“Vinh quang thuộc về Đảng cộng sản”, đau thương trút lên đầu dân!

Mai Hoa Kiếm

8-10-2021

Hội nghi Trung ương 4 nhóm họp và bế mạc trong những ngày đầu tháng 10/2021 mưa gió vần vũ. Hai trăm Uỷ viên Trung ương ăn trong nhà hàng sang trọng, ngủ trong những khách sạn đắt tiền và hàng ngày diện bộ cánh sặc sỡ, đắt tiền, cắp cặp da, có xe deluxe đón, xúm nhau tại Ba Đình chỉ chăm bẳm bàn việc làm thế nào để giữ cho được sự tồn vong của đảng Cộng sản.

Nguyễn Phú Trọng vẫn vét hết sức tàn hô hào, kêu gọi phải giữ chặt nguyên tắc xây dựng đảng, chống biểu hiện của sự suy thoái về tư tưởng chính trị và đạo đức, lối sống. Ông Trọng cũng doạ sẽ thanh trừng không nương tay những đảng viên “tự diễn biến”, “tự chuyển hoá”. Ông Trọng gọi đó là những người phai nhạt lý tưởng cách mạng, không kiên định con đường xã hội chủ nghĩa, mơ hồ, dao động, thiếu niềm tin; nói trái, làm trái quan điểm, đường lối của Đảng; phụ hoạ quan điểm lệch lạc đối đầu… từ đó “sa sút về ý chí chiến đấu”.

Chiến đấu với ai? Chắc chắn là cuộc chiến chống lại tư duy đổi mới, khát khao đòi tự do dân chủ của đại đa số người dân Việt Nam.

Quang cảnh Hội nghị Trung ương 4 khoá 13. Ảnh trên mạng

Trong khi đó, ngoài kia hàng trăm ngàn dân lao động đang chạy trốn đại dịch Covid 19, rời Sài Gòn, Bình Dương, Đồng Nai, để về quê Nam kỳ lục tỉnh, miền Trung và các tỉnh phía Bắc.

Mưa gió, bão bùng, đêm đen kịt không nhìn thấy rõ người, nhưng hàng đoàn người chở theo vợ con, hành lý trên những xe máy rách bươm để vượt hàng ngàn cây số. Một số người về miền Bắc, miền Trung trên quốc lộ 1A, phải vượt con đèo Hải Vân cao 500m, dài 21 km, cắt ngang dãy núi Bạch Mã giữa Huế và TP Đà Nẵng. Đường quanh co, một bên là núi đá và bên kia là vực thẳm. Trong khi hầm đường bộ Hải Vân thì chỉ 12 km, nhưng chính quyền cộng sản đã cho khoá chặt, chỉ vì “sợ không thu được phí”. Chỉ đến khi mạng xã hội, dân chúng kêu gào, họ mới cho mở cửa hầm để dân đi.

Dân lao động nghèo dừng chân trên đèo Hải Vân. Ảnh trên mạng

Trên trang cá nhân của mình, ông Nguyễn Thế Thịnh, cựu Trưởng đại diện miền Trung của báo Thanh Niên, đã viết:

Gần 8 tỷ người trên thế giới, nếu cho dữ liệu về đèo và hầm đèo Hải Vân đều sẽ không thể hiểu được vì sao không cho người về quê đi hầm mà phải đi đèo bằng xe máy trong trời mưa gió?

Đau thương ngập trên các trang “lề dân” với những ghi chép, các video clip nhói lòng. Cuộc tháo chạy về quê bị chính quyền vô cảm và tàn bạo ngay “quê hương là chùm khế ngọt”, chặn lại không cho vào, gây phẫn nộ và nhức nhối.

Trên dặm đường thiên di, không ai thấy bóng dáng của cán bộ Ban Dân vận, Mặt trận Tổ quốc, các tổ chức hội hay đoàn thể nào đứng ra quyên góp, cứu trợ nhân đạo gì cả. Chỉ có dân thương lấy dân. Hàng trăm tình nguyện viên, Mạnh Thường Quân trên khắp nẻo đường dân nghèo ly hương đi qua, giúp cho bà con nước, sữa, bánh mì, xăng xe và cả tiền mặt.

