Huỳnh Thục Vy
15-4-2025
Tôi đã từng là một người chống cộng, một cách rõ ràng, công khai, và quyết liệt. Tên tôi từng gắn liền với những tuyên bố mạnh mẽ, những bài viết dậy sóng, những lần xuống đường, và cả những phiên tòa mà tôi biết rất rõ mình đang đối đầu với ai.
Tôi không hối hận!
Tôi không hối hận vì đã sống đúng với lương tâm mình. Không hối hận vì đã nói ra những điều tôi tin là đúng. Không hối hận vì đã trả giá, vì đã bước đi trong sợ hãi, bị theo dõi, bị cô lập, bị giam cầm. Đó là một phần của tuổi trẻ tôi – một tuổi trẻ không bình yên, nhưng thật rực rỡ.
Nhưng hôm nay, tôi ngồi đây, viết những dòng này – để nói với mọi người rằng: Tôi không còn chống cộng nữa.
Không, tôi không thay đổi niềm tin vào những giá trị tự do, dân chủ, hay nhân quyền. Tôi không quay lưng với những người đã, đang, và sẽ tiếp tục tranh đấu cho một Việt Nam tốt đẹp hơn. Tôi chỉ không còn tin vào một cách chống đối dựa trên sự đối đầu, phẫn nộ và tách biệt tuyệt đối. Tôi không còn tin vào một thứ “chống” mà đánh mất phần “người” trong nhau.
Tôi đã học được rằng: Phẫn nộ không thể là điểm đến cuối cùng
Tôi lớn lên trong một gia đình mang nặng dấu ấn của sự đối lập. Cha tôi – Huỳnh Ngọc Tuấn – đã truyền cho tôi lòng yêu nước không thỏa hiệp. Từ rất sớm, tôi đã học được rằng sự thật đáng để đấu tranh, rằng nhân phẩm là thứ không thể thương lượng. Tôi đã đi con đường ấy, với tất cả đam mê, lý tưởng và sự bất chấp.
Nhưng năm tháng trôi qua, tôi bắt đầu cảm nhận một điều rất sâu sắc: Phẫn nộ thì dễ, nhưng yêu thương thì khó hơn gấp trăm lần. Khi ta chỉ nhìn thấy những người phía bên kia như kẻ thù, như những cỗ máy độc tài, như hiện thân của cái ác – ta tự biến mình thành phản chiếu của chính điều ta muốn phá bỏ.
Tôi từng căm ghét chính quyền này vì họ tước đoạt quyền con người. Nhưng rồi tôi cũng từng thấy mình căm ghét những người làm trong bộ máy đó một cách mù quáng, không phân biệt được ai là nạn nhân, ai là thủ phạm, ai chỉ đang cố sống sót. Và trong cơn giận dữ đó, tôi đã quên mất điều gì khiến tôi trở thành con người tôi từng mong muốn: Lòng trắc ẩn.
Không chống – không có nghĩa là im lặng
Nhiều người sẽ hỏi: “Vậy thì Vy đã chọn đứng về phía ai?” Câu trả lời là: Tôi không còn đứng về phía nào – tôi đứng về phía con người.
Tôi không viết để cổ vũ chế độ, nhưng tôi cũng không còn viết để công kích chế độ bằng những từ ngữ đầy giận dữ. Tôi tin rằng sự thay đổi không bắt đầu từ những lời la hét, mà từ những cuộc trò chuyện. Không phải những khẩu hiệu chống đối, mà từ những lời thì thầm thật thà giữa hai con người, giữa những vết thương giống nhau dù khác lý tưởng.
Tôi đã từng nghĩ mình phải nói lớn, thật lớn, để được lắng nghe. Nhưng giờ đây tôi hiểu rằng – có những sự thật chỉ vang lên khi ta đủ im lặng để cảm nhận. Tôi chọn viết, nói, sống – nhưng không phải để “chống”, mà để hiểu, để kết nối, và để truyền một năng lượng khác: Năng lượng của sự chữa lành.
Tự do không phải là điều ta giành được bằng cách chiến thắng người khác
Tự do, trong sâu thẳm, là khả năng được sống đúng với bản chất người – dù có bị nhốt trong bốn bức tường, dù bị cấm đoán đủ điều. Tôi đã từng cảm thấy mình mất tự do khi bị kiểm soát, theo dõi, và cấm xuất cảnh. Nhưng có những thời điểm, chính khi tôi còn trong cuộc chiến “chống cộng”, tôi cảm thấy mình còn bị giam hãm hơn – bởi chính cơn giận và cảm giác phải chứng minh điều gì đó với thế giới.
