Phiếm luận: Tàu cộng bị ông Đồng lừa

Blog RFA

Nguyễn Tường Thụy

3-5-2020

Công điện Phạm văn Đồng ký và gửi ngày 14/9/1958 cho Thủ Tướng Trung Quốc Chu Ân Lai. Nguồn: RFA photo

Chỉ đến khi quan hệ Việt – Trung bị đẩy lên tới mức căng thẳng nhất vào cuối 1978, đầu 1979 thì vấn đề chủ quyền của Việt Nam đối với hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa mới được phía VN đặt ra một cách ráo riết.

Việt Nam đưa ra được nhiều bằng chứng, đặc biệt là bằng chứng lịch sử như: VN đã thực hiện chủ quyền trên thực tế trong nhiều thế kỷ, các văn bản, bản đồ cổ thể hiện chủ quyền, các dấu tích thực hiện chủ quyền trên các đảo. Trong khi đó, Trung cộng chẳng có bằng chứng nào ngoài công hàm do ông Phạm Văn Đồng ký ngày 14/9/1958 (gọi tắt là công hàm Phạm Văn Đồng). Công hàm này, TC coi như báu vật, giữ khư khư, ướp hóa chất bảo quản cẩn thận có lẽ giữ được vài vạn năm. Mỗi khi bí, họ lại lôi ra để khẳng định chủ quyền của mình.

Hôm 17/4 vừa rồi, trong công hàm gửi Liên Hợp Quốc, TQ lại thò công hàm PVĐ ra, không biết đây là lần thứ bao nhiêu. Người quan tâm lại giở ra đọc lại xem sao. Thì ra đó chỉ là mảnh giấy chẳng có giá trị gì về việc khẳng định chủ quyền hai quần đảo. Nhưng tại sao TQ lại coi như bảo bối để khẳng định chủ quyền của mình đối với các đảo ở Biển Đông? Hóa ra, Tàu cộng bị ông Phạm Văn Đồng… lừa. Không chỉ một mà còn bị lừa mấy lớp kia, cho nên có gỡ được lớp này, lại vướng vào lớp khác. Thế ông Đồng mới “tài”.

Đầu tiên là lớp lừa thứ nhất: Ông Đồng viết: “Chính phủ Việt nam Dân chủ Cộng hòa ghi nhận và tán thành bản tuyên bố, ngày 4 tháng 9 năm 1958, của Chính phủ nước Cộng hòa Nhân dân Trung hoa, quyết định về hải phận của Trung quốc”.

Vậy bản tuyên bố 4/9/1958 của Trung cộng có nội dung thế nào? Nó là một tuyên bố đòi lãnh hải 12 hải lý và đòi lắm thứ khác, trong đó có cả 2 quần đảo HS và TS. Nhưng câu trích trên trong công hàm PVĐ cho thấy ông chỉ tán thành quyết định về hải phận của Trung Quốc thôi còn lờ đi 2 quần đảo HS và TS. Soi kỹ thì đoạn trích thừa tới 3 dấu phảy có lẽ do thói quen chặt vụn ý khi hành văn, đọc tuy giật cục nhưng cũng không thể hiểu đoạn văn sang hướng khác được.

Nó tương tự như tay hàng xóm chỉ tay bảo ngôi nhà của hắn và vườn cây của nhà bên là của hắn. Trước tay hàng xóm lực lưỡng, lại bị phụ thuộc quá nhiều vào nó nên nhà bên nói, tôi đồng ý lời ông nói, công nhận ngôi nhà ấy là của ông mà không nói gì đến vườn cây nhà mình cả.

Thế nhưng, Chu Ân Lai chỉ đọc đến đoạn “tán thành bản tuyên bố, ngày 4 tháng 9 năm 1958” là sướng quá rồi, sai thư ký cất vào trong tủ. Rồi ông ta yên tâm tiếp tục gửi viện trợ để VN đánh nhau với Mỹ, coi như trả dần tiền mua HS và TS. Cứ bảo Tàu thâm nho nhưng trong vụ này xem ra cũng ngố chẳng hơn gì Nga.

Nếu Chu An Lai tỉnh táo vặn lại: “Thế quan điểm của các đồng chí về chủ quyền của chúng tôi đối với HS, TS thì sao?”, không biết ông Đồng sẽ trả lời thế nào. Rất may, điều đó đã không xảy ra. Cho nên phàm cái gì thuộc về văn tự là phải cẩn thận. Vì thế mới có câu “bút sa gà chết”. Bác Đồng nhà ta viết như vậy, họ Chu chết là phải.

