanh chiếc xe tiền tỷ”. Và sau đó là rất nhiều thông tin vào loại “tuyệt mật” xuất hiện trên báo lề dân, nói về những mối quan hệ và những phi vụ làm ăn mờ ám của một số nhân vật trong Bộ Công an VN, thì lúc ấy, nhân vật Vũ Nhôm mới dần dần xuất hiện.
Cũng giống như vụ Trịnh Xuân Thanh, trường hợp Nguyễn Xuân Anh đi xe tiền tỷ do doanh nghiệp biếu tặng, sau đó khui ra xe này do Vũ Nhôm biếu. Chẳng những Vũ Nhôm biếu xe sang tiền tỷ cho Nguyễn Xuân Anh, mà sau đó còn khui ra hai căn nhà số 45 và 47 Nguyễn Thái Học (Đà Nẵng), cũng do đại gia Vũ Nhôm biếu, thì lúc đó, cơn sóng thần dữ dội nổi lên, làm cho mảnh đất bình yên Đà Nẵng chao đảo như một trận động đất lớn xảy ra.
Dù thay tên đổi họ, thay đổi địa chỉ hàng chục lần nhưng khi lộ ra mấy chiếc xe quà tặng, nhân dân Đà Nẵng biết ngay là ai. Nova 79, một cái tên lạ hoắc nhảy vào sở hữu những dự án khủng, những khu đất kim cương ở Đà Nẵng. Thực chất đấy là con bạch tuộc biến hình từ doanh nghiệp tặng xe cho đồng chí Xuân Anh. Hoá đơn tặng xe ghi Minh Hưng Phát, Phú Gia Compound, Sunrise Bay Đà Nẵng… quảng cáo rầm rộ tại các sân bay quốc tế chính là “đồng chí” Vũ Nhôm này đây. Toàn bộ điều hành, chỉ đạo của Xuân Anh đều do Vũ Nhôm đạo diễn.
Khác với nhiều vụ án tham nhũng thuần về kinh tế trước đây như Đinh La Thăng, Trịnh Xuân Thanh, Nguyễn Xuân Sơn, Hà Văn Thắm, Giang Kim Đạt v.v… Qua trường hợp Phan Văn Anh Vũ này, đã làm bộc lộ toàn bộ thực trạng một nền chính trị thối nát, những cuộc đấu đá khốc liệt để tranh giành quyền lợi giữa các thế lực, và mưu đồ thâu tóm để củng cố quyền lực, qua đó giành quyền lãnh đạo cao nhất trong giới chóp bu ĐCSVN hiện nay.
Tại sao nổ ra vụ đấu đá giữa hai vị lãnh đạo cao nhất của TP Đà Nẵng?
Việc Phan Văn Anh Vũ (Vũ Nhôm), mà đằng sau nó là những bàn tay lông lá của Tổng cục 5 Bộ CA, đã khuấy đảo và khuynh loát dàn lãnh đạo Đà Nẵng gần 20 năm qua, từ thời Nguyễn Bá Thanh làm Chủ tịch Đà Nẵng. Và lần lượt các đời chủ tịch về sau như Hoàng Tuấn Anh, Trần Văn Minh, Văn Hữu Chiến cho đến hiện nay là Huỳnh Đức Thơ, tất cả đều bị TC5, mà đại diện là Vũ Nhôm “dắt mũi”.
Nói thêm về chủ tịch Hoàng Tuấn Anh: Thời kỳ ông này làm CT Đà Nẵng (tháng 6/2004 đến tháng 4/2006), là thời kỳ Nguyễn Bá Thanh còn làm Bí thư Đà Nẵng. Uy tín của Nguyễn Bá Thanh bao trùm hết, do đó Hoàng Tuấn Anh tuy làm Chủ tịch, nhưng chỉ đóng vai trò như người giúp việc cho Bá Thanh. Vì vậy dân Đà Nẵng có câu ca:
“Trời của Thanh, đất của Thanh, con chim trên cành cũng của Bá Thanh, con chim trong quần là của Tuấn Anh”. Sau nhờ ra làm Bộ trưởng VH-TT&DL, thì ông này mới thoát ra được khỏi cái bóng của Bá Thanh.