Giờ đây, tôi biết: Tôi không cần chống để được tự do. Tôi không cần ai công nhận điều tôi tin mới đúng. Tôi chỉ cần sống như tôi chọn. Và đó là thứ tự do mà không nhà tù nào tước được, không thể chế nào ngăn nổi.
Tôi viết tiếp, không phải để đấu tranh – mà để kể chuyện
Tôi vẫn sẽ viết. Viết về Việt Nam – về những đứa trẻ không biết cha mình là ai, về người mẹ lặng lẽ chờ con trai đi tù về, về những người cán bộ mà tôi biết – dù bị ràng buộc bởi hệ thống, vẫn đau đáu một điều gì đó rất người.
Tôi sẽ kể những câu chuyện nhỏ – không khẩu hiệu, không lý tưởng, chỉ là con người với con người.
Tôi tin rằng, chính những câu chuyện ấy mới có sức lay động lâu dài. Lịch sử không chỉ được tạo nên bởi những cuộc cách mạng hay những bài diễn văn hùng hồn – mà bởi những thay đổi âm thầm trong trái tim từng người. Và tôi chọn làm một phần của sự chuyển động âm thầm đó.
Tôi không phản bội ai – tôi chỉ chọn yêu theo một cách khác
Tôi biết sẽ có người thất vọng. Sẽ có người nói tôi đã bỏ cuộc, đã phản bội lý tưởng. Nhưng tôi không thể sống để vừa lòng tất cả. Tôi chỉ có thể sống thật với chính mình – với trái tim đang thay đổi từng ngày, từng trải nghiệm, từng giấc mơ.
Tôi vẫn yêu Việt Nam. Nhưng tình yêu ấy không còn là một tình yêu giận dữ, đòi hỏi, hoặc phải “đánh đổ cái này để dựng lên cái khác”. Tình yêu ấy giờ đây là sự bao dung – dành cho cả những người đã khiến tôi tổn thương, cho cả những người từng gọi tôi là phản động, là kẻ phá hoại.
Điều duy nhất tôi chống, là sự thù hận
Tôi không còn chống cộng. Nhưng tôi chống lại sự thù hận – trong chính mình, và trong những người quanh tôi. Vì thù hận không bao giờ dẫn đến giải phóng – nó chỉ thay ngục tù này bằng ngục tù khác. Tôi tin vào một Việt Nam không cần thêm những kẻ tử vì đạo cho tự do, mà cần những người sống sót – sống để lắng nghe, để thấu hiểu, và để kết nối.
Kết
Tôi, Huỳnh Thục Vy, không còn chống cộng. Nhưng tôi chưa bao giờ ngừng yêu đất nước này, chưa bao giờ ngừng tin vào phẩm giá con người. Tôi chỉ chọn một cách yêu khác – nhẹ nhàng hơn, chậm rãi hơn, nhưng sâu xa hơn.
Vì tôi tin rằng, sau tất cả, Việt Nam không cần thêm ai chống lại điều gì. Việt Nam cần những người dám yêu – dù khác biệt, dù bị hiểu lầm, dù không còn “nổi loạn” như trước.



Huy Duc KHONG CO Chống Cộng nhung CHI VI TRINH BAY Y KIEN ” THEO LUONG TAM ” ve nhung Van De Xa Hoi ” Thay Gai Mat “. Va VI NHUNG Y KIEN NAY KHONG LAM VUI LONG GIOI LANH DAO Nha Nuoc …. cho nen PHAI CHIU TU TOI. That la Toi Nghiep.
Vi vay Huynh Thuc Vy CO TUYEN BO KHONG CON Chống Cộng NUA nhung Lanh Dap Nha Nuoc CHUA THAY VUI LONG thi cung CHUA CHAC CHAN ” DUOC YEN THAN ” dau.
Song CHO VUI LONG trong cai Xa Hoi nay THAT KHO !!!
Những con chó đỏ nhảy vào ca tụng cô Huỳnh Thục Vy, mỗi người có quyền chọn lựa cách họ sống và làm việc, suy nghĩ. Chỉ có việt cộng mới cấm đoán những điều ấy. Chúc cô bình an
Cs. ngày nay rất khôn khéo khi tìm cách biến dạng để “đội lốt” hay ẩn núp
trong phong trào toàn cầu hóa, đó có lẽ là lý do khiến cô HTV. cũng phải ra
thông báo một cách trịnh trọng là mình đã thôi chống cộng chăng ?