Đó là lớp thứ nhất. Còn nếu VN không cãi nổi hay thừa nhận bán HS, TS cho TQ đi chăng nữa thì TQ lại vướng vào lớp thứ 2. Đó là HS, TS khi ấy thuộc quyền quản lý của Việt Nam Cộng hòa, mà VNCH là một chính thể được quốc tế công nhận, lại là thành viên của Liên Hợp Quốc. Ở lớp này ông Đồng trong vai chú Cuội đem bán thứ mà mình không có.

Chuyện kể rằng một hôm Cuội đến Mường Vang chơi, gặp đàn vịt giời đang bơi lội tung tăng dưới hồ nước rộng, xung quanh là núi, đúng là non xanh nước biếc. Thấy phong cảnh hữu tình, Cuội liền dừng chân ngắm. Một quan lang đi qua tưởng Cuội đang chăn vịt. Mê đàn vịt đẹp, quan liền gạ mua. Cuội giả vờ sợ uy quan miễn cưỡng bán. Nhận tiền xong, Cuội buồn rầu dặn dò cẩn thận rồi chào quan đi. Quan nghe theo lời Cuội, đợi chiều tối mới lùa đàn vịt về thì chúng bay tán loạn lên giời hết cả, còn Cuội thì đã cao bay xa chạy.

Nếu lớp này mà TQ vượt qua được thì lại vấp phải lớp thứ ba. Đó là TC đã chắc 2 quần đảo VN đã bán cho mình rồi, sao cuối tháng 4, đầu tháng 5/1975, VN ra Trường Sa đánh chiếm và tiếp quản các đảo của VNCH, sao TC không ra mà tranh?

Chưa hết, vẫn còn một lớp nữa khó nhằn không kém. Đó là ông Đồng có quyền gì mà bán được lãnh thổ của Tổ quốc? Việc liên quan đến lãnh thổ quốc gia phải có hiệp định giữa hai bên, rồi phải thông qua quốc hội, rồi lại phải bàn giao trên thực địa, chứ đâu phải một ông dù là thủ tướng đi chăng nữa trong lúc thần kinh không bình thường viết bừa mấy chữ vào giấy biên nhận mà được. Nó cứ phải đủ thủ tục như Nga hoàng bán bán đảo Alaska cho Mỹ chứ.

Mới biết bác Đồng nhà ta kín kẽ khôn ngoan phải biết. Ông lừa Tàu cộng có lớp lang cẩn thận và sẵn sàng chịu tiếng lừa đảo để đẩy Tàu cộng vào thế cay đắng và khó cãi. Nếu ông nói toạc ra “HS, TS là của chúng tôi, không phải của các đồng chí” thì lấy đâu ra viện trợ 17 năm tiếp theo để thắng miền Nam vào ngày 30/4/1975.

Còn nếu viết thẳng trong công hàm công nhận HS, TS của TC thì mang tiếng bán nước, hậu thế nó đâu có tha. Mà mới chỉ ký cái công hàm ỡm ờ kia nhưng TC dựa vào đó đánh chiếm HS và 7 đảo TS, ông đã bị chửi là bán nước, bắt ông phải chịu trách nhiệm trước lịch sử, ầm ỹ tên mạng kia kìa. Mà đâu chỉ riêng ông, cả “ông cụ” và lãnh đạo chóp bu hồi ấy cũng bị réo tên. Nếu không nhận viện trợ của TC, không viết công hàm, tóm lại không giao du, chơi bời với bọn đầu trộm đuôi cướp thì đâu đến nỗi.

Bình Luận từ Facebook

29 BÌNH LUẬN

  1. Nè! Nghiemnv! Lại sủa bài cũ: “Trí Lợ”?
    Nghiemnv viết khá nhiều lần ở đây. Toàn là lời chửi bới, từ tâm trạng căm hận. mà rất ít (hoặc không có) lý lẽ gì.
    Mời mọi người chịu khó đọc lại để thấy.

  2. Giọng điệu của đám con cháu bác Hồ BACHO, thì cãi làm gì cho mệt. Ông bà, cha mẹ chúng và nay đời con cháu chúng nó đời đời ơn Bác Bả chó, ơn đảng Trí Lợ

  3. Nếu muốn kiện Trung hoa của bác Hồ thì phải chứng minh thằng Hcm là người Hán, thằng Phạm văn Đồng là thằng Lí hảo Cu, thằng con hoang.