Như vậy cái “thần tượng” Nguyễn Bá Thanh mà nhiều người tôn sùng, là “ăn to nói lớn” và dám đòi “bắt hết nhốt hết” những kẻ tham nhũng và các nhóm lợi ích, đã sụp đổ hoàn toàn. Và Nguyễn Bá Thanh cũng chỉ là công cụ cho tầng lớp trên sai khiến trong việc thanh trừng phe phái mà thôi.
Và việc Vũ Nhôm dám đập bàn, dọa chủ tịch Đà Nẵng rằng, “tôi sẽ cho ông nghỉ việc nếu không ký duyệt dự án cho tôi”, với vai trò là người của TC5, với các công ty bình phong, để thực hiện việc thâu tóm 9 dự án, và 31 nhà, đất công sản tại Đà Năng, thì việc Vũ Nhôm “muốn gì được nấy” âu cũng là điều dễ hiểu (1).
Để giải thích Vũ Nhôm là người của ai, và vì sao Vũ Nhôm mua được nhiều nhà công sản như vậy, ta hãy nghe “người trong cuộc”, nhà báo Nguyễn Thế Thịnh, đã chia sẻ trên trang cá nhân của mình như sau:
“Các cụ hưu trí CLB Thái Phiên đã hỏi Bí thư Thành ủy Đà Nẵng câu này…
Không nhớ vào năm nào, báo Tuổi Trẻ viết một bài nói về đất đai Đà Nẵng, trong đó có một đoạn dẫn chứng là dãy đất dọc đường Võ Nguyên Giáp, đoạn từ góc đường Phạm Văn Đồng đến góc đường Võ Văn Kiệt mấy nghìn mét vuông bán cho Vũ không qua đấu giá và giá rất “bèo”.
Hôm đó UBND TP mời vài tờ báo (chủ yếu là báo giấy có lượng phát hành tốt ở ĐN), mình nhớ là có Tuổi Trẻ, Thanh Niên, Lao Động,… do Phó chủ tịch Văn Hữu Chiến chủ trì (Trần Văn Minh làm chủ tịch).
Ông Chiến trưng ra một bộ hồ sơ, trong đó có công văn của Tổng cục Tình báo gửi TP Đà Nẵng, đề nghị chỉ định giá, bán cho doanh nghiệp bình phong của tổng cục là Công ty 79. Công văn lý giải vị trí đó thuận lợi cho việc xây dựng, để làm bình phong.
Ông Chiến đưa ra bản photocopy thẻ ngành của Phan Văn Anh Vũ, với cấp hàm thiếu tá.
Mọi người hỡi ôi. Không ai nói được câu nào. Về. Đó là lần đầu mình biết Vũ mang hàm CA…
Khu đất này sau đó Vũ bán lãi đến hơn 600 tỷ biết vì sao không?
Trước đó giá không cao, do quy định chỉ xây dưới 2 tầng. Sau đó Vũ xin điều chỉnh quy hoạch cho xây cao tầng, nên giá mới “cao tầng” như thế…
Nhân đây nói chuyện mọi người kêu, khi làm ra nhẽ, chắc hình tượng của ông Nguyễn Bá Thanh cũng lung lay… Nếu nhà công sản nào bán cho Vũ trước đó cũng đều có công văn như thế này thì ông Thanh bí thư và các ông từng làm chủ tịch ĐN có dám từ chối không?…
Còn vì sao Vũ có thể trở thành chủ doanh nghiệp bình phong, một người chỉ học xong lớp 11 là có thể trở thành thượng tá CA lại là một câu chuyện khác…
Sự “lùng bùng” của Đà Nẵng thời gian qua bắt đầu từ khi Bí thư Trần Thọ quyết ngưng không cho xây bến du thuyền chân phía Tây cầu Rồng. Phó bí thư Nguyễn Xuân Anh lúc đó đã đăng đàn thắc mắc cho Vũ, vì sao phía bên kia DHC xây được mà bên này không cho Vũ xây, như thế là không công bằng với doanh nghiệp.