Trẻ em ngất xỉu, phụ nữ sẩy thai, đẻ non, xe hư hỏng, tai nạn dọc hành trình… là những nỗi đau xé nát tâm can. Thương tâm nhất là hai mẹ con chị Hà Thị Vuông (43 tuổi) và Nguyễn Văn Thành (15 tuổi), đồng hương Thanh Hoá với ngài thủ tướng Phạm Minh Chính, khăn gói vào tỉnh Bình Dương làm thuê kiếm tiền trả nợ. Nhưng nợ chưa kịp trả thì mẹ con chị bị tai nạn, tử vong khi đang trên đường về quê tránh dịch, tại đường Hồ Chí Minh đoạn qua đèo Lò Xo (Phước Mỹ, Phước Sơn, Quảng Nam) hôm 4/10/2021.

Bà Phạm Thị Tầm (70 tuổi) khóc thương con dâu và cháu nội bị tai nạn. Nguồn: Thanh Niên

Thật đắng lòng và chua xót khi thấy giai cấp công nhân, giai cấp “chuyên chính vô sản”, từng là lực lượng “tiên phong lãnh đạo cách mạng”, giờ nhếch nhác, cùng cực phải chạy về quê, nơi trú ẩn cuối cùng như thế. Lý do đơn giản là, “đại diện” của họ, những đảng viên cộng sản cầm quyền, chẳng hề đếm xỉa tới họ, sau khi lợi dụng giai cấp này để lên nắm quyền.

Dù đảng này luôn hô hào rằng, nó là đảng của giai cấp công nhân và nhân dân lao động, nhưng những gì đang diễn ra trên thực tế, mọi người có thể thấy rõ, đảng này đại diện cho ai.

Nhìn ông tổng bí thư già nua, luôn miệng kêu gào đảng viên cao cấp của mình thôi ăn cắp, bớt tham nhũng trong suốt 10 năm qua mà thấy thương hại. Suy thoái, biến chất về đạo đức, lối sống suy đồi, đã trở thành bản chất ăn sâu trong dòng máu cộng sản. Tình trạng tham nhũng, tư túi, ăn cắp của công leo thang.

Không chỉ trong các cơ quan chính quyền, mà cả trong lực lượng công an, quân đội, cảnh sát biển… chúng ăn không chừa thứ gì, vô trách nhiệm, buôn lậu, bảo kê, bán rẻ tổ quốc…

Thống kê 10 năm qua cho thấy: có 5 ủy viên Bộ Chính trị, 12 ủy viên TU Đảng, 14 tướng lĩnh quân đội, 12 tướng lĩnh công an, 15 Bí thư, phó bí thư các tỉnh thành, gần 20 bộ trưởng, thứ trưởng và nhiều ngàn cán bộ cấp huyện, xã, phường bị kỷ luật vì các tội danh trên. Điều này cho thấy, hệ thống cán bộ, công chức, đảng viên của bộ máy quản trị quốc gia đã mục ruỗng.

Đại dịch Covid-19 giúp phơi bày thêm nhiều mặt xấu, tệ hại của thể chế cộng sản cầm quyền. Trong đó, khốn nạn, trắng trợn nhất là ngay trong Bộ Y tế đã hình thành “nhóm lợi ích”, thiết kế “sân sau” bao thầu vaccine, nâng giá thiết bị, vật tư y tế, giá xét nghiệm… gấp chục lần giá thực tế, để trục lợi hàng chục ngàn tỷ đồng.

