Trần Quyết Thắng
9-9-2024
Hơn ba năm trước, trưa ngày 25/3/2021, báo Hà Tĩnh đăng một bài viết sai sự thật về tôi và dự án tái chế xe đạp. Sáng hôm sau, khi tôi bước vào phòng khách, thấy cha ngồi trầm ngâm một góc sofa. Gọi tôi lại, cha nói: “Cha tin con làm điều tốt, nhưng mọi việc con làm đều phải cân nhắc kỹ lưỡng“. Tôi hiểu rằng cha đã đọc bài báo đó, bởi chưa bao giờ ông phải nhắc nhở tôi điều tương tự trong các công việc tôi làm.
Những ngày tiếp theo, tôi tiếp tục công việc sửa xe và viết đơn kiến nghị gửi cho Sở TT&TT tỉnh Hà Tĩnh về bài báo vu khống đầy ác ý đó. Tối 26/3/2021, khi đi qua phòng cha, tôi thấy cửa mở. Cha nằm trên giường, trên bàn có vài vỉ thuốc. Khi tôi hỏi, cha chỉ bảo đó là thuốc cảm thông thường. Nhưng tôi biết, cả ngày ông lo lắng, mất ngủ vì những lời vu khống trên báo chí. Dù vậy, cha không than vãn, chỉ âm thầm chịu đựng.
Sáng 27/3/2021, theo kế hoạch, tôi cùng tài xế bốc xếp 71 chiếc xe tái chế lên xe tải để tặng học sinh ở Thanh Hoá. Đang làm việc thì mẹ gọi: “Mẹ gọi cha nhiều cuộc nhưng cha không bắt máy. Con đi tìm xem cha ở đâu“. Tôi trấn an mẹ: “Chắc cha bận việc hoặc đang nghỉ ngơi“.
Nhưng mẹ tôi lo lắng hơn ai hết, vì bà hiểu rõ cha. Ông luôn rời nhà lúc 1 giờ sáng, làm việc đến khoảng 7 giờ sáng, sau đó về nhà. Trong quá trình đó, cha và mẹ tôi thường xuyên giữ liên lạc. Sự im lặng của ông hôm đó khiến mẹ vô cùng bất an.
Trước đó vài ngày, cha còn đưa mẹ đi làm căn cước công dân mới, và mua cho mẹ một bộ trang sức – điều mà hiếm khi cha làm. Từ khi làm xong nhà vào năm 2011 cho đến khi mất, cha luôn lo làm lụng, chắt chiu để trả nợ ngân hàng. Ông không quan tâm đến việc mua sắm cho bản thân, thậm chí Tết cũng chẳng sắm đồ mới. Có lẽ ông thấy nhẹ nhõm khi vừa trả hết nợ và muốn làm mẹ vui sau mười năm vất vả.
Khi tôi vừa bốc xong xe đạp lên xe tải và ngồi vào ghế phụ chuẩn bị lên đường, mẹ lại gọi. Bà nhận được tin từ một người nói rằng trông thấy ai đó giống cha nằm dưới ruộng ven đường. Lúc này, tôi thật sự hoang mang. Tôi bảo tài xế tiếp tục chở xe đi theo kế hoạch, còn tôi vội vàng quay về, chở mẹ đến nơi có tin báo. Dọc đường, mẹ vừa khóc vừa nghe điện thoại. Người ta xác nhận đó chính là cha.
Chúng tôi đến nơi, cách nhà khoảng 10km. Cha nằm dưới ruộng lúa ven đường, chiếc xe Dream đè lên người – chiếc xe cha vẫn dùng để đi làm hằng ngày.
Người dân quanh đó kể, lúc 5 giờ sáng, họ nghe thấy tiếng động và tiếng chó sủa. Cha tôi đã ra đi lúc đêm tối – trên đường đi giao hàng, giữa cánh đồng vắng lặng, cô độc. Người của chính quyền đến làm việc và hỏi việc khám nghiệm, nhưng với tôi, điều đó không cần thiết. Vì không có dấu hiệu tác động từ bên ngoài. Tôi hình dung ra, với sự căng thẳng mấy ngày qua của cha, một cơn lên huyết áp do tinh thần suy sụp cũng có thể cướp cha đi bất cứ lúc nào.
Vậy là hai ngày sau khi bài báo oan nghiệt kia đăng lên, cha tôi đã ra đi mãi mãi.
Cha được đưa về nhà trên xe cứu thương. Trong hai ngày tang lễ, dường như không ai ở thị trấn Phố Châu không đến tiễn biệt. Mọi người kể lại những câu chuyện cảm động về cha tôi – một người đàn ông giản dị, hiền lành, chăm chỉ làm lụng và luôn âm thầm giúp đỡ mọi người mà tôi chưa từng biết đến.
