Anh là ai? Kỳ 1: Buổi trưa sau khi phiên tòa kết thúc

FB Trịnh Kim Tiến

1-12-2017

Blogger Mẹ Nấm tại phiên tòa hôm 30/11/2017. Ảnh: báo TN

Tựa không chỉ lời bài hát cũng không phải tôi hát trong đồn sau khi bị đánh, “anh là ai?” là câu nói được lặp nhiều nhất trong đoạn đối thoại giữa tôi và an ninh tỉnh Khánh Hòa ngày hôm qua.

Kỳ 1: Buổi trưa sau khi phiên tòa kết thúc

Quá phẫn uất trước bản án đối với blogger Nguyễn Ngọc Như Quỳnh, tôi đã không thể nhẫn nhịn thêm. “Mẹ Nấm vô tội”, “đả đảo phiên tòa bất công”… tôi vừa đi vừa lấy hơi từ cổ họng, hô vang nhất mà tôi có thể. Tôi thấy, xung quanh tôi, một bầy bịt mặt.

Tôi biết chúng tôi sẽ bị đánh, sẽ bị cướp, nhưng tôi không nghĩ đến người mẹ già đang đi kêu gào công lý cho con bọn chúng cũng không chịu nương tình. Bọn chúng tôi trẻ, bọn chúng tôi khỏe, bọn chúng tôi chấp nhận chịu đòn để được nói điều chúng tôi muốn nói. Thế nhưng cô ấy, người phụ nữ già đầu tóc đã bạc trắng, có người con gái nhỏ đang phải chịu oan sai, hai đứa cháu thơ đang bơ vơ mất mẹ, cô ấy cũng không thể thoát khỏi cơn khát máu của những con thú hoang.

Trong khi chúng lao vào tôi một cách đầy dữ tợn, bằng mọi cách cướp lấy điện thoại trên tay tôi. Trong khi tôi chẳng còn biết mình bị đánh vào những đâu và bao nhiêu người đánh, trước mắt tôi là những đôi tay to khỏe đang nện từng nện vào đầu và ngực một bà già.

Tôi muốn lao đến đỡ cho cô những cú đòn tàn độc nhưng không thể, liên tục có tay ai đó kẹp vào cổ tôi, siết thật mạnh cho tôi không thể thở, những phát đấm khiến cho tôi không thể lại gần. Tôi thấy một người đàn ông già lao đến đỡ đòn cho mình, là cậu của Quỳnh, chú ấy lao vào giằng tôi ra khỏi sự tàn bạo, nhưng không thể, bầy thú tiếp tục lao vào một đông hơn, tôi muốn đẩy chú ra và hét lớn, “chú đi đi, mặc kệ con” vì tôi không thể chịu đựng khi nhìn chú bị đòn. Tôi chẳng thể nói được điều ấy vì chúng lại kẹp cổ tôi mất rồi. Tôi nhớ đến bố tôi, người đã bị chúng giết, ông chết vì cổ bị chúng đánh trật xương. Tôi trào dâng sự căm phẫn tột cùng. Lúc ấy tôi biết chúng muốn giết tôi như đã từng làm điều đó với bố mình.

Tôi lả đi, nhưng biết rằng có đến năm, sáu tên đàn ông to khỏe đang bốc vác tôi lên xe sau khi đã kéo tôi ra khỏi bạn bè. Một lúc sau khi lên xe, tôi thấy chúng lôi chú Hùng cậu Quỳnh, đánh gáy anh Thanh, đẩy nốt vào xe. Và sau này khi ra khỏi hang ổ lũ bất nhân thì tôi biết thêm đã có nhiều người bị đánh nặng vì đỡ đòn cho tôi. Cô Dương Thị Tân vì không thể chịu nổi khi chúng đấm và đầu tôi đã lao từ vỉa hè xuống, chúng đã chẳng ngại ngần đấm liên tục vào ngực người phụ nữ trung niên. Chị Nguyệt bị bọn chúng đấm và giữ tại đồn Xương Huân. Em Ngân lao vào ôm tôi, bị chúng phang liên tiếp lên đầu và Peng vì đăng hình lúc đó mà bị cướp sạch tiền bạc, điện thoại và giấy tờ. Anh Đôn cũng bị cướp mất điện thoại khi đưa lên chụp hình nhưng may mắn hơn Peng là anh không bị chúng tung cước liên hoàn.

Bình Luận từ Facebook

1 BÌNH LUẬN

  1. Bằng những hành động quả cảm & cương quyết của mình, các chiến sĩ công an nhân dân đã có câu trả lời đanh thép cho câu hỏi “Anh là ai?”

    Anh là người Cộng Sản chân chính, chân chính trong ý nghĩa chân chính nhất chứ không phải theo định nghĩa thoái hóa của bọn chân phụ & chân trong chân ngoài . Anh là người chiến sĩ công an hiên ngang lẫm liệt, quyết tiêu diệt mọi kẻ thù của Đảng bất kể chúng là ai, kiên quyết đập tan mọi âm miu -tiếng Hà Nội chuẩn- có thể làm nguy hại Đảng, nêu cao phương châm “Cứu Đảng là cứu nước”, xứng đáng với danh hiệu cao quý “Thanh gươm & lá chắn” của Đảng .

    Anh là công cụ của chế độ độc tài, hay nói cho hợp tư di trí thức Đảng, công cụ của “chuyên chính vô sản vô lại” aka đầy tớ của bọn thất học, xếp sòng của trí thức . Anh là hậu duệ của Felix Dzerzhinsky, là những thiên thần của Khủng bố Đỏ đã từng làm kẻ thù của chế độ-đất nước run sợ . Anh là niềm tin của nhân dân trong công cuộc “Cứu Đảng là cứu nước”, bảo vệ Đảng là bảo vệ đất nước trước mọi dòm ngó của đám tư bẩn diều hâu, là thành trì cuối cùng của Đảng, là người lính tiên phong, người đầu tiên đáp lại những đòi hỏi của Đảng, bất kể những đòi hỏi của Đảng mất nhân tính tới cỡ nào . Để vượt qua những khó khăn về mặt nhân tính, các anh đã được những giáo viên/sư tận tụy truyền thụ chủ nghĩa Mác-Lê, tư tưởng Hồ Chí Minh & đạo đức cách mạng . Các anh là hiện thân, là kết tinh của tinh thần tiến công -well, không bằng ngày xưa- công cách mạng, của đạo đức cách mạng sáng ngời chân lý cụ thể . Và những thứ lăng nhăng như vậy .

Leave a Reply to montaukmosquito Hủy trả lời

Xin bình luận ở đây
Xin nhập tên của bạn ở đây