Nguyễn Phú Trọng và Trung ương khóa XII đang cố gắng ra sức chống đỡ sự sụp đổ ý thức hệ ngay trong đội ngũ của những người cộng sản. Níu kéo độc tài, duy trì quyền lực để đè đầu cưỡi cổ nhân dân, vẫn là ưu tiên hàng đầu của Hội nghị Trung ương 4 vừa bế mạc, bất kể dân chúng kêu khóc, đói rách trong phẫn nộ tột cùng ra sao, mặc kệ chiếc “thòng lọng” Trung Quốc và cuộc xâm lấn trên biển thế nào.

Ảnh: “Tứ trụ” của đảng CSVN vẫn cười… kiêu ngạo, trong khi người dân đang khốn khổ tột cùng. Nguồn: TTXVN

Cuộc hồi hương vĩ đại, đau đớn và xót xa nhất trong lịch sử dưới triều đại cộng sản vẫn tiếp diễn. Nhìn đồng bào mình, nhìn giai cấp bị trị dắt díu, bồng bế con chạy dịch về quê mà lòng trĩu nặng nỗi buồn, càng căm hận lũ bất nhân, bất nghĩa. “Vinh quang thuộc về Đảng cộng sản”, nhưng đau thương tồi tệ nhất lại thuộc về nhân dân.

Bình Luận từ Facebook

4 BÌNH LUẬN

  1. Ảnh: “Tứ trụ” của đảng CSVN vẫn cười… kiêu ngạo, trong khi người dân đang khốn khổ tột cùng. Nguồn: TTXVN

    TỨ TRỤ NHE NANH VUỐT

  2. Tôi vào bộ đội, năm mười sáu tuổi
    Chia tay gia đình, bố mẹ, các em
    Đôi chân cứng, rong ruổi mọi miền
    Lửa chiến tranh, cháy tuổi xuân năm tháng

    Nhớ mãi ngày, khi tôi vào Đảng
    Nắm tay thề: “Với Tổ Quốc, Non Sông”.
    Bên cây súng đi đến ngày chiến thắng.
    Mái tóc xanh, đã chuyển màu bạc trắng.

    *
    Thân già nua, cùng gối mỏi, chân chùng
    Nhưng lương tâm, trí tuệ cứ bồn chồn
    Lòng trăn trở, vấn vương, day dứt
    Cao hơn hết, tôi ngẫm suy về Đảng
    Như người cha, chỗ dựa của lòng tin.

    *
    Đi theo Đảng, đâu phải Mác – Lê nin?
    Mà chính là Tình yêu Tổ Quốc
    Đến với Đảng để làm điều nhân đức
    Cùng lương tâm, cống hiến cho đời.

    *
    Nhưng, hôm nay, đầy méo mó, cạn vơi
    Thì ắt hẳn, ngày mai tràn cay đắng.
    Thời gian trôi, như bóng câu qua cửa
    Đảng cứ tàn dần chân lý trong tôi.

    *
    Đau thắt lòng! Tôi cất tiếng Đảng ơi!
    Sao lại thế: “Mùa thu Tháng Tám”
    Vinh dự, tự hào: “Đảng viên Cách mạng”
    Ngày qua ngày! Nhục nhã thế này ư?

    *
    Sách mấy ngàn trang, chữ mấy triệu từ
    Rao giảng rất hay, việc làm thì nháo
    Khi trích Lê nin, “xúc phạm lời Bác”
    Nên thực thi, không thuyết phục được nhân tâm.

    *
    Nhớ ngày xưa, Đảng phải gắn với dân!
    Như cá phải rúc, chui vào nước!
    Đảng đề cao Nhân dân là trên hết
    Nói hộ dân và nghĩ cũng hộ dân.

    *
    Mọi người dân, tìm chỗ để đặt chân
    Đều phải bước them chân của Đảng!
    Còn hôm nay, vẫn “vì Dân trong sáng”!
    “Quyền lợi nhóm”, giọng lưỡi “Lý Thông”

    *
    Nhớ tuyên ngôn, buổi đầu Cách mạng
    Đảng không tham quyền chức nghênh ngang
    Cách mạng thành công, cáo lão về làng
    Vui thú điền viên, thung dung câu cá.