Tôi là con cả trong gia đình, hai người em của tôi đều đã yên bề gia thất. Cha từng mua sẵn một bộ vest mới và cất vào tủ, cha nói rằng sẽ dành riêng mặc trong ngày tôi lấy vợ. Giờ đây, điều đó mãi mãi không thể thành hiện thực.
Hôm nay, tôi nhắc lại chuyện này khi bài báo của Báo Hà Tĩnh một lần nữa được khơi lên. Bài báo ấy là nguyên nhân gián tiếp khiến gia đình tôi rơi vào bi kịch. Tôi đã từng khiếu nại, từng đấu tranh với những lời lẽ bịa đặt, vu khống trong bài báo đó, nhưng mọi nỗ lực của tôi đều không mang lại kết quả. Nhiều lần tôi cũng đã lên tiếng trên trang cá nhân về việc này.
Bài báo đó không chỉ gây khó khăn trong công việc của tôi, gián tiếp dẫn đến sự ra đi của cha tôi, mà còn kéo dài đến tận bây giờ, không buông tha.
Tôi từng nghĩ, mình cố gắng làm việc, chứng minh bằng những việc làm của mình, rồi mọi người sẽ thấu hiểu và bài báo sẽ bị chôn vùi. Nhưng không, suốt hơn 3 năm qua, mỗi khi tôi bắt đầu một dự án mới hoặc chương trình trao tặng xe mới, những kẻ độc ác, nặc danh lại đào bới bài báo đó để tấn công, gây tổn thương cho tôi, gia đình tôi và những người cùng làm việc với tôi.
Dù đau buồn khôn tả mỗi khi nghĩ về cha, tôi nhận ra rằng đã đến lúc phải đối mặt với sự oan nghiệt này. Cả tôi và cha đều cần được trả lại sự công bằng, danh dự và cuộc sống bình yên, bởi sự lương thiện của mình.
***
Bài báo vu khống, viết sai sự thật về tôi: https://baohatinh.vn/ha-tinh-su-that-phia-sau-guong-sang-vi-cong-dong-cua-tran-quyet-thang-post208880.html
Đơn kiến nghị xử lý bài viết trên báo Hà Tĩnh:
BẢN KIẾN NGHỊ XỬ LÝ
(v/v bài báo đăng trên trang baohatinh.vn ngày 25/3/2021)
Kinh gửi: Sở Thông tin và Truyền thông tỉnh Hà Tĩnh.
Tôi tên là: Trần Quyết Thắng
Sinh ngày: xx/xx/xxxx
Số CMND: xxxxxxxxx cấp ngày xx/x/xxxx tại Công an Hà Tĩnh.
Hộ khẩu thường trú tại: xxxxx
Hiện tôi đang phụ trách gia đình kinh doanh khách sạn và làm việc tại xưởng phục hồi xe đạp tại thị trấn Phố Châu, Hương Sơn, Hà Tĩnh.
Tôi làm đơn này để kiến nghị về nội dung của bài viết có tiêu đề: Hà Tĩnh: Sự thật phía sau “gương sáng cộng đồng” của Trần Quyết Thắng, đăng lúc 5:17 ngày 25/3/2021 trên trang báo điện tử Hà Tĩnh với đường link: https://baohatinh.vn/ha-tinh-su-that-phia-sau-guong-sang-vi-cong-dong-cua-tran-quyet-thang-post208880.html của tác giả Hoàng Xuân.
Nội dung bài viết về cá nhân tôi và những hoạt động liên quan đến công việc mà từ trước tới nay tôi thực hiện. Bài viết thể hiện quan điểm chủ quan của tác giả, các lập luận thiếu cơ sở, dẫn đến các kết luận hoặc suy đoán vô căn cứ gây ảnh hưởng đến danh dự, uy tín của tôi. Phía dưới là phần chi tiết:
Trước hết, đây là bài báo không hiểu đang viết về tôi hay về VOICE, hiện tại tôi không có liên hệ, không liên quan đến VOICE, tôi chỉ là 1 cá nhân độc lập thực hiện ý tưởng phục hồi xe đạp cũ, hỏng để trao tặng cho người nghèo và học sinh với sự trợ giúp từ phía cộng đồng.
Bài báo viết: “Đến tháng 3/2016, Thắng về nước hoạt động. Lợi dụng sự cố môi trường biển, Trần Quyết Thắng đã móc nối với một số đối tượng phản động nhóm NOUFC Hà Nội như: Mai Văn Dũng, Mai Phương thảo, Nguyễn Lân Thắng… liên kết với một số linh mục tiến hành kích động, biểu tình gây rối nhiều lần tại Công ty TNHH Gang thép Hưng Nghiệp Formosa (Công ty Formosa)” Hết trích.