Cao trào là việc Vũ mua trụ sở Hải quan nhưng bị chủ tịch đương nhiệm Huỳnh Đức Thơ không đồng ý. (Sau đó chọn giải pháp trung dung là cho thuê 50 năm- cũng gian truân lắm). Việc này UBKT TƯ đã làm.
Nói gì về ông Thơ lúc này cũng không có lợi cho ông ấy (và cũng không có lợi cho cả mình), nhưng thực sự mà nói, nếu ông Thơ xuôi theo thì đã không có vụ Nguyễn Xuân Anh bị kỷ luật, mọi việc cứ thế trôi êm, trôi êm… chưa biết đến bao giờ.
Vấn đề đặt ra là, số tiền chênh lệch rất lớn trong những lần “mua giá gốc bán giá ngọn” đó Vũ đã nộp cho Tổng cục bao nhiêu và có hay không một phần khác những ai được hưởng?
Nếu có thì cũng chỉ Vũ biết (2).
Vậy là cuộc chiến giữa Nguyễn Xuân Anh và Huỳnh Đức Thơ bắt nguồn từ đây.
Nhưng trong khi cả nước đang có hàng trăm cuộc đấu đá nội bộ tại các địa phương, và các bộ ngành trung ương vẫn không bao giờ ngưng nghỉ. Thậm chí có những vụ phải thanh toán nhau đẫm máu như vụ Yên Bái chẳng hạn. Tất cả cũng chỉ vì quyền và tiền. Và về nạn tham nhũng thì lại càng sôi nổi hơn nhiều lần. Báo chí lề đảng cũng đã tốn không biết bao nhiêu giấy mực để phanh phui. Như vụ Phạm Sĩ Quý ở Yên Bái, vụ Trịnh Văn Chiến ở Thanh Hóa, Nguyễn Thị Kim Tiến và Công ty buôn thuốc ung thư giá VN Pharma ở bộ Y tế, Võ Kim Cự với những hành động mờ ám khi dám ký cho Formosa đầu tư vượt quyền hạn lên 70 năm, và sau đó gây ra thảm họa Formosa…đều là những vụ hết sức nhức nhối và nổi cộm hơn Đà Nẵng rất nhiều, mà ông TBT Nguyễn Phú Trọng làm ngơ. Ngược lại, vụ “choảng nhau” giữa Nguyễn Xuân Anh và Huỳnh Đức Thơ, thì ngài TBT lại chỉ đạo UBKTTƯ vào cuộc để “điều tra làm rõ”, qua đó lòi ra đại gia bất động sản Vũ Nhôm này?
Chúng ta đều biết, đã từ lâu, mâu thuẫn do tranh giành quyền lợi, do “con gà ghét nhau tiếng gáy” giữa hai người “đồng chí nhưng không đồng lòng”, là Tổng cục 2 (tình báo quân đội) và Tổng cục 5 (tình báo công an) ngày càng gay gắt.
Đặc biệt là “cú đấm chính diện” của TC2 trong vụ án Năm Cam và đồng bọn vào năm 2001, làm cho ngành công an “xây xẩm mặt mày”. Hàng loạt tướng, tá công an phải tra tay vào còng. Nổi bật nhất là Trung tướng Bùi Quốc Huy, Thứ trưởng BCA, nguyên GĐ CA TP Hồ Chí Minh, bị kết án 4 năm tù giam. Trong vụ này có 3 cán bộ cao cấp “dính chàm”, trong đó 2 người là Ủy viên Trung ương ĐCSVN, là ngoài Bùi Quốc Huy còn có Trần Mai Hạnh, Tổng Giám đốc Đài Tiếng nói VN, và Phạm Sĩ Chiến, Phó Viện trưởng VKSNDTC.
