14-11-2017
Suốt nhiều năm qua, biển Đông của Việt Nam vẫn chưa một ngày nào ngưng bão tố. Sau những mất mát của quá nhiều ngư dân Việt Nam, hết lần này đến lần khác, chúng ta vẫn luôn khuyến khích, động viên ngư dân mình tiếp tục hành trình bám biển – vùng biển chủ quyền đã được xác lập bằng cả máu thịt người Việt qua nhiều thế hệ.
Ngư dân ra khơi, có thể với họ là câu chuyện miếng cơm manh áo. Nhưng ở cấp độ quốc gia, đó là sự xác lập chủ quyền lãnh hải.
Thế nhưng, tại sao ngư dân lại đơn độc trong hành trình đòi lại công lý, đòi lại quyền tự do chính đáng của mình? Tại sao?
Nỗi oan khiên của 5 ngư dân Việt Nam tôi đã viết ở đây. Ngày 16-11, phiên toà tiếp theo sẽ diễn ra tại Indonesia để xét xử ngư dân Hứa Minh Trung (quê Kiên Giang). Phía Indonesia cáo buộc anh Trung đã khai thác cá trên vùng biển của Indonesia, trong khi thực tế đã được xác minh bởi Bộ đội Biên phòng tỉnh Kiên Giang, thông qua toạ độ GPS, anh Trung và 4 thuyền trưởng khác đều đánh bắt cá ở vùng biển thuộc chủ quyền của Việt Nam.
Cả 5 ngư dân này đã bị bắt và giữ tại Indonesia suốt từ tháng 4-2017 đến nay. Họ đang đứng trước nguy cơ bị tước đoạt quyền tự do, bị tiêu huỷ những con tàu hàng tỉ đồng được đóng bằng mồ hôi nước mắt và bằng những khoản nợ chất chồng.
Cả 5 ngư dân đều thảm thiết kêu oan. Cả 5 người đều khẳng định và chỉ ra bằng chứng cho thấy họ đánh cá trên vùng biển thuộc chủ quyền Việt Nam và điều này là không thể chối cãi. Thế nhưng, tại sao trong phiên toà xét xử họ lại vắng bóng đại diện Đại sứ quán Việt Nam tại Indonesia? Những người trong sứ quán ấy có mặt ở Indonesia để làm gì, nếu không phải là để bảo vệ những người mang quốc tịch Việt Nam trên đất nước Indonesia?
Một phiên toà xét xử ngư dân vào đầu tháng 11 đã diễn ra và tuyệt nhiên không thấy người nào của đại sứ quán Việt Nam tại Indonesia xuất hiện. Ngày 16-11, trong phiên toà tiếp theo, nếu họ vẫn tiếp tục thờ ơ với phận người dân nước Việt, thì lại một lần nữa, nhân dân tốn cơm nuôi một lũ người vô dụng.
Học Giả: Thái Bá Tân
Luôn có tin tàu lạ
Giết ngư dân, phá tàu.
Xin được hỏi thủ tướng:
Quân đội của ta đâu?
Nếu vì hèn không thể
Bảo vệ được người dân,
Thì xin bớt lem lẻm
Vì nước và vì dân.
Cũng xin hỏi thủ tướng
Dân nuôi quân đội ta
Có điều gì không ổn,
Đáng phải để kêu ca?
Vậy thì sao quân đội
Không bảo vệ bà con.
Sao tướng nhiều đến thế.
Mà toàn tướng chơi gôn?
Cuối cùng, xin thủ tướng
Trả lời dân thực lòng:
Vấn đề là như thế.
Thủ tướng xấu hổ không?
Nguồn Mạng
Thi Sĩ Bùi Chí Vinh.
Biển Đông không chấp nhận “Đường Lưỡi Bò” láu cá
Không chấp nhận tàu Hải Giám, tàu Ngư Chính thưa em (thứ tàu lạ mơ hồ)
Biển Đông không có dầu hỏa cho bọn cường hào, không có thềm lục địa cho ác bá
Nhưng có ngư dân hiền lành và tuổi trẻ khát tự do
Biển Đông tang thương từ những rặng san hô
Nơi xác cha ông trồi lên thành quần đảo
Nơi bọn xâm lăng đang gióng trống giương cờ
Tưởng đất nước Tiên Rồng thời bình trôi hết máu
Anh đã từng nếm mùi chiến tranh, từng nếm mùi đói cơm thiếu áo
Thoát chết ở Trường Sơn, sống lại ở đồng bằng
Thuộc lòng sử Việt Nam như một người tử đạo
Thương cọc nhọn Ngô Quyền, mê chiến thắng Bạch Đằng Giang
Làm sao có thể thờ ơ trước bầy cá mập ăn đêm
Dám lồng lộn khắp Biển Đông dọa nạt
Chúng săn anh và chúng đuổi em
Bằng lý luận của Thiên Triều xưa… “quá đát”
Em ơi em tự do có thật
Mộ gió cha ông cũng có thật kia kìa
Sờ lên ngực anh đi, khi trái tim còn đập
Thì đâu dễ gì giặc phương Bắc được hả hê ?
Em ơi em khi sinh tử cận kề
Mới hiểu hết thế nào là nhân quả
Mới thấy “cháy nhà ra mặt chuột” ngô nghê
Thấy “tàu lạ” thành tàu quen… dối trá
Biển Đông không có chỗ cho Trần Ích Tắc, Lê Chiêu Thống rạp mình hèn hạ
Không có chỗ cho tàu Hải Giám, tàu Ngư Chính “giả nai” quen thói mơ hồ
Càng không có dầu hỏa cho cường hào, không có ngư trường cho ác bá
Chỉ có cọc nhọn Bạch Đằng và cánh tay “Sát Thát” khát tự do !
Nguồn Mạng.