  4. Không phải “hiệp ước”, “hiệp định” giữa 2 nhà nước – cái công hàm của thủ tướng PVĐ chẳng có giá trị nào!
    Tuy gọi là “phiếm luân”, nhưng bài viết rất có lý lẽ.
    Dù cho Phạm Văn Đồng có không chủ ý lừa Trung cộng, nhưng ra Tòa án quốc tế: cái “Công hàm PVĐ” ấy – không có giá trị pháp lý!
    Vấn đề là ĐCSVN có dám tin như thế hay không.

  5. Nếu cứ thế này, rất có thể tôi lấy nick là “100 triệu lương dân Việt”.
    Liệu ý kiến chống cộng sản của tôi có nặng gấp 100 lần bác hay không?

  6. Lạc đề mất rồi, đây không phải hiệp ước, ký kết nhượng, bán… lãnh thổ gì cả. Trung Quốc cũng như Việt Nam, cho rằng HS, TS vốn là của họ, nhưng Việt Nam đã trót dại công nhận điều đó, còn người ta thì không, đó là ý nghĩa của công hàm PVĐ. Làm gì có chuyện trọn vẹn cả đôi đường, chấp nhận công hàm PVĐ là sai và sửa chữa (không biết có sữa được không), thì mới có thể hóa giải thế bất lợi nầy chứ.

  7. Diễn đàn này lúc rôm rả nhất (ví dụ, như lúc này) chỉ trên-dưới chục vị (nặc danh) phát biểu.
    Mỗi nặc danh chỉ đủ tư cách NHÂN DANH CHÍNH MÌNH (một 1 cá nhân)
    Dẫu có huênh hoang lấy nick là “TRIỆU LƯƠNG DÂN VIỆT” vẫn chỉ là MỘT cá nhân.
    Xin dùng lời lẽ cho phù hợp.

  8. Phiếm luận: Tàu cộng bị ông Đồng lừa
    04/05/2020
    Blog RFA

    Nguyễn Tường Thụy ĐÃ VIẾT RÕ ‘Phiếm luận’
    NHƯNG công pháp quốc tế KHÔNG GIỠN CHƠI ĐƯỢC như chuyện mấy TAY HỀ Trạng của xứ Vệ giỡn cới Trạng xứ Tề !!!!

    Chỉ còn cách HÓA GIẢI bằng phương pháp VNCH trước Công pháp Toà án Quốc tế thôi – chớ nhìn mặt THẰNG phạm văn đồng 37 NĂM làm Tể tướng VÊH do thằng MAO XẾNH XÁNG xứ TỀ đặt bảo thằng HỒ CHÍ MÉO aka CHÍ PHÈO dám chống thằng SƯ TỔ MAO !!!

    Toàn một lũ ăn BẢ CÁM LỢN nghe lời dạy của MAO XẾNH XÁNG tiêu phí phạm cho VÁN CỜ TÀU CỘNG từ khố rách áo ôm lên siêu cường hôm nay trên XƯƠNG MÁU HÀNG CHỤC TRIỆU thương tật SUỐT ĐỜI HÀNG TRIỆU Vong Linh HÀNG TRĂM TRIỆU phân ly chia cắt từ 2 tháng 9 năm 1945 của MẸ VIỆT NAM !!!

  9. Tự nhận là chuyện phiếm thì nhiều người (Người Việt hay gốc Việt và muốn bảo vệ QHVN) không nên quá vội vàng, nóng giận, bác bỏ nhưng lí lẽ cũng chả có gì sáng sủa, khi thấy 1 người khác nói chưa đúng ý mình! Tuy nhiên tôi lại quan tâm cả các đối tượng nghi vấn (làm việc cho tàu hay ủng hộ ngầm) và luôn tìm cách lái dư luận (cả ở diễn đàn này) và cũng sẵn sàng kể chuyện phiếm, nhưng sặc mùi tàu (bài trên của NTT thì mùi VN rõ ràng) – nhưng khi thấy bí và đọc 1 bài quá chướng như bài này của NTT (tôi nghĩ NTT chỉ tổng hợp các ý của các bài báo khác) thì nhảy ngược lên. ĐG nào tinh ý sẽ xắp xếp được ai vào nhóm nào!