Vì gần như toàn bộ ngành công an đã bị Năm Cam “mua đứt”, nên sau khi nhận được báo cáo của tình báo quân đội, lúc đó đang gọi là Cục 2, Thủ tướng Phan Văn Khải đã điều động tướng Nguyễn Việt Thành, GĐ CA Tiền Giang, đưa lực lượng CA Tiền Giang lên Sài Gòn bắt nhóm tội phạm này (vì tình báo quân đội không được phép bắt người). Vì vậy mâu thuẫn giữa TC2 và TC5 càng thêm sâu sắc.
Gần đây là vụ Trịnh Xuân Thanh. TC5 đã “hớt tay trên” của TC2, khi đưa người sang Đức khống chế và bắt Trịnh Xuân Thanh đưa về VN “đầu thú”, làm cho mấy ông TC2 giận “bầm gan tím ruột”.
Nói về công an, thì xưa nay dân VN hầu như ai cũng ghét công an. Ngược lại, công an cũng rất căm thù ông Đinh La Thăng. Vì hồi ông này làm bộ trưởng GTVT, đã xóa bỏ quy định tốc độ 40km/h của các loại xe cơ giới lưu thông tại các khu đô thị và khu dân cư nông thôn. Đặc biệt ông Đinh La Thăng còn cấm CSGT không được núp lùm núp bụi, không được chui rúc và ẩn nấp tại các nhà cầu, hầm phân ven đường để ghi hình người tham gia giao thông. CSGT muốn ghi hình thì phải đứng đàng hoàng trên đường. Điều này đã gây ra tổn thất vô cùng to lớn cho thu nhập của ngành công an. Họ không còn được tác oai tác quái như bọn lưu manh trộm cướp trên đường. Vì vậy họ gọi Đinh La Thăng là “Đinh tặc”.
Ngoài ra các đồng chí công an cũng rất căm thù cánh nhà báo. Biết bao vụ phóng viên đóng giả lơ xe, phụ xe để ghi âm ghi hình cảnh công an “làm luật”, “ăn bẩn” phi pháp. Làm cho ngành công an đã phải nhiều phen “lên bờ xuống ruộng”, thậm chí nhiều anh vào “bóc lịch”. Ngược lại công an cũng không vừa, đã “gài bẫy” những phóng viên non kinh nghiệm khi tác nghiệp, làm cho một số phóng viên phải trả giá.
Điều này giải thích tại sao, cùng là hai thượng tá bị bắt. Nhưng Út Trọc bên quân đội ít được báo chí quan tâm. Ngược lại, Vũ Nhôm thì được các báo tỏ ra quan tâm đặc biệt, đưa tin liên tục với nhiều tình tiết rất li kì.
Nên biết là hầu như tất cả các bộ, ngành xưa nay đều có tổ chức làm kinh tài cho ngành mình. Chính những khoản thu nhập này đã đem lại nguồn lợi kếch xù cho một số người làm giàu kinh khủng. Dưới chiêu bài “quân đội làm kinh tế”, Bộ Quốc phòng trực tiếp quản lý nhiều tập đoàn, tổng công ty trên rất nhiều lĩnh vực khác nhau, từ xây dựng – bất động sản, viễn thông, tài chính, logistics, cơ khí, xăng dầu, cho tới nông nghiệp. Như Tập đoàn 319 trước đây do Phùng Quang Hải, con Phùng Quang Thanh làm chủ. Nay con Trần Đại Quang thay thế. Út Trọc làm kinh tài cho quân đội với hàng loạt BOT trên cả nước.
Còn ngành công an không làm kinh tế lộ liễu và ồ ạt như quân đội. Qua vụ này, ta có thể hiểu rằng, ngoài Vũ Nhôm làm kinh tài cho CA qua các công ty bình phong kinh doanh bất động sản ra, có thể công an còn rất nhiều công ty bình phong khác nhưng chưa bị lộ. Có tin nói rằng, ngay tỉ phú Phạm Nhật Vượng cũng là một “sân sau” của công an như Vũ Nhôm. Nhưng Phạm Nhật Vượng khôn ngoan và kín đáo hơn, nên cho đến nay ít ai biết.
