Nỗi bi ai và lòng mong mỏi của một thế hệ

Lê Nguyễn

17-11-2019

Cái thế hệ mà tôi muốn nói đến là thế hệ 4x, 5x, ra đời tại miền đất dưới vĩ tuyến 17, lớn lên trong cuộc chiến tàn khốc vào thập niên 1960 và nửa đầu thập niên 1970. Thế hệ đó đã được đào tạo trong một nền giáo dục khai phóng, tự do, để có thể suy nghĩ, hành xử theo đúng sự mách bảo của lương tri. Nếu coi việc cầm súng bảo vệ mảnh đất mình đang sống là một nghĩa vụ thiêng liêng, họ đi vào quân ngũ; còn nếu không đồng tình với chính sách của chính quyền đương thời, họ đi vào chiến khu, theo hàng ngũ những người Cộng sản.

Thế hệ của tôi như thế đó! Nửa sau thập niên 1960, họ vừa đủ trưởng thành để chọn cho mình một hướng đi phù hợp với nhận thức riêng về cuộc chiến đang diễn ra ngày càng khốc liệt, với sự hiện diện của nửa triệu quân Mỹ và hàng triệu binh sĩ miền Bắc trên khắp chiến trường miền Nam. Nhiều người bạn học từng cùng mài đũng quần trên ghế học đường, cùng sẻ chia với nhau từng miếng bánh, từng viên kẹo, đã bỗng nhiên trở thành kẻ thù của nhau, chĩa súng vào nhau, hay chí ít cũng nói với nhau những lời cay độc.

Thế hệ của tôi là sự phân ly cùng cực của tình dân tộc, nghĩa đồng bào. Sau ngày 30.4.1975, khi người cha tập kết trở về, vai gắn đầy sao, thì đứa con mà ông từng bồng ẳm, ứa nước mắt khi xuống tàu ra Bắc, cũng lầm lũi bước vào trại cải tạo theo lệnh những người đồng chí của ông, để rồi sau 5 năm, 10 năm, 15 năm, người con trai đó đã trở thành một gã trung niên sống bên lề xã hội, nghĩa cha con mơ hồ như khói, như sương.

Thế hệ của tôi, sau những năm tháng trải qua bao nhiêu thăng trầm cay đắng, ngày hôm nay vẫn đau lòng nhìn thấy hàng triệu đồng bào của mình cơm chẳng đủ no, áo chẳng đủ ấm! Sao mà những gì mình đã chịu đựng vẫn không bù đắp được cho cuộc sống của thế hệ con cháu mình? Nỗi đau này biết bao giờ cho nguôi?

Thế hệ của tôi không ít người có cảm giác mình đã lầm đường, dấn thân vào những bi kịch không có hồi kết, chiến tranh tàn rồi, đã bốn mươi mấy năm qua, sao lý tưởng mà mình đã hi sinh cả thời tuổi trẻ để mong biến thành hiện thực vẫn còn quá mơ hồ, khoảng cách địa lý Hà Nội-Sài Gòn đã lấp đầy từ gần nửa thế kỷ rồi, mà sao khoảng cách lòng người vẫn xa vời vợi?

Thế hệ của tôi, có những người trước khi nhắm mắt lìa đời, kịp nhìn lại con đường mình đã đi qua, nói lên lời trối trăng đầy những chân tình, mỉm một nụ cười trước khi bước vào giấc ngủ thiên thu.

Nhưng thế hệ của tôi cũng có những người cam lòng sống mãi trong sự vong thân, ngoảnh mặt lại những đau đớn về tinh thần và thể xác mà hàng triệu người sống quanh họ đang phải trải qua, để thốt lên những lời khó nghe nhất. Anh nhạc sĩ kia tuổi đời đã trên dưới 80, mà vẫn còn đủ sự trâng tráo để hành xử như một kẻ đê tiện nhất và phản ứng dữ dội mà cộng đồng mạng xã hội dành cho anh ta là bài học mà anh ta – và những người như anh ta – phải nhớ đời.