Đây là nội dung sai sự thật, tôi không có mối liên hệ, hay móc nối như báo viết với Mai Văn Dũng, Mai Phương Thảo, Nguyễn Lân Thắng. Tôi không biết họ là ai, chưa liên hệ bao giờ. Tôi không có bài viết nào kích động, hay tham gia các hoạt động liên quan biểu tình. Vào thời điểm xẩy ra hiện tượng cá chết, tôi đã trực tiếp đến hiện trường để ghi lại hình ảnh, lấy thông tin để hiểu rõ hiện tượng. Tôi có đăng thông tin, nhưng không mang nội dung kích động.
Đoạn kế tiếp: “Trần Quyết Thắng có quan hệ với Nguyễn Văn Hóa và các đối tượng này thường xuyên kích động biểu tình, trực tiếp quay phim, chụp ảnh, phỏng vấn người dân sau sự cố môi trường biển, lũ lụt trên địa bàn Hà Tĩnh, Nghệ An, Quảng Bình.” Hết trích.
Tôi chưa bao giờ kích động biểu tình, còn phỏng vấn, ghi hình ảnh thì cái này không có quy định nào của pháp luật ngăn cấm. Với cách đưa thông tin như nói ở trên thì bài báo đã khẳng định tôi và Hóa thường xuyên kích động biểu tình. Điều này sai sự thật.
Bài báo chụp lại bài đăng ngày 9/1/2020 trên trang facebook của tôi, với nội dung trong ảnh chụp: “Những gì được biết về Đồng Tâm hiện giờ chỉ có trên Facebook và 1 số báo quốc tế” hết trích. Câu này không mang tính cổ xúy cho sự kiện ở Đồng Tâm, nó chỉ là 1 câu viết ra để nói về hiện trạng báo chí tại thời điểm đó sau khi tôi thấy mạng xã hội đăng nhiều tin về Đồng Tâm, còn báo chí trong nước thì không thấy. Nội dung này là suy đoán vô căn cứ, sai bản chất, sự thật.
Kế tiếp, bài báo viết: “Ngoài ra, Thắng còn cổ suý các hoạt động biểu tình của giới trẻ Hồng Kông, đăng tin sai sự thật về tình hình lũ lụt tại huyện Thạch Hà vào tháng 10/2020.” Hết trích. Với đoạn này, bài báo viết mà không hề có căn cứ, quy kết không có kết luận của bất cứ cơ quan nào đưa ra.
Phần cuối trong bài viết này tôi nêu ra sai phạm khi viết về dự án R4K của tôi đang thực hiện: “Đây là dự án do Thắng đề xuất và hiện nay tổ chức VOICE rất quan tâm đến dự án này. Một số đối tượng chống đối cũng đã “ngửi mùi”, cổ suý cho các hoạt động dự án mang tính chất “xã hội dân sự” do đối tượng này tiến hành.” Hết trích.
Đây là kết luận suy đoán, dự án của tôi rất nhiều người quan tâm, không riêng gì một cá nhân hay một tổ chức nào để ý, việc để ý đó tôi không quan tâm. Dự án R4K là dự án độc lập của cá nhân tôi, không liên quan đến VOICE. Dự án này là dự án cộng đồng được tôi lập ra, được cộng đồng hỗ trợ từ xe đạp cũ và tài chính.
Với thông tin thiếu chính xác, quy kết suy đoán vi phạm điều 9 Luật báo chí quy định 13 nhóm hành vi bị Luật báo chí nghiêm cấm, cụ thể tại nhóm thứ 8:
– Thông tin sai sự thật, xuyên tạc, vu khống, xúc phạm uy tín của cơ quan, tổ chức, danh dự, nhân phẩm của cá nhân; quy kết tội danh khi chưa có bản án của Tòa án.
Với các vi phạm trong bài báo nêu trên đã gây ảnh hưởng đến danh dự, ảnh hưởng đến công việc của tôi đang thực hiện nên tôi đề nghị sở Truyền thông Thông tin yêu cầu gỡ bài báo này và đăng bài cải chính công khai.
Mong Sở Truyền thông thông tin tiếp nhận và sớm giải quyết về thông tin bài báo nêu ở trên.
Tôi xin chân thành cảm ơn!