Ngoài việc có các công ty bình phong làm kinh tế, bất cứ ai kinh doanh lớn nhỏ đều phải tìm chỗ “dựa lưng” cả. Càng lớn thì chung chi càng nhiều. Từ cờ bạc, cho đến mại dâm, buôn lậu v.v… đều có CA bảo kê hết.
“Thương trường là chiến trường”, do đó hai bên đụng độ, ghen ghét và tố cáo nhau lên cụ Tổng. Để cho công bằng, cụ Tổng bèn “nện” mỗi bên một gậy.
Nhưng việc cụ Tổng nhắm vào Đà Nẵng, mà cụ thể là Nguyễn Xuân Anh chứ không phải Huỳnh Đức Thơ, tuy cả hai “tội trạng” như nhau, cho thấy, cụ Tổng đã bắn một mũi tên nhằm hai mục đích.
Một là qua vụ “làm thịt” Nguyễn Xuân Anh, nhằm “vạch mặt” nhóm sân sau của TC5 BCA với những phi vụ làm ăn mờ ám, dám “qua mặt” cụ, nên cụ phải “dạy cho chúng một bài học”.
Hai là qua đó nhằm triệt hạ uy tín của Chủ tịch nước Trần Đại Quang, người xuất thân từ ngành công an. Và cũng đánh thêm một cú vào Bộ Công an. Vì trước đến nay, ông Trọng chưa nắm được công an. Vì vậy ngoài việc ông Trọng đã “nhảy bổ” vào làm Thường vụ Đảng ủy CATƯ. Đây là lần đầu tiên, Tổng Bí thư tham gia Ban thường vụ Đảng ủy Công an Trung ương. Và qua vụ này, cụ Tổng càng có điều kiện củng cố và thâu tóm quyền lực. Và như vậy ngoài việc cụ rung đùi ngồi hết nhiệm kỳ này mà không bị ai đe dọa “thay ngựa giữa dòng”, cụ Tổng còn có điều kiện sắp xếp, bố trí người của mình cho những nhiệm kỳ sau.
Singapore đã “bán đứng” Vũ Nhôm như thế nào?
Một chi tiết rất đáng lưu ý: “Một nguồn tin cao cấp từ Cục A83 TC An Ninh cho biết, khi bị phía Singapore giao lại cho cơ quan chức năng VN, ông PVAV trong một trạng thái tâm lý hoảng loạn, mặt vàng bệch. Câu nói cửa miệng của ông Vũ “nhôm” lặp đi lặp lại là, tôi không hề muốn bỏ trốn. Người ta buộc tôi phải ra đi”(3).
Vậy thì câu “Tôi không muốn bỏ trốn. Người ta buộc tôi phải ra đi”. “Người ta” ở đây là những ai? Và nay việc Vũ trở về, có thể làm cho một số người lên cơn đột quỵ. Vì câu hỏi ai đã thông tin và bố trí cho Vũ chạy trốn đã được đặt ra một cách rất gay gắt, đến từ các vị cựu lãnh đạo, các tướng lĩnh hưu trí tại Đà Nẵng bấy lâu nay. Và như vậy có thể lòi ra một lô một lốc những đường dây bảo kê cho Vũ.
Còn việc tại sao CA VN bắt Vũ tại Singapore một cách rất dễ dàng như thế? Thì điều này rất dễ hiểu.
Nên biết rằng, Vũ qua Singapore hôm 22/12/2017. An ninh VN rất dễ dàng biết Vũ qua đường nào để bỏ trốn qua Singapore. Vì ngoài VN ra, Vũ cũng có thể bằng đường bộ qua Lào hoặc Campuchia để bay. Và chỉ cần trong 1 ngày, là an ninh VN biết ngay là Vũ đi Singapore. Lập tức, công an VN sẽ mang theo lệnh truy nã của VN, kể cả lệnh truy nã đỏ của Interpol qua Singapore. Và như vậy buộc Singapore phải hợp tác.