Qua những gì diễn ra vừa rồi, thế hệ của tôi, trong quãng đường đời còn lại của mình, vẫn còn hi vọng ở thế hệ trẻ hôm nay sẽ học được bài học của gã nhạc sĩ nọ để rút tỉa kinh nghiệm cho cuộc sống hiện tại của mình. Một niềm hi vọng khác đã nhen nhúm và nay đang lớn mạnh trong tôi, đó là trong khi cái gọi là “hòa hợp, hòa giải dân tộc” của người làm ra chính sách đã không đáp ứng được sự mong đợi mỏi mòn của hàng triệu người, thì trong đời sống thường nhật, sự hòa hợp đã trở nên có ý nghĩa hơn giữa những thế hệ từng sinh ra, lớn lên ở hai bờ con sông Bến Hải. Nay họ đủ trưởng thành, nhờ sự phát triển của công nghệ thông tin, họ nhận thức đâu là nhu cầu và ý nghĩa đích thực của sự tìm đến nhau với lòng chân thành, vì quyền lợi chung của cộng đồng dân tộc.

Nhiều tháng qua, chúng ta đọc được nhiều trang Facebook của những trí thức trẻ từng trải qua cả quãng đời học sinh, sinh viên dưới mái trường XHCN. Chúng ta vui mừng nhận thấy bên cạnh những gì đã được học hỏi, họ còn biết tìm tòi từ sách báo những gì là sự thật còn ẩn khuất đàng sau những mưu định chính trị chỉ làm lợi cho một số người.

Và sẽ cảm kích hơn nữa, khi chúng ta đọc những dòng tin nhắn công khai của một bạn Facebook trung niên thay mặt thế hệ trí thức trẻ miền Bắc của anh, ngỏ lời muốn tìm hiểu những sự thật với đầy đủ tính khách quan và trung thực trên dải đất miền Nam trước năm 1975, nơi mà thế hệ cha anh của anh từng cầm súng chiến đấu.

“Tôi trân trọng đề nghị anh chị em, nhất là các văn nghệ sĩ, trí thức, học giả, nhà nghiên cứu sống tại Saigon từ trước 1975 tích cực – âm thầm – bền bỉ CÔNG BỐ CÁC DI SẢN VĂN HÓA – NGHỆ THUẬT – GIÁO DỤC THỜI VIỆT NAM CỘNG HÒA để anh em người Bắc chúng tôi sinh sau đẻ muộn được biết, được hưởng thụ và có đánh giá khách quan. Tôi nghĩ đó là một phần của kho báu tinh hoa dân tộc đã bị phủ kín, bị giấu diếm, bị xóa bỏ, bị thành kiến, bị bẻ cong do tuyên truyền dối trá. Nay, dưới thời đại internet, tất cả cần được phát lộ, phủi bụi, khai quật, nhắc lại, đánh giá, tưởng niệm… Từng bài báo, từng bản nhạc, từng sự kiện, từng tác phẩm (văn, thơ, nhạc, họa, kiến trúc…), từng kỷ vật được nhắc lại, sẽ bổ sung cho hiểu biết của chúng tôi. Xin đa tạ anh chị em! AI đồng ý, xin share và cho 1 like để động viên nhau trong công cuộc này!” (hết trích)

Các bạn thấy đấy, trong cuộc sống của chúng ta hôm nay, bên cạnh những người như anh nhạc sĩ kia, đã cam tâm đánh mất lý trí và tình tự dân tộc, vẫn còn những trí thức trẻ XHCN biết hướng lòng mình đến một tương lai đầy triển vọng của tình dân tộc, nghĩa đồng bào.
Thế thì tại sao chúng ta chẳng vui lên, bạn nhỉ?