    *
    Hãy nhìn trông, không có ai về cả
    Cố bám quyền, giành mũ áo cao sang
    Bày đặt ăn chia, tài lộc khang trang
    Chẳng dại gì về quê cha đất tổ.

    *
    Từ huyện, xã, quận, phường, thành phố
    Đảng chiếm một bên, Nhà nước một bên
    Bí thư thành ủy, Chủ tịch ủy ban
    Hai guồng máy, đè đầu dân đau khổ.

    *
    Đây Sở Ngoại thương, kia Ban Kinh tế
    Nội chính bên này, bên nọ Công an
    Sống đàng hoàng, bao dinh sở khang trang
    Một cổ hai tròng, người dân tội nghiệp

    *
    Đảng dậy răn: Giữ tấm lòng liêm khiết
    Sao đút túi liền những triệu đô la
    Tiền nước ngoài họ tranh thủ chúng ta
    Người “ăn mảnh” là Tổng bí thư của Đảng!

    *
    Để mị dân, Đảng tăng cường lao động
    Chức vu vơ, trừu tượng “chủ nhân ông”
    Làm chủ ngu ngơ, nhà máy ruộng đồng
    Đảng nắm chặt tiền và quyền sinh sát.

    *
    Thân “ngọc ngà” phải về với đất
    Đảng chiếm giữ riêng Mai Dịch cho mình.
    Rồi cho xây Hoàn Vũ rất môi sinh
    Riêng với Đảng, không ai thiêu cả

    *
    Nơi đô thành, chạy dọc ngang đường phố
    Đặt tên đường, Đảng giành giật phần mình.
    Đây đường Lê Duẩn, kia đường Trường Chinh
    Đường to đẹp Đảng giành phần dự trữ

    *
    Các tỉnh huyện, ổn định cùng lịch sử
    Đảng hội vài ba điểm vào nhau
    Cuộc “đoàn viên” chưa “ân ái” bao lâu
    Rồi vẫn Đảng truyền ra lệnh tách.
    Quá tùy tiện, Đảng làm theo sở thích
    “Khắc khắc, nhập nhập” như trò chơi
    Cuối cùng chỉ khổ sở Dân thôi
    Còn ý Đảng, vẫn luôn luôn là đúng.

    *
    Ghế Đảng trị, quyết giữ cho bằng được
    Đảng khóa xiềng vào Dân chủ, Tự do
    Từ miền quê cho tới thành đô
    Cấm ngôn luận, cấm tự do báo chí.

    *
    Đảng chúa ghét các nhà nghệ sĩ
    Nhàn cư ngồi thóc mách lăng nhăng
    Ai dũng cảm, đòi hỏi lẽ công bằng
    Đảng biến tướng, “chính chuyên” bằng nhiều cách.

    *
    Về bàu cử Đảng tạo khuôn bằng sắt
    Rất “tự do”, rất “dân chủ, khách quan”
    Nhân danh Mặt trận Tổ quốc Việt Nam
    Duyệt danh sách, đưa người ra ứng cử.

    *
    Thế là “nguyên khí hiền tài” xứ sở
    Đảng loại bỏ đi, rất “khéo”, rất “tình”.
    Các đại biểu đều đồng chí của mình
    Chẳng ai dám chỉ danh, xung khắc.

    *
    Quốc hội diễn trò, điều trần vấn đáp
    Như chuyện xưa “Bài thơ Con cóc”
    “Con cóc nhảy ra, con cóc nhảy vô”
    Bầy cơ hội, cùng ra sức điểm tô!

    *
    Sáng đúng chiều sai, mai lại đúng!
    Chống chân lý bằng lưỡi lê họng súng.
    Đảng trượt theo vết xe đổ ngày xưa
    Chuyện nghĩa tình chỉ “sớm nắng chiều mưa”.
    Từ “Đồng chí” là mỹ từ vô nghĩa!
    Đảng thấu không, dòng đời đang mai mỉa
    Đảng lộng hành, đạp Dân Chủ dưới chân.