Hơn nữa hiện nay Singapore là một trong những nước có nguồn đầu tư hàng đầu tại VN.
Nếu hợp tác với VN trong vụ này, sẽ mở ra nhiều cơ hội cho Singapore hợp tác làm ăn lâu dài tại VN. Nếu để cho Vũ đi Đức hoặc nước khác, thì Singapore mất nhiều thứ, mà chẳng được lợi lộc gì. Vậy thì chẳng có lý do gì để Singapore từ chối? Dư luận gọi là “mặc cả chính trị, trao đổi kinh tế”.
Ngày 2/1/2018 vừa qua, nghĩa là trước chuyến bay chở Vũ “nhôm” về Việt Nam từ Singapore, báo lề đảng cho biết Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc đồng ý tăng vốn từ 875 triệu USD lên 2 tỷ USD và bổ sung thêm hoạt động kinh doanh casino ở Khu nghỉ dưỡng Laguna Lăng Cô (Thừa Thiên Huế). Khu du lịch Laguna Lăng Cô vốn thuộc Tập đoàn Banyan Tree của Singapore(4).
Điều này giải thích tại sao Vũ bị tạm giữ ngày 28/12/2017 với lý do “hộ chiếu giả”, mà phía Singapore không thông báo, cũng không cho Vũ gặp người thân. Đến ngày 01/01/2018, luật sư Remy Choo được bạn của Vũ thuê, yêu cầu được tiếp xúc với Vũ mà không được phía Singapore chấp nhận. Điều này chứng tỏ phía Singapore đã có kế hoạch trả Vũ về theo yêu cầu của VN ngay từ đầu, nên mới cố giữ bí mật.
Điều này giải thích tại sao, đến 4h chiều ngày 03/01/2018, nghĩa là sau khi thông tin Vũ bị Singapore làm lộ, phía Singapore mới cho luật sư Remy Choo được gặp Vũ:
“Liên quan đến bức thư mà ông (luật sư Reme Choo Zheng Xi) gửi cho chúng tôi lúc 6:53 tối 3-1-2018, chúng tôi trả lời như sau.
Chúng tôi đã cho phép ông được gặp thân chủ của mình lúc 4h chiều ngày 3-1, ông cũng biết là thân chủ của ông đã vi phạm đạo luật nhập cư Singapore khi nhập cảnh vào Singapore”(5).
Điều này giải thích tại sao, ngày 3/1/2018, Vũ đã gặp được luật sư nhưng luật sư cũng chưa biết chuyện gì hết, mà lệnh trục xuất thì ngày 30/12 đã có rồi. Vì theo luật của Singapore, sau khi một đương sự nào đó bị bắt thì phải có quyền tiếp cận của luật sư liền và bất cứ quyết định nào thì đương sự đó cần phải biết.
Ngay chính luật sư của Vũ ở Singapore, ông Remy Choo, bình luận với BBC hôm 4/1 rằng ông rất thất vọng khi thân chủ của ông bị trục xuất mà chính ông không được thông báo trước vụ việc.
Điều này giải thích tại sao, ngoài hộ chiếu Singapore, Vũ còn có hộ chiếu quốc gia Antigua và Barbuda. Nhưng sau khi bị trục xuất, người ta không để Vũ tự lựa chọn đi đâu thì đi, mà lại đưa về VN?
Điều này giải thích tại sao, luật sư của Vũ chỉ được thông báo sau 3 tiếng, sau khi Vũ đã lên máy bay, bay về VN, nghĩa là sau khi phía Singapore đã được VN thông báo Vũ đã về đến VN: “Một luật sư của ông Vũ tại Singapore cho biết là ông chỉ được thông báo về việc trục xuất này 3 tiếng đồng hồ, sau khi ông Vũ bị đưa lên máy bay”(6).