Bình Luận từ Facebook

6 BÌNH LUẬN

  1. Không ai muốn bị chửi cha. Và cũng hiếm người đau buồn cho cha mình đã BỊ LỢI DỤNG ra miền Bắc tập kết theo tiếng gọi mê hồn của Béc và Đẻng…

    Nhưng, chia rẽ- cài cắm- căm thù- xảo trá, bốn thứ này không hề có trong chính sách của miền Nam tự do. Mà chỉ ở miền Bắc, đảng Chó tuyên truyền toàn những chất BẨN Mác xít (Marx´ Shit) để trói lòng người vào quỹ đạo của loài quỷ ĐỎ. Tại sao tôi nói vậy? Bởi vì sự thật nó lồ lộ ở những người yêu mến tự do ở miền Nam họ quý trọng và hãnh diện bao nhiêu các giá trị Nhân Bản được gìn giữ bấy lâu vẫn còn thơm hương- trong khi những người miền Bắc bị tẩy não, không còn cái gì để tự hào và hãnh diện cả. Nó tan nát thảm bại. Nó nghiệt ngã và đau đớn. Nó bị cột chặt lý trí: Yêu nước= yêu bả Chó và đảng Chó. Miền Nam thì không….
    Hãy kể tôi nghe miền Bắc có gì để tự hào? Tôi sẵn sàng nghe bạn đấy!

    Cho nên trong bài, tác giả nêu trường hợp nhờ có thông tin trên internet mà nhiều người “tỉnh ra”, có nghĩa trước đây những gì họ được nhét chỉ là láo toét và trơ trẽn như con vẹt.

    Hữu xạ tự nhiên hương. Chẳng vui mà cũng chẳng buồn.

    Đó là những thế hệ trôi đi hoài phí, cũng bởi Cộng Sản Việt Nam.

    Hãy nghĩ về thế hệ 9X và 10x. Do something for them. Khi tuyên giáo đảng chó ra sức bẻ gãy những giá trị cốt lõi tạo nên nhân cách Việt. Khi đảng Chó chỉ còn mỗi cách cho trẻ em hưởng thụ vật chất, thần tượng những Sao Việt trí tụê rỗng tuếch, muốn nổi tiếng, muốn làm giàu nhanh, muốn xài sang, muốn bạo lực, muốn ăn cắp, muốn được ngưỡng mộ ngu đần…Tương lai Việt sẽ đi về đâu??

    Chẳng vui cũng chẳng buồn. Nên SỢ cái thế hệ trẻ chúi đầu thì đúng nhất!!


  2. Hanoi ! Danang ! Saigon !
    ***************************

    The cherished melody from Capital Hanoi
    My Hometown in the vast distance
    The light of a crystal Dawn over the Sword Lake
    The Sunset above Danang’s Cold River
    And the Sunrise above Saigon’s Independance Palace
    I do understand your age-long Sorrow
    Hanoi ! Danang ! Saigon !
    And 60 other cities
    You all have been suffering for so many Decades
    Under the Blood Flag and the Red dictatorship
    I do understand your age-long Sorrow

    Hanoi ! Danang ! Saigon !
    There it has been for a long time, my forgotten Homes
    And sometimes exile in Paris
    When I hear the powerful calling of my souvenirs
    Like an old White Dove from distant ages
    I would like to fly to You, Hanoi, Danang and Saigon
    The cherished melody from Capital Hanoi
    My Hometown in the vast distance
    The light of a crystal dawn over the Sword Lake
    The Sunset above Danang’s Cold River
    And the Sunrise above Saigon’s Independance Palace
    Living in exile in Paris
    When I hear the powerful calling of my souvenirs
    Like an old White Dove from distant ages
    I would like to fly to You, Hanoi, Danang and Saigon

    The cherished melody from Capital Hanoi
    My Hometown in the vast distance
    The light of a crystal dawn over the Sword Lake
    The Sunset above Danang’s Cold River
    And the Sunrise above Saigon’s Independance Palace
    I do understand your age-long Sorrow
    Hanoi ! Danang ! Saigon !
    And 60 other cities
    You all have been suffering for so many Decades
    Under the Blood Flag and the Red dictatorship
    I do understand your age-long Sorrow

    Hanoi ! Danang ! Saigon !
    There it has been for a long time, my forgotten Homes
    And sometimes exile in Paris
    When I hear the powerful calling of my souvenirs
    Like an old White Dove from distant ages
    I would like to fly to You, Hanoi, Danang and Saigon

    I do understand your age-long Sorrow
    Hanoi ! Danang ! Saigon !
    And 60 other cities
    You all have been suffering for so many Decades
    Under the Blood Flag and the Red dictatorship
    I do understand your age-long Sorrow
    I’ll carry with me – for consolation of those
    Who are both dead and alive
    I do understand your age-long Sorrow
    Hanoi, Danang, Saigon and 60 other cities
    Your cherished melodies and Your miraculous tunes .. ..