    *
    Nhớ một thời Đảng chiến đấu vì Dân.
    Dân tộc đã nghiêng mình kính trọng.
    Rồi gặp được khi như diều bay bổng
    Đảng ngất ngây trong tiếng ngợi ca.
    Hàng trăm tờ báo, vài triệu cái loa
    Điệp khúc, điệp ca: Công ơn của Đảng.

    *
    Đảng say mê, dối lừa không nhàm chán
    Xóa sao được, những tội lỗi gây nên!
    Đạo lý Việt Nam “máu chảy ruột mềm”
    Cải cách địa điền, người, cửa nhà tan tác
    Dù Đảng đã chia vài ba miếng đất
    Suốt mấy năm nghèo vẫn hoàn nghèo.

    *
    Nhóm “Nhân Văn” hỏi tội đáng bao nhiêu?
    Đảng đày đọa bao cuộc đời chí sỹ.
    Bao trí thức bắt giam thời chống Mỹ
    Gán ghép “chống Đảng” tội tày trời
    Lửa chiến tranh dẫu đã tắt lâu rồi
    Sao ác tâm, cảnh nồi da nấu thịt!!!

    *
    Hai đảng bạn, đồng hành bao thân thiết
    Đảng Xã hội, Đảng Dân chủ Việt Nam
    Vai sát kề vai, suốt mấy chục năm
    Gắn bó thế! Hà cớ chi loại bỏ?!
    “Chanh kiệt nước rồi, vứt luôn cái vỏ”
    Bạn bè thủy chung, sao nỡ phản thùng!?
    Nỗi đoạn trường càng lộn xộn lung tung
    Sợ hậu họa, Đảng xuống tay, chấm hết….

    *
    Đêm đã khuya, trước khi dừng bút
    Xin dùng câu của Gớt tặng cho đời
    “Lý luận nào, rồi cũng xám bạn ơi,
    Còn cây đời, vẫn xanh tươi mãi mãi”.

    Xin được xếp vần thơ, dừng lại
    Vài dòng chân, tôi gửi tặng cho đời
    Thơ của tôi như tia nắng ban mai
    Cộm mắt ai, nhưng không hề độc hại.

    *
    Ta biết ơn, khi Đảng còn vĩ đại
    Còn hôm nay, cuộc đổi chác bán mua
    Đừng biến mình thàng những chúa những vua
    Mà thống trị dân đen, như thuở trước.

    Đảng ngụy ngôn: “Có công giành Độc Lập”
    Chức, Quyền, Tiền dân đã trả Đảng rồi

    Nơi cung đình, đâu phải chợ trời
    Dân hết nợ, Đảng cứ ngồi, cứ hưởng
    Để trần gian, lại công hầu khanh tướng
    Đảng một bên, Dân chịu nhục một bên.

    *
    Những luận cứu: Các Mác và Lê nin
    Giờ xa lạ với Con Hồng Cháu Lạc!
    So với Đảng, có súng bom bạo lực
    Vần thơ tôi là vẫn điệu lương tâm
    Tố Như ơi! Tôi sẽ đợi trăm năm
    Rồi chân lý sáng ngời vào lịch sử!

    *
    Đảng của ngày xưa, Đảng là bất tử
    Còn tương lai!? Phút mặc niệm, bắt đầu!

    Tướng quân Trần Độ (nguồn mạng)

  3. “Anh mới hiểu: càng ngậm ngùi khổ tủi
    Càng dày thêm uất hận của lòng ta
    Nuôi đi em, cho đến lớn, đến già
    Mầm hận ấy, trong lồng xương ống máu

    Để thêm nóng mai kia hồn chiến đấu
    Mà hôm nay anh đã nhóm trong lòng!”

    Trích nguồn “Từ ấy” của Tố Hữu.

Leave a Reply to Đi đi em! Hủy trả lời

Xin bình luận ở đây
Xin nhập tên của bạn ở đây