  10. NÓI LEO đúng là nói leo. Cái gì cũng nghĩ đến tiền.
    Năm gửi công hàm (1958) VN chỉ có Hiến Pháp 1946, quy định đứng đầu chính phủ gồm Chủ Tịch, thủ tướng và các bộ trưởng. Công hàm “công nhận lãnh thổ, lãnh hải” vượt quyền thủ tướng. Về đối ngoại, Thủ tướng chưa thể thay mặt chính phủ. Do vậy, cái mà các thế hệ ngày nay gọi là “công hàm” chỉ đáng gọi là thư của thủ tướng gửi cho thủ tướng Tàu.
    GS Cống đánh giá công hàm là dao cùn thì đó là chủ quan của ông. Từ đó ông suy xa hơn: ai nắm chuôi… Có thể suy xa nữa.
    Nhưng ông GS Cống biết rằng chính PVĐ phát động “giữ gìn trong sáng tiếng Việt”. Tiếng Việt có dấu phảy, tiếng Tàu không có.
    Còn chính PVĐ (khi còn sống) gặp phó thủ tướng Tàu (Lý Tiên Niệm) đã nói rõ vì sao có cái thư ấy.

    • Bác trí thức conganh chuyên nghề dạy sử Đảng biện luận giỏi thế!
      Tthế này thì tác giả NTT bị bác trí thức conganh chuyên nghề dạy sử đangr tranh mất gói thầu bạc triệu rồi,
      thế này thì tác giả NTT phải nhuòng chức luật sư quốc tế cho bác trí thức conganh chuyên nghề dạy sử đảng rồi

      Hiến pháp? Hiến pháp 46 hay 64 thì cũng vậy, có bao giờ việt cộng tôn trọng hiến pháp của nó không?
      Không!
      Vậy thì phải hiểu, dưới chế độ việt cộng, cái gì mà sai hiến pháp thì cái đó là ý muốn thực sự của việt cộng, là hợp pháp đối với việt cộng

  11. Dạ, chỉ là chơi trò láu cá như Trạng Quỳnh thôi, không may thằng Tàu không phải sợ Trạng như Chúa đâu. Nó chẳng phải là đã đập vỡ đầu Trạng hồi tháng 2 năm 79 rồi sao?
    Truyện dài còn nhiều tập, nhớ đón xem. Cám ơn.

  12. Mừng ông NTT phát tài, phen này phải đến mấy chục triệu đô la xanh rờn ấy chứ, nhà nước việt cộng chẳng lẽ lại tiếc mấy triệu đô la xanh trả công cho ông NTT làm luật sự & thày cãi, ra trước tòa, tòa án quốc tế cơ, bênh vực cho chủ quyền việt cộng trước tòa án quốc tế, nhỉa!

  13. Phiếm luận thi tranh cãi làm gì cơ chứ ?
    Có điều là anh tán thành bản tuyên bố của Tàu cộng thi rõ ràng là anh đã
    tán thành tất cả những gì nằm trong bản tuyên bố của chúng.
    Lừa gạt Tây phương thì được,chứ gạt được Tàu cộng thì không dễ đâu nhé
    vì cũng chẳng khác nào “dạy đĩ vén váy” ? Hay “trừng khôn hơn vịt” ?
    Hơn nữa,những sách giáo khoa sau khi tán thành bản tuyên bố đã không
    dám ghi Hoàng Sa và Trường Sa của VN.thì chối cãi gì đươc nữa ?

  14. Đã bảo là Phiếm, thế mà vài đứa nhẹ dạ, u mê vẫn cứ tin sái cổ. Chung quy nà vưỡn yêu bác Hồ chồn hôi và kính bác P.v Cu nắm. Pó tay

  15. Mấy cái lý sự què cụt ấy, đấu với thiên hạ được sao?
    _ “Chính phủ Việt nam Dân chủ Cộng hòa ghi nhận và tán thành bản tuyên bố, ngày 4 tháng 9 năm 1958, của Chính phủ nước Cộng hòa Nhân dân Trung hoa, quyết định về hải phận của Trung quốc”. Vậy anh công nhận hải phận của cái gì, chẳng lẽ hải phận hai đảo HS và TS là của TQ, còn chính cái đảo lại là của Việt Nam!? Đồ điên!
    _ Lớp thứ hai này là tự mâu thuẫn, nói HS, TS của VNCH, và VNDCCH không có tư cách pháp nhân, trước không có, bây giờ lại có?
    _ Và đây không phải là một hiệp ước, đơn giản nó chỉ là một công hàm ở cấp nhà nước cao nhất, công nhận các phạm trù chủ quyền cụ thể của Việt Nam đối với Trung Quốc. Nó có thể được sử dụng như một bằng chứng trước tòa, ở chiều ngược lại, Việt Nam không hề có được một thứ tương tự nào như vậy từ phía Trung Quốc, thử hỏi khi đưa ra phán quyết về chủ quyền, tòa sẽ nghiêng về bên nào?