    MILLIONS OF VIETNAMESE HONEST PEOPLE – TRIỆU LƯƠNG DÂN VIỆT

  3. Những ý nghĩa “khách quan” trong cụm từ “đánh giá khách quan” của trí thức xã hội chủ nghĩa nhà mềnh

    -Có nghĩa những tác phẩm của “phe thắng cuộc”, aka xã hội chủ nghĩa, by default, được chấp nhận hết . Miễn đánh giá, dù có “khách quan” hay không .

    -Những tác phẩm từ “phe thua cuộc”, chỉ sau khi qua “đánh giá khách quan”, tất nhiên theo những tiêu chí cũng “khách quan” không kém, mới được các trí thức xã hội chủ nghĩa chấp nhận & tạo điều kiện lưu thông trong “dòng chính”. Tất nhiên, những tác phẩm không đạt điều kiện “khách quan” thì nên đứng ngoài làm “khách” để “quan”. Ai phàn nàn thì mọi người nhao nhao lên rằng thì là mà như thế là “khách quan” rùi, ai chê trách là thiếu tinh thần “khách quan”.

    So, để những ai “lỡ dại” mủi lòng trước lời kêu gọi ướt dầm dề tình dzăng tục trên, approach with caution. Theo tớ, nên make cốp bi rùi đưa bản cốp bi cho đám trí thức xhcn, giữ lại bản chính . Cốp bi thời này verbatim & in veritas, không phải tam sao thất bản như ngày xưa . Sau khi trí thức xhcn nhà mềnh “đánh giá khách quan” bản cốp bi thì nên so sánh lại với bản chính . Nhất quyết không bao giờ đưa bản chính cho trí thức xhcn, vì như tiền gửi ngân hàng nhà nước xhcn, khi rút ra -thường thì mất lun- giá trị của nó chỉ đủ làm tô phở không người lái . Đưa bản chính cho mấy “nàng dâu” trí thức xã hội chủ nghĩa để họ “đánh giá khách quan”, thường thì sản phẩm đầu ra sẽ chỉ là 1 dị bản vì nhiều lý do “khách quan” khác hẳn với bản chính . Nếu bên này đưa bản phô tô cốp bi, các “nàng dâu” trí thức xã hội chủ nghĩa sẽ bảo là đây là bản phô tô cốp bi . “mẹ chồng” mà đòi lại bản chính thì họ sẽ viện những lý do “khách quan” để những chứng cớ “khách quan” của lịch sử sẽ biến mất . Cuối cùng chỉ còn version “khách quan” của họ là thứ duy nhất tồn tại với lịch sử “khách quan”.

    Không tin ? Ngay cả Tạ Duy Anh cũng đã “biên tập” những gì được nói ra và ghi lại, để rùi chỉ còn bản “khách quan” làm tưng bừng mạng tà là oạch 1 thời . Bà Phạm Thị Hoài đang viết về những bản dịch mang tính “khách quan” trong các “tác phẩm” từ, không ai khác, nhà xuất bản của gs Chu Hảo . Và tất nhiên, những “nàng dâu” trí thức xã hội chủ nghĩa sẽ nghĩ rằng các bà “mẹ chồng” này thiếu “khách quan”, đôi lúc đến mức “cực đoan”, trong việc đánh giá những bản “khách quan” khác xa nguyên bản vưỡn đang tồn tại ở Việt Nam 1 cách “khách quan”.

    So, seriously, nếu mà là tớ, ta nên để những “nàng dâu” trí thức xã hội chủ nghĩa yên, không nên làm họ chộn rộn từ những bình yên “khách quan” hàng ngày của họ . Dont feed the animals. They mite look cute as fook one moment, & bite your heads off the next.