Hương Sơn, ngày 26 tháng 3 năm 2021
Ký tên
Cho tớ được phép phản biện bài này, đồng thời đóng góp 2 hào
– Nói chung, tớ hổng thích bài này vì mang hổng ít những đặc tính tư di của người … wtfchamacallit Việt hiện nay . Không chấp nhận phê bình, phản biện, lúc nào cũng cho mình đúng, nên hay đổ lỗi cho người khác … Bài này có đủ, hổng thíu 1 thứ gì
– Chiện ba bạn mất, thành thực chia bùn, nhưng đổ riệt chiện này cho bài báo … Well, this is the 1st. Bạn liệt kê (hy vọng là) hầu hết những điều cha bạn mong mún, nhưng bạn hổng làm được ccc gì hít chơn hít chọi á . Rùi những việc bạn làm đã đưa ra kết/hậu -tùy cách nhìn- quả là bài báo mang tính phản biện . Theo riêng tớ, bài báo chỉ là the straw that break the camel’s back, tờ giấy pellure làm gãy lưng trâu, 1 chiện nhỏ còn hơn con của con thỏ, nhưng đã làm cha bạn cảm thấy quá sức chịu đựng . Tác giả của bài báo chỉ làm đúng thiên chức của 1 nhà báo Cách Mạng mà Huy Đức & Đoàn Bảo Châu used to (not anymo) đại diện, thía thui . Tác giả bài báo đã viết theo tiếng gọi của trái tim, của lương tâm 1 con người, của trách nhiệm 1 công dân, của 1 người yêu nước mình, người đó không có lỗi gì cả . Tiên trách kỷ, đàng này bạn đổ tất tần tật trách nhiệm lên đầu người khác, còn mình hoàn toàn vô can, lương tâm bạn để ở đâu vậy ? Bạn nói mình đăng hình này nọ là theo tiếng gọi của lương tâm, và đòi văn bản chứng minh mình có tội, đàng này bài báo được đăng trên tờ báo trực thuộc 1 trong những cơ quan bạn đòi có văn bản, isnt it enuff? Tại sao bạn không tự nhìn lại mình mà lại chối bai bải, rùi đổ trách nhiệm lên bài báo ?
– Rất hoan nghênh tinh thần độc lập của bạn, không dính líu tới những phần tử có vứn đề . Chứng tỏ bạn & chính phủ của mình có cùng 1 nhãn wan trong đánh giá ai là kẻ xấu . Biết được điều/người xấu là 1 tiền đề khá vững chắc, chứng tỏ bạn có tiên thiên . Chúc mừng bạn! Nhưng phải phát triển, thay vì vùi dập nó, bạn ạ . Để chứng minh mình là người tốt, Mai Quốc Ấn nộp phản loạn cho công an, vậy để chứng minh mình cũng là người tốt, tại sao bạn không làm như Mai Quốc Ấn, nộp những người đó cho công an ? Hoặc ít ra bạn cũng nên tố cáo họ trên các nền tảng xã hội như phê ke, tiktok hay weibo chẳng hạn .
– Và cuối cùng, Mai Bá Kiếm vừa có bài về kỹ năng sinh tồn hàm ý trách móc dân mình hổng có ý thức được chiện này như ổng, Cù Mai Công, Lê Nguyễn & những người như lũ đó . See, tụi nó còn sống khỏe, nhe răng cười nhìn các bác lao đầu vào chỗ chết . Tại sao hổng bắt chước họ, bắt đầu bằng hoàn thành cho hết những kỳ vọng mà cha bác, khi còn sinh (ra) tiền, đã đặt vào mình . Lập gia đình để bớt làm những chiện ruồi bu, chỉ có hại . Phần lớn trong số họ, Mai Bá Kiếm, Cồng Mai Công … đã chọn làm đồng nghiệp của tác giả bài báo phản biện . Thats the way 2go đv họ, bạn nên noi gương . Với họ, quê hương lun là chùm khế ngọt . Tuyên giáo cũng hổng nên quên đóng góp của Đỗ Trung Quân cho mình, quên sẽ là lỗi hệ thống, hehe
Xin thành kính chia buồn với gia đình Trần Quyết Thắng.
Đúng là” Làm người rất khó” như nhan đề tác phẩm của cựu phó thủ tướng
Đoàn Duy Thành, một người “ở trong chăn mới biết chăn có rận”.
Xin được diễn giải là làm người bình thường là rất khó, huống chi làm người
tử tế, dưới chế độ Cs. độc tài toàn trị.
Trước 1975, có một tác phẩm “Những cặp kính màu” và đám bò đỏ dư luận
viên chính là những kẻ xét đoán người khác qua các cặp kính màu này, tức
là họ suy diễn dưới cặp kính ý thức hệ Cs. mà đảng ra sức “nhồi sọ” và “tẩy
não” họ khiến họ trở thành loài nhai lại, chỉ để lặp lại những gì đảng dạy !