Trước đây, ông NHQ. tuyên bố ông ta không chống cộng mà chống độc tài
thì lời lẽ này có vẻ “trí thức” lắm nhưng nói xin lỗi, giới trí thức không thể
chống cộng hữu hiệu vì họ chỉ giỏi lý thuyết hơn thực hành. Thực tế mà nói
thì 3 chính trị gia độc tài gồm Lý Quang Diệu, Phác Chánh Hy và có thể kể
thêm Tưỏng Giới Thạch là có khả năng chống CS. đưọc mà thôi ? Tất nhiên
đó là thiển ý của tôi, chứ tôi không dám “to mồm” nói là đúng nhất !
Trước hết, trân trọng hoan nghênh cô Thục Vy, thứ hai, cô bỏ chống là phải, bây giờ có còn cộng sản đúng nghĩa đâu mà chống.., thứ ba, cuối cùng và quan trọng : “chống cộng”, “tranh đấu cho dân chủ” v..v.. trước nay ở Việt Nam cũng chỉ là một trò chơi (game show) của Đảng Dân Chủ bên xứ “cờ đầy sao” của chú Sam thôi, ai kiên nhẫn chịu gian khổ được tới cùng thì cuối cùng sẽ được hốt sang Mẽo và “tắt đài” (không ít những cái tên đình đám không nêu tên ra đây vì phép tôn trọng..). Bây giờ lão Trump thống trị rồi, đám Dân Chủ hết cục cựa và cái “game show dân chủ” cũng băng hà nên cô Thục Vy tuyên bố như trên cũng là thức thời, còn những ý tưởng lời lẽ hoa mỹ trong bài tuyên bố ấy thì cũng để đọc cho vui một lát, thế thôi. Chúc cô luôn ấp ủ và thực hiện được những hoài bão cao đẹp.
Chống “Cộng” thì phải xác định rõ: “Cộng” là ai. Và xác định “chống” là làm gì, và làm như thế nào…
Xác định “Cộng” ngày xưa rất dễ. Năm 1930 Cộng là những người dám hy sinh vì lý tưởng mà họ tin là tốt đẹp. Cộng là những người đi đầu trong cuộc kháng chiến chống thực dân Pháp khi chúng quay lại Việt Nam. Cộng là những người tin rằng làm Cải cách ruộng đất và Cải tạo tư sản… là xóa bỏ bóc lột.
Họ không phải là những người ác tâm, nhưng do dân trí thấp nên chính họ tự mê muội. Họ hy sinh, hay chết do già, nhưng vẫn bình tâm với niềm tin (mà không hề biết là mù quáng) của mình
Theo tôi, nay cứ cố làm đồ đệ của cụ Phan Châu Trinh. Bước đầu là khai dân trí theo khả năng của mình. Cách làm mới của Huỳnh Thục Vy là vậy. Viết, để mọi người hiểu mình, cũng là một cách làm theo cụ Phan Châu Trinh chứ sao?
Về điểm này tôi đồng ý với Huỳnh Thục Vy. Vì ngày nay từ Cộng không còn ý nghĩa là một chủ nghĩa. Khi những kẻ tôn sùng và theo nó chỉ là bọn giả dối, hay nói đúng hơn là bọn tư bản đội lốt. Và nhất là hôm nay ta thấy được chế độ Tru được bao bọc bởi đám tài phiệt Mỹ gọi là xứ tự do dân chủ đã quay lưng phản bội sự tiến bộ của loài người trở thành bộn độc tài! Thì từ chống cộng chỉ là tên gọi.
Nhưng tôi cũng đề nghị cô hãy cân nhắc dùng từ chống lại độc tài thì hay hơn chứ diễn đạt của cô có vẻ trừu tượng? Dù sao hành động của cô cũng sẽ bị và được đánh giá bởi bọn cai trị và nhóm người bị trị.
Hoan nghênh Huỳnh Thục Vy . Bây giờ chả ai chống Cộng cả, và người chống thì chả biết “Cộng” là gì để mà chống . Cứ lên mạng đọc người Việt hải ngoại, nhứt là lũ trí thức, mong Đảng/Chính phủ -họ đánh đồng với Việt Nam- nên suy nghĩ lại thì biết . Ai mà viết Trung “Cộng” đích thị chống Cộng .