Điều này giải thích tại sao, Vũ về VN trên chuyến bay của hãng hàng không Vietnam Airlines, có số ghế 38, và phải có mặt trước 2 giờ. Chứ không phải như vụ bắt Trịnh Xuân Thanh, VN đã phải đưa máy bay sang Nga, rồi qua Séc thuê xe, mò sang Đức để bắt Trịnh Xuân Thanh. Sau khi bắt được Trịnh Xuân Thanh, đã phải chạy vòng vèo qua Séc, rồi mới sang Nga lên máy bay bay về?
“Theo nguồn tin của Thanh Niên, chiều nay (4.1), một hành khách mang tên Phan Van Anh Vu có mặt trên chuyến bay từ Singapore về Việt Nam. Theo tìm hiểu của chúng tôi, chuyến bay VN 662 sử dụng máy bay Airbus A321-100/200 của hãng hàng không Vietnam Airlines (VNA). Trước đó, trả lời trên Zing về dẫn giải tội phạm, “một cán bộ C45 cho biết, theo quy định, khi di lý tội phạm bằng máy bay, công an sẽ mua vé như các hành khách khác, tuy nhiên phải có mặt tại sân bay trước khi máy bay khởi hành 2h.
Khi xe đặc chủng đưa tội phạm tới sân bay, nhân viên sân bay sẽ đưa cán bộ điều tra và tội phạm lên trước. Ngành hàng không sẽ dành 3 ghế ưu tiên (thường gọi là ghế an ninh) trên mỗi chuyến bay cho cơ quan điều tra làm nhiệm vụ đặc biệt hoặc trường hợp khẩn cấp”(7).
Phía Singapore nói Vũ nhập cảnh theo hộ chiếu giả là họ nói theo yêu cầu của VN để lấy lý do giữ Vũ. Vì với tấm hộ chiếu cấp năm 2015 này, Vũ đã ra vào Singapore nhiều lần hợp pháp, thì tại sao lúc này lại trở thành hộ chiếu giả? Dứt khoát không có biện pháp nghiệp vụ gì ở đây để biến một tấm hộ chiếu hợp pháp thành bất hợp pháp được.
Có thể nói, không phải phía Singapore “trục xuất” vì Vũ vi phạm Luật Nhập cư. Mà đây là một vụ dẫn độ, một cuộc “bán đứng” trắng trợn một công dân VN có đầy đủ giấy tờ hợp pháp, vì những lợi ích của họ.
Hơn nữa, từ khi ông Trump làm Thống thống Mỹ, với khẩu hiệu “Nước Mỹ trên hết” chỉ biết chăm lo vun vén cho nước Mỹ, mà dễ dàng bỏ qua những vấn nạn vi phạm nhân quyền tại các nước, là cơ hội ngàn vàng cho Tập Cận Bình vươn cái vòi bạch tuộc ra bao trùm Đông Nam Á, và lăm le vươn ta khắp thế giới. Vì vậy Singapore cũng khó lòng “cựa quậy” làm trái ý Tập, một khi ông Trọng “thỉnh cầu” nhờ Tập tác động để Singapore trao trả Vũ cho VN.
Theo blogger Người buôn gió (Bùi Thanh Hiếu), thì do đã thỏa thuận với VN, nên lẽ ra phía Singapore sẽ trao trả Vũ về VN vào ngày 02/01/2018. Nhưng bất ngờ có tờ báo Anh ngữ tại Singapore đăng tin Vũ đã bị Singapore bắt giữ. Và do phản ứng dây chuyền, hàng loạt các hãng thông tấn nước ngoài loan tin vụ này. Thế là kế hoạch bị lộ và phải tạm hoãn. Vì vậy đến ngày 03/01/2018, luật sư của Vũ mới được tiếp xúc với Vũ.
Trước mắt có thể nói, việc bắt được Vũ Nhôm để đưa về VN lần này là một thắng lợi của ông Trọng, ông Phúc. Vì không phải tốn kém và “mất mặt”, ảnh hưởng đến uy tín và thiệt hại về nhiều mặt như vụ bắt Trịnh Xuân Thanh.
Điều này cũng làm thất vọng cho một số người. Vì nếu như Vũ sang được Đức thì sẽ vạch mặt trò dối trá bịp bợm của ông Trọng khi dám dùng “luật rừng” tới một nước có quyền để bắt cóc Trịnh Xuân Thanh đem về “đầu thú”.