    • Công hàm (theo từ điển luật Bộ tư pháp): Văn kiện ngoại giao chính thức của chính phủ hoặc Bộ ngoại giao gửi cho chính phủ hoặc bộ ngoại giao của nước khác với nội dung trao đổi, thông báo, yêu sách hay phản đối hoặt động, sự kiện hoặc vấn đề nào đó có liên quan hoặc cả hai cùng quan tâm. Ở đây theo HP 1946 ông thủ tướng không có 1 chức năng, quyền hạn nào ký hiệp ước – là 1 thủ tục cần thiết để nhượng bán 1 cái gì (bán nhà, bán ô tô cũng cần hợp đồng mua bán – tầm cỡ nhà nước chính là hiệp định! Chứ không phải bán mớ rau ông nhé!). Chưa cần chờ Tòa quyết định, mà các luật sư hay chuyên gia luật quốc tế giỏi cũng biết 1 Tòa án công bằng khách quan sẽ quyết định theo hướng nào, khi bên ông ta bảo vệ có lí lẽ vững chắc vì TỪ CỔ XƯA ĐẾN NAY NAY ĐÃ BAO GIỜ Ở ĐÂU 1 CÔNG HÀM MANG TÍNH NGOẠI GIAO KHÔNG CÓ KÝ KẾT HAI BÊN ĐƯỢC CÔNG NHẬN LÀ VĂN KIÊN NHƯỜNG LÃNH THỔ KHÔNG ÔNG NHỈ??? Và ngoài ra tôi biết trên diễn đàn công luận đã có nhiều bài viết như bài của luật sư gốc Việt (GS Mạnh), LS Cù Huy Hà Vũ, hay các chuyên gia luật nước ngoài Ông có thể tham khảo – chưa kể cũng khả năng có các Án lệ (nhượng bán phải có giao kèo như Hiệp định …) để lấy đó tham chiếu.

      • Lạc đề mất rồi, đây không phải hiệp ước, ký kết nhượng, bán… lãnh thổ gì cả. Trung Quốc cũng như Việt Nam, cho rằng HS, TS vốn là của họ, nhưng Việt Nam đã trót dại công nhận điều đó, còn người ta thì không, đó là ý nghĩa của công hàm PVĐ. Làm gì có chuyện trọn vẹn cả đôi đường, chấp nhận công hàm PVĐ là sai và sửa chữa (không biết có sữa được không), thì mới có thể hóa giải thế bất lợi nầy chứ.

        • Ai (kể cả độc giả Đại) hưởng lợi của tàu (hay Hoa Nam Cục) đều có thể tuyên bố những điều có lợi cho TQ. Tuy vậy còn lâu mới được coi là Việt Nam nhé – và 1 tuyên bố mang tính ngoại giao của 1 ông TT không có thẩm quyền quyết định về tài sản dân tộc nay lại „nhầm lẫn“ đi công nhận biển đảo nước mình sang cho nước người khác thì càng dễ bác bỏ chứ sao nhỉ! Nói đơn giản: ông Đại sở hữu tài sản bố mẹ để lại gồm nhà và ao vườn chung với hàng xóm. Vợ ông không có quyền hưởng, vì ông không giao tài sản riêng vào tài sản chung vợ chồng. Vợ ông do có lợi điều gì đó tuyên bố với ông hàng xóm là toàn bộ ao vườn trực thuộc hàng xóm. Và Ông Đại phản đối là lẽ tất nhiên, đúng không?! Người ngoài thấy vô lý ủng hộ Ông với lí lẽ: Vợ Ông không có quyền nên tuyên bố nhượng hay tuyên bố công nhận đều vô nghĩa. 1 tay hàng xóm khác chen mồm vào: „Mấy cái lý sự què cụt ấy, đấu với thiên hạ được sao? … đồ điên …“ Vậy theo Ông thì ai điên?

          • Tóm lại, muốn chứng minh ông PVĐ vượt quyền, do đó công hàm PVĐ bất hợp pháp, phải đưa ra được những cái có giá trị pháp lý như : bản án, bản luận tội về hành vi nói trên, vào thời đó. Nếu không có thì bây giờ làm đi, muộn còn hơn không!