    Về những lời kêu gọi của họ … Again, like i said, dont ever feed the animals until further notice!

  4. Hình như nick Trúc Bạch nói Trần Long Ẩn đã ngu lại tỏ ra nguy hiểm . Rất đúng luôn . Cái ngu của Trần Long Ẩn là nói huỵch toẹt ra ý nghĩ của mình . Well, không nói cũng không được . Hắn là quan, mệnh lệnh, chủ trương phải rõ ràng . Có nghĩa trong thời gian tới, ta có thể expect mọi chiện somehow, somewhat có chiều hướng đi ngược lại về phía Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa .

    Nhưng những ai không ngu & cũng không tỏ ra nguy hiểm thì họ còn nguy hiểm hơn, tới mức hiểm độc thì dân ta lại đội lên đầu để thờ . Cuốn sách của Lữ Phương đã từng là tiền đề về lý thuyết cho cuộc thanh trừng văn hóa sau 75, được trao nửa giải văn hóa Phan Chu Trinh & Nguyên Ngọc ca tụng là “khách quan & khoa học”, rùi Nguyễn Trung kêu gọi “khép lại quá khứ” đồng thời cũng kêu gọi toàn dân đoàn kết “bảo vệ thành quả cách mạng”. Toàn bộ bọn họ, từ Lữ Phương đến hội đồng giải thưởng Phan Chu Trinh, & Nguyên Ngọc rùi Nguyễn Trung … mọi người đều xem là “nhân sĩ, trí thức”, thuộc loại untouchanbles & có cả lũ dư lợn viên không công bảo vệ .

    Với những “khách quan” của chikin xít Hạ Đình Nguyên & của Nguyên Ngọc khi nói về tiền đề thanh trừng văn hóa của Lữ Phương, đọc phải “khách quan” trong “anh em người Bắc chúng tôi sinh sau đẻ muộn được biết, được hưởng thụ và có đánh giá khách quan“, tớ bỗng nổi da gà! Có thể chim bị đạn sợ cành cây cong . Nhưng đã có hơn 1 người đi săn chim .

    Vấn đề của -tớ rất ái ngại khi đề cập đến từ này- “chúng ta” aka Việt Nam hiện nay không phải là những lời kiu gọi kiểu “khách quan” ở trên mà là sự tồn tại của 1 chính thể gồm toàn những Trần Long Ẩn, Mai Quốc Liên mà thành . Và tư duy của Trần Long Ẩn, Mai Quốc Liên … đã thành tư duy hệ thống, thành 1 thói quen tư duy, trở thành 1 phần của tiềm thức .

    Hệ thống đó còn thì những lời kêu gọi “thấm đẫm tình tự dân tộc” một cách “khách quan” như trên chỉ là vô vọng . Nhưng những người phát ra lời kêu gọi đó lại quá yêu cái chính thể này . “tình tự dân tộc” như họ … dân mềnh có câu “yêu nhau như thế bằng 10 hại nhau”.

  5. Ha ha ha …

    Một Đời Người…..mà phải hứng MỘT RỪNG NƯỚC BỌT, một rừng gạch đá, thì còn gì là đời người nữa?

    Đúng là Trần Long Ẩn đã “giành hết phần ngu của thiên hạ” như Ngô Trường An….than thở.

    Thế là đã không còn Mảnh Đất Tình Người nào dành cho Ẩn nữa rồi – Ẩn kỹ đi …Ẩn ạ!

    • Hahaha, bác Trúc Bạch rất hóm hỉnh. Tôi chỉ đọc mỗi còm của bác thấy thú vị
      Mặc ai than thở thật giả ( nếu muốn tìm hiểu thì cứ chơi với họ, kiểm nghiệm, không thì nhờ ông gô gồ. Đừng có đi hỏi đám NHE SỈ, TRÍ BỈ rồi thành c*t

Leave a Reply to montaukmosquito Hủy trả lời

Xin bình luận ở đây
Xin nhập tên của bạn ở đây