Nhưng về việc Trịnh Xuân Thanh đã bị an ninh VN bắt cóc như thế nào thì cảnh sát Đức đã có bằng chứng đầy đủ. Vì vậy việc không có Vũ cũng chẳng ảnh hưởng nhiều đến vụ này.
Nếu nhìn tổng thể, có khi việc Vũ trở về lại hay hơn, nó làm cho trận chiến tranh giành và đấu đá nội bộ, để thâu tóm quyền lực và qua đó tranh giành quyền lợi giữa các phe nhóm trở nên khốc liệt và hấp dẫn hơn. Nhóm lợi ích “sân sau” của Vũ Nhôm sẽ bị vạch mặt. Ít nhất là những kẻ “chống lưng” cho Vũ trong việc thâu tóm nhiều dự án và nhiều nhà công sản không thể ngồi yên. Trận chiến có thể vượt đèo Hải Vân và lan rộng ra nhiều bộ, ngành khác.
Một chi tiết rất đáng quan tâm, là Phan Văn Anh Vũ có hộ chiếu của quốc gia Antigua và Barbuda, và Vũ đã được quốc tịch nước này vào ngày 1 tháng 9 năm 2017.
“Vì với người có hộ chiếu của quốc gia Antigua và Barbuda, sẽ được hưởng rất nhiều ưu đãi, như du lịch miễn phí đến 130 quốc gia bao gồm U. K., Thụy Sỹ, Singapore, Hồng Kông, các nước thuộc Liên minh châu Âu bao gồm 28 quốc gia thuộc khối Schengen và hầu hết các nước thuộc Khối thịnh vượng Anh. Quyền công dân kép và suốt đời đối với nhà đầu tư và thành viên gia đình đủ điều kiện. Thuận lợi về thuế – Antigua & Barbuda không có thuế lợi tức về vốn hoặc thuế bất động sản; thu nhập phát sinh ngoài nước không bị đánh thuế. Yêu cầu cư trú tối thiểu – cư trú 5 ngày trong 5 năm đầu. Cuộc sống chất lượng cao- người dân mới có thể dành nhiều thời gian ở Antigua và Barbuda theo ý họ. Quốc gia mang đến cho người dân cuộc sống không có căng thẳng bất an ở một trong những vùng khí hậu dễ chịu nhất trên thế giới”(8).
Vậy phải chăng Vũ Nhôm đã biết phòng xa. Cũng như rất nhiều quan chức VN hiện nay, là sau khi vơ vét “cho đầy túi tham”, đã tìm cách “lót ổ” tại một đất nước xa xôi, yên tĩnh với nhiều ưu đãi đặc biệt, để tận hưởng những thành quả mà chúng đã cướp trên mồ hôi xương máu của những người dân nghèo trên đất nước Việt Nam điêu tàn và tang thương hôm nay?
Và hiện còn có bao nhiêu Vũ Nhôm đang ngồi trên quyền lực, đề ra những chủ trương chính sách phi nghĩa, để tiếp tục ăn cướp và hút máu nhân dân VN, và đang “lót ổ” tại nhiều quốc gia khác. Để khi có biến, chúng sẵn sàng nhanh chân chuồn thẳng?
Có lẽ giờ đây, sau khi phải ngồi sau song sắt trại giam B14 Bộ Công an, phải nằm trên “đệm” xi măng lạnh lẽo, và dưới sự giám sát nghiêm ngặt của các đồng chí trong ngành mình, Phan Văn Anh Vũ mới thấm thía cho số phận của những kẻ “còn đảng còn mình”. Tưởng rằng ra sức cúc cung phụng vụ cho cấp trên để rồi được hưởng nhiều đặc quyền đặc lợi. Hóa ra cái mà các đồng chí dành “ưu tiên” cho mình là như thế này đây.
Đúng là “Hùm thiêng khi đã sa cơ cũng hèn”(Kiều).