          • Khi 1 người không có thẩm quyền dù là ai (trong 1 gia đình bà chủ nhà tưởng là to mà lại không hề to – quốc gia thì đến chức thủ tướng chăng nữa cũng vậy) mà tuyên bố về 1 điều gì ngoài phạm vi của mình – như tôi đã ví dụ Bà vợ Ông tuyên bố có lợi cho hàng xóm – thì Ông cứ thử đi hỏi các luật sư hay người hiểu biết về luật thì ho sẽ chỉ có 1 câu trả lời với Ông: Ông muốn luận tội vợ Ông hay không thì đó là chuyện của Ông, và xin nói với Ông luôn là nếu Ông làm thì bản luận tội đó không tác động 1 tí chút nào vào quyền lợi của Ông hiện nay (dù vợ Ông có vai vế tương đương Ông trong gia đình). Còn vì sao không tác động tí chút nào, – vì đơn giản MỌI tuyên bố của Bà ta về tài sản của Ông dù ở thời điểm nào, khi Ông không nhập tài sản vào tài sản chung, nghĩa là vẫn là tài sản của riêng Ông thì nó LUÔN LUÔN là con số 0 (KHÔNG) tròn trĩnh! Tôi nghĩ Ông muốn có: „bản án, bản luận tội về hành vi nói trên“ là do Ông đọc quá nhiều những ý kiến – nếu là của người Việt „tốt“ (yêu nước) thì chỉ là những ý kiến thiếu hiểu biết, phản biện cực đoan, thậm chí còn có kiểu tư duy Chí phèo … – còn không chỉ là những ý kiến lái dư luận và làm rối loạn, chia rẽ nội tình Dân Việt của hán gian và hán nô.

  16. Ngay từ tiêu đề đã ghi rõ ràng là phiếm luận rồi, cái kiểu cãi cùn này mà vác đi tranh biện thì chỉ có mang nhục thêm, nên chỉ để dành trà dư tửu hậu chém gió với nhau là chính nhá, các bác không cần cãi vã nhau.
    Chốt lại trọng tâm nằm ở mấy chữ “chơi bời với bọn đầu trộm đuôi cướp” ở cuối bài kìa.

    • Đồng ý với cách nhìn của bác HoWantShit: đây là phiếm luận, và tác giả Nguyễn Tường Thụy châm biếm tập đoàn Đồng-Hồ chứ không phải khen Đồng tài tình.

  17. Ừ, thì cho là PVĐ có một chút suy nghĩ và lựa lời trong công hàm, và công hàm đó cũng như chiếc dao cùn. Nhưng sự suy nghĩ của ông Đồng và các cộng sự chẳng phải khôn ngoan và thông minh gì mà chỉ là sự láu cá, khôn vặt để tạo ra con dao cùn, rồi đưa cho chúng nắm đằng cán. Một con dao tuy không sắc bén gì nhưng chúng nắm được đằng cán, chúng đem ra cho Liên Hiệp Quốc xem. Nó chém ta bằng con dao cùn với lực lượng tuyên truyền hùng hậu, nó trao con dao ấy vào tay hơn một tỷ người. Xin chớ coi thường con dao cùn ấy.

  18. Trời Đất! Rất phục bác Nguyễn Tường Thụy. Tôi đọc nhiều lần cái “Công hàm PVD” mà không nhận ra có một câu thừa nhiều dấu phảy. HS tiểu học cũng không viết như vậy. PVĐ nổi tiếng với ý kiến “giữ gìn sự trong sáng của tiếng Việt” mà viết thừa 3 dấu phảy chính là sự cố ý.
    Đó là câu (ông Đồng viết): “Chính phủ Việt nam Dân chủ Cộng hòa ghi nhận và tán thành bản tuyên bố, ngày 4 tháng 9 năm 1958, của Chính phủ nước Cộng hòa Nhân dân Trung hoa, quyết định về hải phận của Trung quốc”.

  19. – Viết như trên, là Nặc Danh thừa nhận lý lẽ trong bài này: “nhờ thói ranh mãnh, láu cá” mà VN cãi được với TQ khổng lồ và có cơ hội vẫn còn HS – TS.
    – Dẫu thừa nhận, nhưng Nặc Danh rất đểu. Lý lẽ cách gì, vẫn bị Nặc Danh chưởi.
    – Dùng Nặc Danh (nickname) để chưởi một người chính danh (Nguyễn Tường Thụy)? Nhân cách ở đâu?. Chỉ là hạng nghiemnv thôi!

Leave a Reply to Bình tĩnh và cảnh giác Hủy trả lời

Xin bình luận ở đây
Xin nhập tên của bạn ở đây